ZingTruyen.Info

[HOÀN] Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 29

TieuNi1101

29.
Tạ Quyết có hẹn với Mục Vương, hẹn ở quán trà Vân Thủy.

Tạ Quyết một thân kình y màu đen, thân hình thẳng tắp đang ngồi đánh cờ.

Một đầu khác, là một bộ quý khí tử y, vạt áo thêu cành sen, khuôn mặt tuấn mỹ, thần sắc mang theo vài phần ôn nhu.

Nam tử này là Mục Vương, Phương Tuân Thanh.

Ván thứ ba bắt đầu, Mục Vương phiết mắt nhìn cánh tay Tạ Quyết, hỏi: " Thương tổn tốt hơn chút chưa? "

Tạ Quyết gật đầu: " Đã kết vảy "

Trả lời xong, cũng nhìn về phía Mục Vương tự nhiên buông xuống một bên cánh tay trái, ngước mắt nhìn về phía Mục Vương: " Cánh tay điện hạ còn có khả năng khôi phục không? "

Mục Vương nghiêng đầu rũ mắt nhìn cánh tay không có phản ứng của mình, thản nhiên mỉm cười: " Có thể giữ được mạng là tốt rồi "

Sập mỏ, có người còn mất mạng tại đó. Mục Vương đổi một cánh tay để giữ được mạng, đã là trong cái rủi có cái may.

Ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: " Ta là biểu thúc ngươi, sao lại khách khí như vậy, mấy năm trước còn gọi biểu thúc, hiện giờ sao liền không gọi nữa "

Tạ Quyết cầm quân cờ, nhìn bàn cờ, mở miệng: " Điện hạ chỉ lớn hơn ta bốn tuổi "

Mục Vương thấy hắn không chịu kêu, nói: " Mặc kệ là hơn bốn tuổi, hay là chưa đến bốn tuổi, đều là trưởng bối ngươi, lại không chiếm tiện nghi của ngươi, làm gì để ý như vậy"

Nói xonh lại nhìn Tạ Quyết trầm ổn nội liễm không giống hắn khi còn trẻ, không khỏi thở dài: " Ngược lại là có chút hoài niệm bộ dạng hào hoa phong nhã của ngươi mấy năm về trước "

Đáng tiếc, song thân không còn, hắn tuổi trẻ liền gồng gánh hầu phủ, từ đó vị tiểu công tử năng động, hiện tại biến thành trầm ổn ít nói.

Tạ Quyết không nói gì, hạ quân cờ xuống: " Đến phiên điện hạ "

Mục Vương hoàn hồn, nói đến thương tổn trên cánh tay, cũng nghĩ đến lần này Tạ Quyết từ Lạc Châu hộ tống hắn trở về gặp chuyện chuyện không may.

Mục vương đi một nước cờ, không khỏi tò mò hỏi: " Ngươi sao biết được sẽ có mai phục, sau đó nhanh chóng điều chỉnh quân? "

Ánh mắt Tạ Quyết cúi thấp xuống nhìn bàn cờ, mắt sắc hơi thu lại, lại ngước mắt thần sắc tự nhiên: " Ta từ nhỏ theo tổ phụ cùng phụ thân vào trong quân, mười năm tuổi liền xuất chinh, đối với tình huống xung quanh cũng là có thể phân biệt một hai "

Nghe vậy, Mục Vương cũng không có đa nghi, nhưng vẫn cảm thán nói: " Nếu không phải lần này là ngươi đến hộ tống biểu thúc, biểu thúc có thể trở về được hay không còn chưa biết "

Tạ Quyết không cần nghĩ ngợi liền đã mở miệng: " Nhất định có thể trở về "

Đối với Mục Vương, chỉ nghĩ đó là lời khách sáo.

Nhưng lại từ miệng Tạ Quyết thốt ra, lại hoàn toàn khác.

Chỉ có chính hắn biết, lúc hắn nói ra lời này, giống như là biết trước kết quả, không có nửa phần chần chờ.

Vuốt ve quân cờ trong tay, không tự chủ được nghĩ tới giấc mơ tối qua.

Trong mơ, hắn chết trận để lại A Vũ một mình đối mặt với rắc rối của hầu phủ.

Nghĩ nghĩ, Tạ Quyết ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mục Vương: " Biểu thúc "

Bỗng nhiên nghe được một tiếng biểu thúc, khiến Mục Vương đang suy tư bỗng sửng sốt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía hắn: " Mới vừa rồi còn không chịu kêu, hiện tại sao lại chịu gọi? "

Tạ Quyết trầm mặc mấy phút, mở miệng: " Nếu sau này ta gặp bất trắc, Vĩnh Ninh Hầu phủ nhờ biểu thúc quan tâm một hai "

Mục Vương vốn dĩ còn có hứng thú, nhưng nghe đến hắn nói những lời này, mày liền nhíu chặt.

" Sao lại nói nhảm điều này? "

Tạ Quyết nửa thật nửa giả nói: " Có thể là do có thê nhi đi "

Mục Vương cũng không còn hứng thú chơi cờ, nhưng lại giống như hiểu được chút ít: " Đã thành thân, lại sắp thành phụ thân, luôn luôn nhiều chút buồn lo vô cớ "

Nói đến đây, lại nói: " Sau này chớ nói những lời này, chớ nói về sau, liền là hiện tại, ta cũng sẽ để tâm đến hầu phủ các ngươi "

( còn)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info