ZingTruyen.Info

TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ THƯỢNG TƯỚNG (Phần 1)

Chương 107: Hai lời mời

hanlacyen1520

Edit: Lạc Yên

"Lăng Sầm... ta có việc muốn nói với em." Lục Kiêu vừa về nhà, ngắn gọn nói chuyện hai câu với mẹ đã gấp gáp lên lầu muốn chia sẻ tin tốt cho Lăng Sầm. Thần thái anh sáng sủa tựa như trở lại những năm tháng thiếu niên đầy khí phách.

"Dạ..." Lăng Sầm đang ngủ bị anh đánh thức cũng không giận, dụi dụi hai mắt, mỉm cười ngơ ngác nhìn Lục Kiêu, vẫy tay kêu anh đến gần. "Chuyện gì tốt vậy anh?" Cậu chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy.

Lục Kiêu điều khiển xe lăn đến cạnh ghế tựa bập bênh, đưa tay giúp Lăng Sầm vuốt một nhúm tóc ngốc vì ngủ mà dựng lên.

"Hôm nay, đại học Reiss đã thảo luận, muốn ta trở thành giáo sư chính thức, hơn nữa..."

Lời còn chưa hết Lăng Sầm đang kích động chồm từ ghế sang ôm chầm lấy anh: "Thật không? Thật tốt quá, sau này anh sẽ trở thành giáo sư chính thức rồi." Cậu biết thế nào cũng có ngày này, tài hoa của Lục Kiêu là không thể bàn cãi, giờ danh dự của anh được khôi phục anh sẽ có cơ hội để tự do phát huy. "Giáo sư của em, chúc mừng anh."

Lăng Sầm cao hứng đứng lên, hạ tay vịn xe lăn, khóa ngồi lên đùi anh, tháo mặt nạ, lưu loát hôn lên môi anh, sau đó lại vui vẻ hôn khắp mặt anh.

Không ai có thể hiểu rõ hơn cậu điều này đối với Lục Kiêu có ý nghĩa như thế nào. Lục Kiêu là một quân nhân, luôn mang tinh thần muốn đóng góp, cống hiến cho Liên Bang và nhân dân, làm những công việc có ý nghĩa. Hơn nữa, trước đây khi anh mắc chứng trầm cảm, tuy đã khôi phục nhưng việc bị mọi người chê bai, phủ nhận vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến anh, nay được người ngoài công nhận, khẳng định năng lực đối với anh là một chuyện vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng tích cực. Đây cũng là nguyên nhân Lăng Sầm luôn một mực giữ gìn danh dự cho anh, muốn mọi người tôn trọng anh.

Hiện nay, được trở thành giáo sư chính thức cũng là một loại khẳng định năng lực, đây là cơ hội không thể tốt hơn.

Lục Kiêu cũng vui vẻ đón nhận chúc mừng của Lăng Sầm, bàn tay cũng khẽ vỗ về sau lưng cậu.

"Vậy từ nay về sau em cũng là tiên sinh của giáo sư rồi." Lăng Sầm cười tít mở miệng trêu chọc.

Lục Kiêu không trả lời, do dự một chút, nói tiếp: "Bên quân bộ Liên Bang cũng hỏi ta khi nào trả phép, trở về tiếp tục công tác."

"Trả phép? Là ý gì?" Lăng Sầm khó hiểu hỏi lại, sau khi bị thương cậu chỉ thấy Lục Kiêu ở nhà một năm, sau đó đi dạy ở đại học quân sự Reiss, chưa bao giờ nghe nhắc đến còn có công việc gì bên quân bộ.

Lục Kiêu hơi bối rối: "Lúc đó, ta nghĩ bản thân vĩnh viễn không thể trở về, nghĩ muốn lưu lại một chút gì... Liền giữ lại thân phận ở quân bộ, không hoàn toàn giải ngũ..." Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có cơ hội trả phép tiếp tục đi làm.

Lăng Sầm nghe hiểu, cũng hơi suy tư dò hỏi: "Vậy anh muốn nhận lời bên nào? Muốn đến đại học Reiss làm giáo sư hay trở về làm việc tại quân bộ?"

Lục Kiêu cũng đắn đo: "Điều kiện bên đại học Reiss đưa ra rất tốt, còn bên quân bộ... Nếu ta chọn quay về quân bộ, cũng chỉ có thể làm các công việc ở phía Đế Tinh, nhiều nhất cũng chỉ có thể chỉ huy ở tuyến hai, không thể ra chiến trường tuyến một như lúc trước." Đó cũng là lẽ dĩ nhiên, hiện tại anh là người tàn tật, dù tinh thần lực cao đến đâu vẫn có nhiều hạn chế trong tác chiến cơ giáp, không thể nào lên tuyến đầu chỉ huy tác chiến. Trở lại quân bộ, nói đơn giản có khả năng anh chỉ là một một người ngồi chơi hưởng lương, tác dụng lớn nhất chắc là trở thành một biểu tượng cho hình tượng quân bộ.

Lăng Sầm trìu mến nhìn người đàn ông của mình đang do dự, ánh mắt nhu hòa ấm áp. Một lúc sau cậu nói:

"Em nghĩ anh đã có lựa chọn, đúng không anh?"

Những cái gọi là điều kiện tốt hay không cũng không thể nào che dấu nội tâm thật sự của Lục Kiêu, anh sinh ra là một quân nhân.

Quả nhiên sau đó âm thanh Lục Kiêu nhỏ xíu mang theo ý hổ thẹn, Lăng Sầm lắng nghe cũng không nghe rõ. Lời còn chưa nói xong, đột nhiên Lục Kiêu lại đổi ý: "Không được, ta vẫn nên nhận lời đại học Reiss." Anh biết Lăng Sầm sẽ thích anh làm việc ở đây hơn.

Lăng Sầm bật cười, Lục Kiêu của cậu là một người quyết đoán, đã xác định mục tiêu thì sẽ nỗ lực hoàn thành bất chấp khó khăn, gian khổ, lại là người luôn xác định rõ tâm ý bản thân. Đây là lần đầu tiên trong công việc cậu thấy anh đắn đo do dự.

"Để em đoán xem, có phải anh thấy em là một Omega, lại đang mang thai, đúng là thời điểm cần được quan tâm, tâm lý cũng trở nên mẫn cảm, nên em sẽ mong muốn Alpha của em có một công việc ổn định, an toàn, đúng giờ sáng đi chiều về, cuối tuần có thể nghỉ ngơi cũng em nằm lười ngủ nướng, đúng không?"

Lăng Sầm nói không sai chỗ nào nhưng Lục Kiêu lại không muốn thừa nhận, ngồi cứng ngắt không trả lời.

Lăng Sầm cười cười dùng ngón tay chọt chọt sống mũi cao thẳng của anh: "Anh muốn gì đều viết trên mặt, em không cần anh trả lời cũng biết." Dù mặt anh toàn là sẹo thì là một người vợ tiêu chuẩn, cậu cũng vẫn biết luôn.

"Anh nghĩ không sai, đúng là em muốn như vậy." Lăng Sầm thản nhiên thừa nhận,

Lăng Sầm tất nhiên là mong muốn Lục Kiêu làm một công việc an toàn ổn định, thậm chí khi cực đoan nhất cậu còn hy vọng anh cứ ở nhà nghỉ ngơi, việc kiếm tiền cứ để cậu làm, nhưng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Lăng Sầm nhìn sâu vào mắt Lục Kiêu, trịnh trọng nói: "Chồng ơi, nhưng hiện tại em chỉ muốn nghe anh nói, bỏ những suy nghĩ đó qua một bên, chỉ suy xét ý muốn của bản thân anh, anh muốn chọn công việc nào? Em muốn nghe lời thật lòng."

Lục Kiêu đưa tay vuốt ve hai má Lăng Sầm, nhỏ giọng: "Ta... ta muốn trở về quân bộ."

"Vậy gửi tin báo nhận lời thôi. Bên đại học Reiss anh cũng đừng quên từ chối rõ ràng nhưng nhớ lựa lời lẽ uyển chuyển một chút, tránh mất lòng." Lăng Sầm thản nhiên dặn dò.

Lục Kiêu ấp úng: "Em... thật sự đồng ý?" Trở về quân bộ là một quyết định lớn, có khả năng thay đổi rất nhiều trong cuộc sống của hai người. Dù anh chỉ làm một văn chức ở khu an toàn, không cần lên tiền tuyến nguy hiểm thì cũng phải đi sớm về trễ, rất nhiều cơ mật không thể lộ ra, công việc không thể tâm sự cùng người đầu ấp tay gối, bất cứ khi nào có lệnh triệu tập đều phải phục tùng.

"Em đồng ý mà." Lăng Sầm khẽ cười, ngẩng đầu hôn lên môi anh, say đắm, để anh thấu hiểu tâm ý của cậu. "Em sẽ ủng hộ mọi quyết định của anh, chỉ cần đó là điều anh thật sự muốn làm, em đều ủng hộ, bất luận là hiện tại hay tương lai." Chỉ cần anh vui vẻ, vì anh điều gì cậu cũng có thể chấp nhận. Cậu không muốn Lục Kiêu vì mình mà hi sinh bản thân, co rút sống trong tăm tối như kiếp trước, mọi chuyện đều phải chiều chuộng theo ý cậu. Cậu muốn anh có thể tùy tiện sống theo ý muốn bản thân, tự do tung hoành thể hiện năng lực, phát huy khí phách của mình. Omega cũng có năng lực bảo hộ Alpha của mình nha, bằng cách này hay cách khác.

"......." Lục Kiêu thực sự cảm động, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi quái quái, hai người đang ôm nhau mà anh lại thấy mình như chim nhỏ nép vào ngực Lăng Sầm, được cậu che chở. Anh là Alpha, cậu nên dựa dẫm vào anh mới đúng. "Cám ơn em, ta sẽ cố gắng sắp xếp công việc theo quỹ đạo, giống như khi ta làm việc tại đại học Reiss." Sẽ đúng giờ trở về không để em lo lắng.

Lăng Sầm gật gật đầu. Vẫn ôm cổ Lục Kiêu, bắt đầu càu nhàu: "Được rồi, không nói mấy này nữa, anh thay đồ rồi đi lấy đồ ăn cho em ăn đi." Cậu lại thấy đói bụng nữa rồi.

Lăng Sầm thấy bản thân như một cái động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ. Chuyên gia dinh dưỡng cùng Lục lão phu nhân còn thống nhất ý kiến là cậu phải chia nhỏ số bữa ăn, ăn nhiều bữa nhưng mỗi bữa chỉ có một ít. Mỗi lần cậu đều thấy mình ăn chưa no, rất nhanh sau đó lại đói bụng. Lại phải lếch xuống tìm đồ ăn. Giờ chồng cậu về rồi, có thể sai sử anh nha. Lăng Sầm đắc ý dạt dào, trèo lại lên ghế chờ ăn.

Lục Kiêu nhìn Lăng Sầm ngồi trên ghế bập bênh liếm mép như mèo, vui vẻ điều khiển xe lăn xuống lầu lấy đồ ăn cho cậu.

"Lăng Sầm nói thế nào?" Lục lão phu nhân dò hỏi.

Lục Kiêu đứng chờ nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho Lăng Sầm, nghe hỏi quay đầu đáp: "Em ấy đồng ý cho con trở về quân bộ."

Lục lão phu nhân tùy tiện kéo một ghế bên bàn ăn ngồi xuống, lắc lắc đầu rồi lại nở nụ cười nhẹ.

Lục Kiêu thấy cũng không nói gì thêm, anh hiểu mẹ đang nghĩ gì. Lúc nãy mẹ đã dặn anh, nếu Lăng Sầm muốn anh đi dạy ở đại học Reiss thì cứ đồng ý với cậu, không cần tranh cãi chọc cậu tức giận, qua thời gian mang thai có thể suy tính lại sau. Tuy đối với gia tộc quân phiệt như Lục gia, trở về quân bộ mới là lựa chọn đúng đắn, không chỉ vì tâm ý Lục Kiêu còn là vị thế gia tộc. Nàng thật sự không nghĩ tới Lăng Sầm lại hiểu chuyện như vậy, ủng hộ lựa chọn của Lục Kiêu.

Thức ăn rất nhanh đã chuẩn bị xong, Lục Kiêu từ chối lời đề nghị hỗ trợ của cô giúp việc, tự mình bưng lên cho Lăng Sầm.

"Ngon không em?"

Lăng Sầm đang múc từng muỗng, vừa nghe hỏi lập tức càu nhàu: "Không ngon chút nào hết trơn... Không dầu, không muối... em chỉ muốn ăn macaron." Thức ăn dinh dưỡng chỉ để đủ dinh dưỡng, không phải là đồ để ăn, cậu chỉ muốn ăn macaron hoa hồng chân ái của cậu thôi.

Lục Kiêu không nể tình lập tức cự tuyệt: "Không được, chuyên gia dinh dưỡng nói theo cách ăn của em, sẽ làm tăng đường huyết thai kỳ, rất nguy hiểm." Tất cả những gì có lượng đường cao đều bị loại khỏi thực đơn.

"...Vâng." Lăng Sầm rầu rĩ tiếp tục ăn, cậu cũng muốn tốt cho bé con nên chỉ có thể kìm chế bản thân. Nhưng thật sự thèm quá đi. Cuối cùng vẫn nhịn không được làm nũng: "Chồng ơi, em muốn uống trà sữa vị hoa hồng, anh mua cho em đi." Cậu cũng muốn uống trà sữa đến phát điên nhưng không thể tự trốn ra khỏi nhà đi mua. Lục lão phu nhân suốt ngày ở nhà cùng cậu, từ chối tất cả lời mời tụ họp của các vị phu nhân khác. Lăng Sầm rưng rưng nước mắt nhìn Lục Kiêu, dù gì cũng là diễn viên, muốn khóc lúc nào cũng được. Sao cậu lại ra nông nỗi này, vì ăn một chút đồ ngọt, dễ dàng sao? Lăng Sầm tự khinh bỉ bản thân trong lòng nhưng tay vẫn nắm vạt áo Lục Kiêu khẽ lay.

"Được rồi." Lục Kiêu cười cười đồng ý, ngón cái khẽ mơn trớn tuyến thể của Lăng Sầm.

Lăng Sầm thấy anh đồng ý nhanh như vậy cảm thấy sai sai nhưng không biết sai chỗ nào, hi vọng bản thân nghĩ nhiều.

Lục Kiêu thấy Lăng Sầm đảo mắt láo liên, trong ngực bật ra tiếng cười trầm trầm, bạn đời anh dễ thương quá đỗi. Anh dọn đồ Lăng Sầm đã ăn xong, dịch người lên giường ôm eo cậu: "Người Hoa bọn em không phải có một câu, thèm chua là con trai, thèm cay là con gái, em toàn thèm đồ ngọt, cái này nên tính thế nào đây?"

"Có khả năng là con của anh không giống người thường." Lăng Sầm giảo hoạt cười đáp.

Tiểu kịch trường:

Hoa Hồng Nhỏ: Thích ăn đồ ngọt thì làm sao? Cha có ý kiến gì?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info