ZingTruyen.Com

Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Chương 16

winona702

  Đoàn Tĩnh Viễn nhìn hắn không nói lời nào cười khẽ:"Lớn như vậy rồi, còn cáu kỉnh. Ba của con cũng đã lớn tuổi. Làm ba như chúng ta chỉ mong con cái mình sống tốt, vất vả tranh giành sự nghiệp cũng vì cho con. Ông ấy nghiêm khắc với con cũng vì muốn tốt cho con mà thôi."

Tần Thiệu gật đầu:"Bác nói phải." Đoàn Tĩnh Viễn khó được dịp cùng hắn thao thao bất tuyệt đạo lý này nọ, Tần Thiệu chỉ yên lặng nghe. Đoàn Tĩnh Viễn có lẽ là nhìn ra hắn không cam nguyện liền nở nụ cười lắc lắc đầu:"Con không muốn tới chỗ ba con sao, ta thấy con là đứa trẻ tốt, hay thay ta quản lý vườn trà đi. Ha ha, dù sao, hai ta cũng yêu thương con, chỉ hận là không thể đem con thành con của chúng ta mà thôi."

Đoàn phu nhân cũng cười nói:"Diệp Lâm, ta cũng thương con không khác gì con ruột đâu!"

Đoàn Tình bưng chén cố gắng duy trì biểu tình, thì ra hôm nay là đại hội nhận người thân, trách không được ghê tởm như vậy, nơi này có một người khiến cậu phát tởm! Đoàn Tình buông chén xuống:"Ba mẹ, con ăn xong rồi, con còn bài vẽ nên về trước." Đoàn Tĩnh Viễn gật gật đầu:"Đi đi, thân thể không khỏe phải nói, đợi lát nữa kêu bác sĩ Trần đến xem." Đoàn Tình sắc mặt chợt thay đổi, đưa lưng về phía Đoàn Tĩnh Viễn cười:"Con biết rồi, con không bệnh nặng gì đâu, uống chút thuốc anh hai đưa là được rồi"

Đoàn Huyên cũng gật đầu:"Hảo, anh kêu người đem qua cho em." Anh em hai người họ không ai thích bác sĩ. Đoàn Tĩnh Viễn cũng không có cũng không ép buộc để cậu rời khỏi, Tần Thiệu nhìn cậu đi ra ngoài, trong lòng dần dần trở nên trầm trọng. Đoàn Tĩnh Viễn tiếp tục hỏi hắn:"Nghĩ thông suốt trở về nhà đi." Tần Thiệu nhìn ông gật đầu:"Hảo, sau này sẽ đi." Đoàn Tĩnh Viễn lần này là thật giật mình, vui sướng:"Tốt lắm." Tần Thiệu cũng theo ông cười cười.

Đoàn Huyên tìm ra thuốc, Tần Thiệu trừng mắt:"Nhiều như vậy a? Đều là đưa cho Ấu Đường hay sao?" Đoàn Huyên gật gật đầu:"Có vài loại, để dự phòng.. Cổ họng không thoải mái ăn chút bối mẫu Tứ Xuyên."

Tần Thiệu ho khan:"Chọn loại nào tác dụng phụ nhẹ một chút."

Đoàn Huyên nhìn hắn một cái:"Loại nào thuốc cũng có tác dụng phụ. Có thể không uống thì không cần uống.." Tần Thiệu bị y nhìn liền cười ha ha:"Để tớ giúp cậu đem qua, trời đang nóng đừng nên ra ngoài"

Đoàn phu nhân ở bên cạnh cười:"Được rồi, ta gọi là Tiểu Vân đưa qua cho. Hai đứa cứ ở đây nói chuyện. Bên ngoài nóng lắm, lại xa." Đoàn Huyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nghĩ thầm, mẹ y cũng biết Ấu Đường ở xa sao. Đoàn phu nhân lại không có thấy ánh mắt y, kêu người đến, bị Tần Thiệu cản lại:"Thôi, con định đi về nàh, sẵn tiện mang qua luôn"

Đoàn phu nhân nghi hoặc:"Con phải về a?"

Tần Thiệu cợt nhả:"Thì nghe theo Đoàn lão gia, về nhà nhìn ba một cái"

Đoàn phu nhân quả nhiên cao hứng:"Tốt lắm."

Đoàn Huyên đem gói thuốc giao cho hắn:"Vậy cậu nhanh chóng đưa cho em ấy đi. Bảo nó uống xong nên nghỉ ngơi một chút." Tần Thiệu nhìn y lắc đầu:"Được làm em cậu quả nhiên tốt nhỉ"

Đoàn Huyên cắt lời:"Được rồi, cậu nhanh chóng đi đi."

Tần Thiệu cầm thuốc đi tìm Đoàn Tình, đi thời điểm trong phòng một người đều không có, Tần Thiệu nghi hoặc gọi:"Đoàn Tình! Tiểu Hồng!" Hai người đều không có trả lời, lúc sau, Đoàn Tình liền đi ra, sắc mặt khó coi. Tiểu Hồng đi theo phía sau:"Thiếu gia, để tôi gọi cho bác sĩ Trần đi, cậu nôn nhiều như vậy không được tốt lắm"."

Đoàn Tình lắc lắc tay:"Không cần, chắc là do ăn bậy thôi." Biểu tình thực mê mang, Tần Thiệu chậm rãi đi đến bên cạnh:"Cậu nôn bao lâu rồi?"

Đoàn Tình không đáp lại hắn, ngược lại là Tiểu Hồng nói:"Liền hai ngày. Hôm nay nôn còn nhiều hơn hôm qua. Tần thiếu gia, các cậu ăn cái gì vậy?."

Tần Thiệu an ủi Tiểu Hồng nói:"Không có việc gì, có thể là mấy ngày nay đi ra ngoài bị cảm nắng, tôi có mang thuốc đến, đợi lát nữa uống xong sẽ tốt, Tiểu Hồng chị đi làm việc đi." Tiểu Hồng nở nụ cười thanh rồi đi khỏi. Nàng đi xong Tần Thiệu mới chậm rãi ngồi xổm xuống, đối mặt Đoàn Tình. Đoàn Tình nhìn hắn một cái:"Anh nhìn tôi làm gì?"

Tần Thiệu cười cười, thế nhưng thực ôn hòa, Đoàn Tình càng nghi hoặc, lùi về phía sau một chút, Tần Thiệu chưa từng cười như vậy, thời khắc này tuyệt đối có vấn đề. Nhìn thấy Đoàn Tình bộ dạng có chút đề phòng, Tần Thiệu cười khổ:"Ấu Đường, tôi dẫn cậu đi bác sĩ." Đoàn Tình lạnh lùng nhìn hắn:"Không đi, uống thuốc sẽ khỏi."

Tần Thiệu há miệng phát hiện nói mỗi khi câu đều thực gian nan:"Ấu Đường, cậu hiện tại không thể uống thuốc. Kia, đều có tác dụng phụ. Hơn nữa," Tần Thiệu bắt được tay Đoàn Tình:"Hơn nữa, cậu không có sinh bệnh. Cậu chính là đang trong thời kỳ nôn nghén bình thường." Rốt cục cũng đem mấy chữ này nói xong.

Tần Thiệu cơ hồ không dám xem phản ứng Đoàn Tình. Chỉ là gắt gao nắm tay cậu, sợ cậu lại dùng tay xua đuổi hắn

Đoàn Tình bị hắn nắm như vậy quả nhiên không nhớ phải rút ra, biểu tình đều có điểm dữ tợn:"Buông tay ra! Tôi bảo anh buông ra! Khốn kiếp!"

"Ấu Đường, cậu bình tĩnh một chút." Tần Thiệu sợ cậu sinh khí thương tổn nên buông lỏng ra, Đoàn Tình chỉ vào vào:"Biến, anh ra ngoài cho tôi!"

Tần Thiệu nắm bờ vai của cậu rồi đẩy ngồi xuống sô pha:"Ấu Đường, cậu hãy nghe tôi nói, sự tình nếu đã n đến tình trạng này, chúng ta bình tĩnh một chút ngẫm lại biện pháp được không?"

Đoàn Tình lập tức đem hắn đẩy ra:"Không cần anh quản, không cần anh thương lượng, anh đi đi, tôi một chút đều không muốn gặp anh. Một chút đều không muốn...... Thấy anh, tôi cứ bị xui xẻo......" Tần Thiệu nhìn vẻ mặt của cậu gần như mê mang, mang theo ủy khuất cùng mờ mịt, biết cậu là bị tin tức này đả kích, Tần Thiệu trong lòng cũng rất khó chịu, Đoàn Tình lầm bầm lầu bầu:"Tôi vốn rất khỏe, một chút bệnh cũng không có, là anh, đều tại anh! Tần Thiệu, tôi biết tôi làm sai, đang chịu trừng phạt, anh tại sao còn không buông tha cho tôi!!!"

Tần Thiệu nhìn cậu gần như chật vật nhắm hai mắt lại, hắn cũng muốn bản thân có thể mặc kệ, cũng không nghĩ đến cậu. Nhưng là, nhưng là Tần Thiệu không làm được, hắn cảm thấy muốn phát điên! Dù sao đây cũng là hài tử của hắn, dù sao cái thai này cũng là cốt nhục của hắn! Tần Thiệu căm thù lòng lang dạ sói, chính là bộ dạng của ba hắn khi cố tỏ vẻ ngụy quân tử! Nhưng không ngờ, Tần Thiệu cũng có một ngày biến thành cái dạng này!

Hắn không thể mặc kệ Đoàn Tình, có thể giả vờ không thấy cậu, nhưng là không thể không quản hài tử trong bụng cậu, nếu cậu ta là nữ nhân, Tần Thiệu chắc chắn sẽ cưới! Nếu là nam nhân, Tần Thiệu cũng cưới! Tần Thiệu sẽ không làm ra cái loại ngụy quân tử! Sẽ không bao giờ!

Tần Thiệu dùng sức nắm tay cậu nửa quỳ xuống:"Ấu Đường, tôi về sau sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu. Đừng nghĩ nhiều quá được không?" Đoàn Tình dùng sắc gỡ tay hắn ra:"Đi, đi! đừng cho tôi gặp anh nữa!"

Tần Thiệu còn muốn kéo cậu, Đoàn Tình lập tức đứng lên:"Chị Hồng!" Tiểu Hồng bưng khay trà đến rất nhanh, Tần Thiệu gần như chật vật đứng lên. Đoàn Tình hung hăng nhìn hắn:"Chị Hồng, tiễn khách." Nói xong chính mình chạy trên lầu đi.

Tiểu Hồng xấu hổ nhìn Tần Thiệu:"Làm sao vậy?" Tần Thiệu cắn chặt răng xả ra tươi cười đến:"Không có việc gì, tôi muốn đưa cậu ta đi bệnh viện nhưng cậu ta không chịu đi."

Tiểu Hồng nở nụ cười:" Thiếu gia rất ít sinh bệnh, rất chán ghét đi bệnh viện. Lớn như vậy chưa từng có vào bệnh viện, làm khó cậu rồi." Tần Thiệu nở nụ cười hạ, soái khí mười phần, Tiểu Hồng nhìn không ra hắn nơi nào là có thể khi dễ Ấu Đường, vì thế cầm lấy thuốc:"Như vậy đi, đợi lát nữa tôi đi khuyên nhủ thiếu gia. Cho cậu ấy uống thuốc là được rồi."

Tần Thiệu tươi cười như lúc đầu:"Tiểu Hồng, cậu at hiện tại đã tốt hơn nhiều, không cần uống thuốc, thuốc nói thế nào cũng có tác dụng phụ, có thể không uống thì không cần không uống đi." Tiểu Hồng gật đầu:"Tôi biết rồi." Tần Thiệu nhìn nhìn trên lầu:"Tôi đây đi trước, Ấu Đường nếu có chuyện gì xin nói cho tôi biết. Dù sao tôi cũng là con người rảnh rỗi." Tiểu Hồng nhìn hắn một cái:"Cám ơn Tần thiếu gia."

Tần Thiệu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng là đối với Tiểu Hồng nói không được, vì thế liền đi ra. Khi đi làm, Tần Thiệu nhìn cao ốc trước mắt khóe miệng nhếch lên, điền sản Tần thị. Trực tiếp lấy họ làm danh tự, ngang ngược, kiêu ngạo đến cực điểm. Thiết! Tần Thiệu một thân hưu nhàn phục, sơ mi ca rô, quần jean màu xanh lam, là thời trang thịnh hành, là kiểu rách màu sắc không mới, cà lơ phất phơ vào đại sảnh. Vừa mới vào cửa liền bị bảo an ngăn cản:"Xin hỏi, tiên sinh có chuyện gì?"

Tần Thiệu nở nụ cười:"Tôi tìm Tần chủ tịch." Bảo an nhìn xong đánh giá hắn, thấy thế nào người kia đều không đủ tư cách gặp chủ tịch, chẳng qua tiểu tử này khẩu khí còn cử hoành, bảo an lại hỏi thanh:"Nào xin hỏi tiên sinh có hẹn trước sao?" Tần Thiệu cũng cười hạ:"Không có."

Bảo an ánh mắt lập tức khinh bỉ:"Không có hẹn trước thỉnh tiên sinh qua kia ngồi đợi." Tần Thiệu nghĩ nghĩ như thế nào đều cảm giác quái dị, không nghĩ tới thấy ba hắn lại khó như vậy. Bảo an thực khách khí đem hắn thỉnh đến một bên ngồi, Tần Thiệu an vị đến một bên. Thuận tay sờ soạng giá sách cầm một quyển sách lật xem, a, nguyên lai là sách tuyên truyền. Tần Thiệu nghiêm trang nhìn xuống, không hề nghĩ đến Tần thị phòng điền sản huy hoàng như vậy a. Toàn công ty vắn tắt giới thiệu liền chiếm đầy một mặt, giấy chứng nhận vinh dự rất nhiều, ha ha. Tần thị nguyên lai với người ngoài lợi hại như vậy. Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tuổi trẻ tài cao. Ngắn ngủi 10 năm lập nên thành tựu huy hoàng ...... Tần Thiệu nhìn này vài chữ có chút muốn cười, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ha ha, không bằng nói là, nhờ Thanh Vân mới có thể đi lên. Thiều Hoa Hưu năm đó không có rể, nên đưa ba hắn cưới. Năm đó giúp đỡ Tần Gia Lạc quá khốn cảnh, Tần phu nhân dĩ nhiên là Liễu Nhứ, một chút dấu vết đều không có  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com