ZingTruyen.Com

TRIAGE by Sammon_scence [ Vietnamese translation ]

Loop 8.3 (Chương 8.3)

casey_yyy

Tôi nhớ là ca làm việc hôm nay ít bận hơn ca hôm sau. Tôi nhớ rằng hôm nay có khoảng bốn trường hợp lỗi kỹ thuật (?). Có hai trường hợp nhồi máu cơ tim cấp tính được đưa đến cùng lúc, một ca do tai nạn nghiêm trọng và một trường hợp ngừng tim do dùng thuốc, mà tôi có thể cứu họ trước khi chuyển họ cho các bác sĩ chuyên khoa để nhanh chóng tiếp tục điều trị với sự đánh giá của mọi người. Không ai biết rằng tôi thấy rất đã vì đã biết trước mọi trường hợp được đưa đến hôm nay.

Sau khi chuyển ca cho những người làm ca đêm muộn, tôi quay lại ngủ tại phòng của bác sĩ nội trú. May mắn là không còn nhiều trường hợp phải chăm sóc trong ca đêm muộn. Chỉ có một cô bé bị đau bụng vì ăn gỏi đu đủ lúc 11 giờ tối và bà của bé đang chờ kết quả xét nghiệm nhiễm trùng. Tôi ngồi xuống và bật máy tính lên để làm slide thuyết trình cho ngày mai. Vì khả năng có hạn, tôi chỉ dùng có năm phút. Chỉ có ba slide đầu tiên về ngộ độc nấm là tôi thực sự làm thôi. Sau đó, tôi sao chép và dán các slide cũ để làm cho tổng thể trông dài hơn, bởi đến slide thứ ba thì tôi định sẽ vờ ngất xỉu. Rất siêu phải không?

Tôi liếc mắt đồng hồ treo tường xem giờ . Bây giờ là nửa đêm rồi. Nếu tôi bắt chuyện với N'Tol bây giờ, liệu cậu ấy có trả lời tôi không nhỉ?

Tôi truy cập vào Facebook trên máy tính. Ai'Sing đã đăng nhập vào Facebook để dùng mà chưa đăng xuất. Tôi kéo lướt, xem dòng thời gian của Sing vì tò mò trước khi thoát ra. Sing từng là người tôi không ưa. Hai thằng thậm chí đã từng coi nhau như kẻ thù vì một người con gái. Có lần hắn khoe với tôi rằng tôi sẽ không bao giờ quen được cô gái từ chối tôi nhưng mà rồi hắn cũng phải mất mặt vì em y tá đó thôi. Bây giờ hắn và tôi không còn ganh nhau trong việc tán tỉnh phụ nữ nữa. Cạnh tranh với nhau sẽ chỉ khiến chúng tôi thấy bực bội hơn thôi.

Tôi mở một ô chat với N'Tol, hít thật sâu trước khi chào hỏi.

"Xin chào N'Tol. Anh là P'Tihn đây."

Chỉ vài giây sau, tin nhắn tôi đã gửi đã được xem.

"Vâng anh."

Cậu ấy thực sự là một thần tượng mạng. Tol có thể phải canh các phương tiện truyền thông 24/24 để kiểm tra thứ hạng của bản thân.

"Em ngủ chưa?"

"Vẫn chưa."

Tôi thở ra, cảm thấy cách bắt chuyện này tựa như khi tôi cố gắng tán tỉnh một cô gái và nàng đang chơi trò "hỏi và trả lời" cho đến khi tôi không thể nói gì xa hơn nữa.

"Ngày mai em có rảnh không? Cùng nhau đi ăn đi."

Tol lặng im một lúc. Tôi biết rằng cậu ấy đang cảm thấy không thoải mái nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào ổn hơn thế này cả.

"Anh thử hỏi Art xem, em chưa chắc đã rảnh đâu."

Tôi gần như phát hỏa. Em đùa đến thế này hả nhóc. Tôi giơ tay xoa bóp thái dương để kìm hãm không gõ vào đó "Em sẽ qua đời vào ngày mai, hãy ghi nhớ điều đó!" Sau đó, tôi nhớ ra N'Tol cũng kết bạn Facebook với một nữ bác sĩ, tên là Fakfaeng. Tôi và cô ấy có quen với nhau vì từng thực tập cùng một bệnh viện. Hai đứa từng chia ngọt sẻ bùi cùng nhau. Sau này dù mỗi đứa một hướng đi riêng nhưng vẫn giữ luôn giữ liên lạc với nhau. Bây giờ cô ấy đang tiếp tục con đường nghiên cứu y học. Chẳng có gì ngạc nhiên khi cô ấy sẽ theo dõi một người trông như những ngôi sao Hàn Quốc mà cô ấy vẫn phát cuồng. Xin lỗi Fakfaeng, cho tôi sẽ mượn bà làm cớ nhé.

"Nhưng có một người thực sự muốn gặp em. Một bạn nữ của anh, cô ấy là fan của em. Khi anh nói với cô ấy rằng anh gặp được em, cô ấy đã rất hạnh phúc. Cô ấy nhờ anh mời em đi ăn cùng." Để giảm bớt tính ép buộc, sau đó tôi nói thêm, "Nhưng nếu em không rảnh thì không có vấn đề gì đâu. Anh sẽ nói lại với bạn anh. Anh xin lỗi vì đã làm phiền em muộn thế này."

Tol lại im lặng một lúc lâu. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình trong khi chờ đợi. Điều này không khó khăn đâu em. Gặp gỡ fan là điều mà một ngôi sao vẫn làm mà. Lại được còn được ăn miễn phí. Tốt quá còn gì

"Buổi trưa lúc 2 giờ chiều là được ạ."

Tôi đập bàn trong sự phấn khích. "Được rồi, ngày mai anh sẽ đến đón em."

"Vâng."

Tôi nở một nụ cười hài lòng. Tiếp đến, vấn đề là tôi phải bàn trước với Fakfaeng. Tôi phải đem cô ấy đến thật. Tôi tìm kiếm tên Fakfaeng và gọi cô ấy mà không cần suy nghĩ. Cô ấy đã từng gọi cho tôi lúc 2 giờ sáng và khóc lóc vì cãi nhau với chồng. Vậy thì tại sao tôi không được làm y như vậy?

"Ờ, sao thế?" Tiếng Fakfaeng cho thấy cô ấy vừa tỉnh dậy.

"Hey, vụ này khẩn cấp đây. Tôi muốn nhờ bà một việc. Trưa mai bà có rảnh không?"

"Huh?" Tiếng Fakfaeng nghe có vẻ khó hiểu. "Tôi sẽ ở Khoa Ngoại Trú cho đến trưa, sau đó sẽ đi ăn với anh xã."

"Bà..." Tôi nói bằng một giọng trầm hơn. "Bà có biết Tol Aekarin không?"

".... Tol nào nhỉ?

"Thì Tol mà bà kết bạn trên Facebook đó. Ngày mai tôi sẽ đi ăn với cậu ấy. Bà có muốn đi ké không?"

"Tol nào cơ?" Fakfaeng hỏi lại.

"Bà mở Facebook lên đi, rồi gõ Aekarin bằng tiếng Anh. Cậu ấy là sinh viên quản trị năm tư. Tôi thấy hai người kết bạn với nhau đó."

"Oh! Tôi nhớ ra rồi, nhóc đẹp trai đó. Tôi nghĩ em ấy đáng yêu và tốt bụng nên tôi kết bạn Facebook thôi nhưng mà không có biết nhau ngoài đời đâu." Có chút nghi ngờ trong giọng nói của Fakfaeng. "À mà tại sao ông lại mời tôi khi đã mời em ấy đi ăn rồi? Ông phải đưa ra một lý do chính đáng vì tôi sẽ phải hủy hẹn với anh xã để đi cùng ông đó."

"Ờ thì..." Tôi nên nói gì đây. "Biết đâu bà muốn gặp trực tiếp cậu ấy."

"Ai'Tihn". Đột nhiên, giọng Fakfaen trở nên lạnh lùng. "Giờ ông thay đổi... rồi à?

Người thấy khó hiểu bây giờ là tôi. "Thay đổi gì cơ?"

"Ông muốn theo đuổi em ấy nhưng mà ngại đúng không?" Fakfaeng hỏi với giọng cao vút làm tôi giật mình. "Ông muốn tôi đi cùng vì nhát chứ gì??"

"Không!" Tôi lập tức trả lời trong bất lực. "Không phải như thế đâu!"

"Sao cơ, không vui đâu nhé. Nếu không phải như vậy thì tôi không muốn đi đâu." Fakfaeng thở dài. Câu trả lời của cô ấy làm tôi hoang mang. Đừng phá hủy kế hoạch của tôi chứ. Tôi đã mời Tol rồi. Đừng như thế này chứ.

"Ờ... ờ. Tôi muốn theo đuổi cậu ấy. Bà phải giúp tôi, ok!!" Sau khi nói xong, cơ thể tôi run lên. Fakfaeng cười thích thú. "Nhất trí. Được rồi, bạn hiền à. Tôi muốn giúp ông lên xe bông dù cho đằng ấy là một người con trai đi chăng nữa. Ngày mai, bọn mình phải làm cho rõ ràng nha Tihn, cho tôi biết từ khi nào thì ông thay đổi "đối tượng" thế. Sao không nói với tôi."

Tôi cảm thấy chán nản, muốn tự nổ tung và biến mất khỏi đây. "V .. vậy ngày mai lúc 11 giờ 30 ... gặp nhau phía trước Khoa Cấp Cứu nhé."

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com