ZingTruyen.Info

Triền miên với họa sĩ

C4Không mặc quần lót

banhutadamne

Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, Du Họa ngồi bên cạnh bồn tắm, cầm vòi sen rửa sạch hạ thể.

Ngón tay mang theo dòng nước ấm áp lướt giữa hai cánh hoa non mềm, rửa sạch dịch thể dính nhớp trơn trượt còn sót lại.

Du Họa ngây người, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm nơi nào đó trong phòng tắm, cảm xúc thật lâu không có bình phục.

Hôm nay, cô không chỉ thật sự gặp được người nọ, còn ở trước mặt anh ấy mà cởi sạch, bị sờ soạng, thậm chí còn bị làm cho đến cao trào.

Đầu ngón tay vô thức trượt đến đóa hoa, ấn lên viên thịt mẫn cảm vừa rồi làm cho cô cao trào.

Lạ thật.

Rõ ràng trong giấc mơ, mỗi lần sau khi được anh ấy trên hút dưới sờ, khi tỉnh lại tự cô cũng sẽ đi sờ nó để giảm bớt sự khô nóng trong cơ thế, nhưng là trước nay đều không có đạt cao trào như vừa rồi.

Rõ ràng, đó chỉ là một sự cọ xát đơn giản, nhưng những ngón tay của anh ấy giống như có ma lực, mỗi một lần xoa nắn, đều chuẩn xác kích thích những dây thần kinh nhạy cảm nhất của cô, khiến cho mật dịch từng đợt từng đợt tuôn trào cho đến khi cô tê liệt, lên đỉnh.

Du Họa cúi đầu, ngón tay ngập ngừng ở nhụy hoa di chuyển qua lại hai cái.

Toàn bộ đóa hoa được bao phủ bởi nước ấm, ngón tay đi vào bị hai mảnh thịt trai bao bọc, thời điểm muốn rút tay lại bị vách thịt gắt gao xoắn lấy, mang theo một ít thịt non.

Không có cảm giác.

Có điều, hình ảnh này có vẻ cám dỗ nha.

Vừa rồi khi anh ấy chạm vào cô, anh ấy sẽ sinh ra dục vọng đối với cô sao?

Cốc…cốc…

Cửa phòng tắm bị gõ.

“Đã một tiếng rồi, em gặp khó khăn gì bên trong sao, có lẽ tôi có thể giúp.”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông phát ra từ ngoài cửa, Du Họa giật mình, nhanh chóng rút ngón tay ra, tắt vòi hoa sen.

“Không cần, không cần, em ổn ạ!”

Người đàn ông cười khẽ, không hiểu rằng cô người mẫu nhỏ đang chột dạ: “Không có việc gì thì tốt, tôi ở trong phòng khách, có việc gì có thể gọi tôi.”

Du Họa lung tung gật đầu, lại nhớ ra người ngoài cửa không thể thấy, vội vàng lên tiếng: “ Em cảm ơn ạ .”

Sau khi người bên ngoài cửa rời đi, Du Họa rút chiếc khăn trên kệ để lau khô cơ thể, không dám ở lại thêm nữa.

Chỉ là…lúc mặc quần áo thì có chút vấn đề.

Quần lót đã ướt đẫm, mặc ở trên người khẳng định không thoải mái. Hôm nay cô mặc là bộ váy liền áo, nếu cô không mặc quần lót, điều đó đồng nghĩa là cô phải “chân không ra trận”.

Nghĩ đến một loạt hành vi phát sinh ngoài dự kiến khi nãy, Du Họa quyết định không mặc.

Sờ đều đã sờ qua rồi, cho dù là có bị phát hiện không mặc quần lót thì có sao đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info