ZingTruyen.Com

Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước- Sự Ra Đời Của Một Anh Hùng (599-End P1)

Chap 620: Nhân loại của chúng ta về rồi! (3)

Ume_Oiya

Alberu lặng lẽ lầm bầm.

"Để lấy mạng nó."

Anh cười khúc khích trước khi tiếp tục nói.

"Chẳng phải chúng ta đã vật vã tới tận bây giờ vì việc đó quá khó thực hiện sao?"
"Ngài nói đúng, điện hạ."

Cale không có vấn đề gì khi đồng ý rằng đó là sự thật.

Việc đó từng rất khó khăn cho đến bây giờ và cậu đã suy nghĩ kỹ về những gì họ có thể làm.

"Nhưng từ giờ sẽ không là thế nữa."

Một lần.

Một người đã trải nghiệm thứ gì đó dù chỉ mới một lần sẽ nhận ra nhiều điều từ nó, bất kể chúng có thể nhỏ đến đâu và rồi tiếp thu kiến ​​thức đó.

Có hàng trăm người đã trải nghiệm việc đó ở đây.

Hàng trăm người từng chiến đấu trực diện với con quái vật chưa được xếp hạng này chỉ mới một lần, nhưng họ đã sống sót.

Cale tin tưởng những người đang đứng sau cậu.

Kim Min Joon trên bức tường nơi trú ẩn bắt đầu nói như thể đang đáp lại sự tin tưởng của Cale.

"Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Nó sẽ sử dụng khả năng của mình sớm thôi."

Cạch.

Park Jin Tae đã cầm lấy khẩu súng của mình bằng tay phải sau khi nghe thấy điều đó.

"Mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch chứ?"

Park Jin Tae nghe thấy câu hỏi lo lắng của ai đó.

"Chỉ huy-nim đã nói thế này. Cậu ấy nói rằng chúng ta sẽ lấy đi từng thứ một đấy".

Trong vài giờ yên bình...

Tại cuộc họp chiến lược bên trong hội trường lớn...

'Chúng ta đã cướp đi nanh độc và thị giác của nó. Chúng ta sẽ sớm làm cho những phần khả năng còn lại của nó trở nên vô dụng thôi. Tất cả mọi người sẽ cần phải làm việc đó tương tự như cách chúng ta từng lấy đi hai thứ kia.'

Một người khác thêm vào.

"Anh có nghĩ chúng ta sẽ làm được không?"

Vào lúc đó.

"Câm mồm đi."

Người đang lo lắng kia ngậm miệng lại sau khi nghe thấy giọng nói khó chịu của Park Jin Tae.

Cạch.

Cánh tay cầm súng của Park Jin Tae đang di chuyển xung quanh như thể một dòng nước.

"Tôi không tập trung được. Muốn nói mấy thử nhảm nhí thì ra phía sau ấy."

Rồi anh chỉa nòng súng vào một cái gì đó.

Nó chỉ nhằm vào một mục tiêu đàng chuyển động duy nhất.

Kim Min Joon đứng cạnh Park Jin Tae vội mở lời.

- Đến lúc rồi.

Đó là vì anh đã nghe thấy lệnh của Cale.

Kim Min Joon bắt đầu hét lên.

"Dừng tấn công tầm xa!"

Có rất nhiều cuộc tấn công được tung ra từ bức tường trú ẩn lên không trung.

Tất cả những cuộc tấn công đó ngay lập tức dừng lại.

"Chhhhssssssschhhh!"

Về phần cái đầu màu vàng đã không thể làm gì khi những cột đất đổ nát và vô số vụ nổ đã lấy đi thính giác cùng nhận thức về phương hướng của nó...

Nó không thể bỏ lỡ kẻ hỡ này, khi tiếng ồn đã dừng lại.

Nó phải khiến những con người đang làm phiền và khiến nó hỗn loạn này dừng lại trong giây lát.

Nó phải làm dịu tình hình này xuống.

Nó sẽ phải làm cho tất cả những con người này không thể di chuyển để làm thế.

Đầu vàng đã tung ra một đòn tấn công diện rộng chỉ để làm điều đó.

Cái miệng của cái đầu màu vàng từ từ mở ra.

Tấn công âm thanh.

Nó sẽ có thể hạ gục hầu hết, nếu không muốn nói là tất cả con người với đòn tấn công này.

"Screeee—"

Khi nó mở miệng và chuẩn bị tấn công...

Nụ cười.

Khóe môi Park Jin Tae nhếch lên.

"Tôi đã chờ cái này đấy."

Anh ta bóp cò ngay khi nói vậy.

Tang-!

Tiếng đạn là âm thanh duy nhất trong khoảnh khắc im lặng này.

Rắcc. Rầm!

Vẫn còn những dòng điện phát ra từ khắp người con quái vật đầu vàng.

Những viên đạn nhỏ né tránh khỏi những dòng điện đó và một người khác bắt đầu di chuyển.

"Bae Puh Rum."
"Tôi biết rồi."

Luồng gió của Bae Puh Rum đã được thêm vào viên đạn.

Chhhhhhhhhhhhh-

Gió tạo ra một lỗ nhỏ trên dòng điện đang bao quanh cái đầu màu vàng.

Viên đạn sử dụng sức gió để bay qua cái lỗ.

Bây giờ nó thậm chí còn nhanh hơn.

Bây giờ nó thậm chí còn mạnh hơn.

Viên đạn tiếp tục bay về phía mục tiêu của nó.

"Được rồi."

 Rồi nó đã đến được chỗ mục tiêu.

Park Jin Tae hạ súng xuống.

Baaaaang—!

"Rè—-kek!"

Bên trong cái miệng vẫn đang mở... Viên đạn nhắm vào một điểm bên trong cái miệng nhẵn nhụi không có vảy đó, đâm vào lớp da ở trong và rồi phát nổ.

"Roooooar, rooo, roooooar!"

Cái đầu màu vàng lăn lộn trên mặt đất và gầm lên như thể đang cố nôn thứ gì đó ra.

Nụ cười.

Khóe môi Park Jin Tae nhếch lên.

"Có vẻ như tôi đã lấy đi một thứ rồi."

Kim Min Joon nhìn về phía Park Jin Tae với ánh mắt sắc bén và bắt đầu nói.

"Anh có chắc là đã bắn trúng mục tiêu không?"

Park Jin Tae đã không trả lời câu hỏi đó. Anh cất súng rồi quay sang người khác thay vì Kim Min Joon.

Đó là một trong những người đã lo lắng ban nãy.

"Tôi có thể nhìn thấy tốt hơn nhờ có anh."
"Vâng? Ah, cám ơn anh rất nhiều."
"Năng lực tăng thị lực của một người cũng khá hữu ích đấy."

Thị lực của Park Jin Tae hiện đã được củng cố bằng năng lực của một người sử dụng năng lực khác.

Đó chỉ là một loại củng cố tạm thời.

Sau đó Park Jin Tae rời mắt khỏi người sử dụng năng lực đang xấu hổ trước lời khen của mình và bắt đầu nói chuyện với Kim Min Joon, người đang nhìn anh.

"Khoảnh khắc nó chuẩn bị sử dụng khả năng âm thanh của mình..."

Park Jin Tae đã nhìn thấy nó.

"Có ánh sáng ở một phần trong cái miệng đang mở của nó."

Một ánh sáng màu vàng xanh mờ nhạt đã xuất hiện trong cái miệng không còn nanh độc của nó.

Park Jin Tae nhắm đến vị trí đó.

"Rooar, roo, shhh- shhhhh, rooooar!"

Con quái vật không thể tạo ra nhiều âm thanh nữa.

Năng lực củng cố thị giác này là năng lực có thể được sử dụng mỗi ngày một lần để tạm thời khuếch đại thị lực của người khác trong một tiếng.

Người với khả năng đó nhìn về phía con quái vật trước khi mở miệng.

"Ha, ha ha. Tôi đoán năng lực của tôi cũng có công dụng của nó nhỉ."
"Tất nhiên rồi."

Park Jin Tae thờ ơ đáp lại.

"Rõ ràng là mọi năng lực đều có công dụng của chúng."

Rồi anh chạm mắt với Lee Jin Joo, người đang ở cạnh Kim Min Joon.

Hai người họ nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ.

Park Jin Tae. Khi còn là thủ lĩnh của một trong những nơi trú ẩn ban đầu... Anh đã chia nhóm thành những người sử dụng năng lực và những người bình thường, cũng như những người sử dụng năng lực có năng lực hữu ích và những người có năng lực vô dụng.

Park Jin Tae đã coi Lee Jin Joo và Lee Seung Won là những người sử dụng năng lực với những năng lực vô dụng.

Lee Jin Joo bắt đầu nói.

"Mọi người đều có vai trò của mình. Họ có thể chỉ chưa biết nó là gì thôi."

Park Jin Tae rời mắt khỏi Lee Jin Joo.

Anh nhìn về phía ai đó đang liên tục nhìn xung quanh và di chuyển tay để ghi lại thứ gì đó thay vì trả lời Lee Jin Joo.

Người đang viết gì đó trên một tờ giấy là Lee Seung Won.

Park Jin Tae lại chạm mắt với người có khả năng Ghi âm.

"Không định ghi âm lại à?"

Lee Seung Won khịt mũi trước câu hỏi của Park Jin Tae và quay đi.

Sau đó cậu bắt đầu nói.

"Những cột đất đã bị phá hủy dễ dàng và khả năng điều khiển đất của con quái vật đã trở nên vô dụng. Tiếp đó là đòn tấn công của Park Jin Tae nhằm vào khả năng âm thanh của con quái vật đầu vàng."

Lee Seung Won dừng lại một lúc trước khi tiếp tục với giọng đầy tự tin.

"Năng lực của các đồng minh phe ta đã trở nên mạnh mẽ hơn kể từ trận chiến đêm qua."

Đó là sự thật.

Cậu có thể nhìn thấy nó.

"Tôi tin rằng đây là kết quả của việc năng lực của mỗi người sử dụng năng lực đang trở nên mạnh mẽ hơn, cũng như thực tế là họ có thể tìm ra nơi mà năng lực của mình sẽ hiệu quả nhất sau khi đối đầu với con quái vật này một lần vào đêm qua."

Lee Seung Won nhìn xuống tờ giấy nơi cậu đã viết ra những điều mình nhìn thấy và cảm nhận được trước khi tiếp tục nói.

"Mọi người đang trong vị trí và làm những nhiệm vụ mà họ được giao."

Mọi người đều bận rộn.

"Những người có năng lực loại tấn công đang ở trên các bức tường trú ẩn và bên ngoài, sử dụng năng lực của họ ở các vị trí tương ứng."

Còn nữa.

"Những người không sử dụng năng lực loại tấn công đang hỗ trợ những người sử dụng năng lực tấn công hoặc sử dụng năng lực của mình ở những nơi khác nhau phù hợp nhất với bản thân họ."

Ngoài ra.

"Những người không có năng lực đang giúp chăm sóc những người bị thương nhẹ, bảo vệ những phần bị hư hại của bức tường nơi trú ẩn, nấu ăn và các nhiệm vụ khác để hỗ trợ mọi người."

Giọng Lee Seung Won nghe chắc nịch và cậu tiếp tục thu âm.

"Dùng cái này làm nền, bước tiếp theo của chiến dịch là..."

Cậu dừng lại một chút.

Cậu hướng ánh mắt về một nơi nào đó.

Lee Seung Won có thể nhìn thấy bóng lưng ai đó ở đằng xa.

"Tiếp theo là... Để Chỉ huy đến gần hơn..."

Lần trước, chỉ huy của họ đã ho ra máu và run rẩy vì đau nhưng vẫn cố gắng kìm lại tất cả để trói con quái vật lại.

"Lần này, chúng ta sẽ là những người kìm con quái vật lại."

Lần này mọi thứ đã đảo ngược và đến lượt họ làm những gì mà chỉ huy của họ đã làm lần trước.

Chỉ huy của họ đã nói thế này.

'Chỉ một vài giây. Mọi người chỉ cần giữ nó trong vài giây thôi. Rồi những người khác và tôi sẽ giải quyết nó.'

Bên ngoài bức tường nơi trú ẩn... Có nhiều người đang nhanh chóng tiếp cận con quái vật màu vàng, thứ đã không thể phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa.

"Jae Ha-Jung!"

Jo Min Yeh, người giăng mạng nhện. Người phụ nữ có mái tóc đuôi ngựa màu xanh hét lên trong khi nhìn Jae Ha-Jung.

"Ừ!"

Jae Ha-Jung đã trả lời và rải hạt giống của mình.

"Nước!"
"Rồi!"

Một người khác đổ nước vào chỗ anh ta vừa gieo hạt.

Đó là một năng lực làm vườn khá kém hiệu quả.

Năng lực này trông như thể sẽ không được sử dụng trên chiến trường.

Tuy nhiên, khi năng lực này được sử dụng với Jae Ha-Jung...

Craaaaaaaaaaack-

Mặc dù không mạnh bằng khả năng của Cale, nhưng cây cối đã bắt đầu phát triển nhanh chóng.

Trên thực tế, chỉ có rễ cây là đang phát triển.

Rễ cây đi dưới lòng đất.

Chúng đang di chuyển dưới lòng đất để tránh dòng điện và nước của con quái vật màu vàng.

"Đội trưởng-nim!"
"Ừ!"

Tóc Jo Min Yeh bạc trắng và mái tóc dài của cô nhanh chóng duỗi ra rồi di chuyển.

Một người từ trên không đi xuống và đáp ngay phía sau cô.

"Tôi có niềm tin."

Joo Ho Shik.

"Tôi sẽ dồn hết niềm tin vào cô Jo Min Yeh và anh Jae Ha-Jung."

Rắccccc-!

Rễ cây của Jae Ha-Jung mọc lên khỏi mặt đất.

Chúng đang nổi lên khá gần với cái đầu màu vàng.

Chúng đang ở trong khu vực xung quanh cái đầu màu vàng không có dòng điện và nước.

"Tôi hiểu rồi!"

Khi Jae Ha-Jung hét lên...

Rắc, rắc-

Rễ cây bắt đầu gãy từng cái một.

"Shaaaaaaaaaa- suỵt———-!"

Con quái vật màu vàng đột nhiên cảm thấy một cái gì đó!

Nó bắt đầu lảo đảo sau khi bị rễ cây giật mạnh.

Đó là bởi vì những chiếc rễ đã nhắc nó về một người.

"Kekeke, ta không phải là Chỉ huy-nim!"

Đám rễ nhắc nó về sức mạnh của Cale.

Sai lầm này chỉ có thể xảy ra bởi vì nó không thể nhìn thấy.

' Jae Ha Jung. Khiến con quái vật rơi vào ảo giác đi. Làm cho nó nghĩ rằng tôi sẽ trói nó lại.'

Jae Ha-Jung đang bắt chước khả năng của Cale.

Kế hoạch đã thành công.

Baaaaang! Baaaaang!

Cái đầu vàng khẩn trương di chuyển.

Một khi dòng điện và nước không còn mạnh như trước vì nó đã chuyển hướng sự chú ý...

"Đến lượt của tôi."

Lee Soo Hyuk giơ kiếm lên.

"Tôi sẽ chém nó."

Thanh kiếm của anh chém xuyên qua không trung.

Xoẹtt.

Những dòng điện và nước đều đã bị cắt đứt.

Chiều rộng vết chém của Lee Soo Hyuk đã lớn hơn nhiều so với lần trước anh sử dụng nó.

Đó là lý do tại sao anh chỉ có thể sử dụng nó một lần.

Mặc dù anh chỉ có thể sử dụng nó một lần...

Một lần đó là đã đủ.

Jo Min Yeh đứng sau anh.

"Bắt lấy nó!"

Cô hét lên và mạng nhện trắng của cô bắt đầu trói con quái vật màu vàng.

Nhiều người đã túm lấy mạng nhện để ngăn con quái vật trốn thoát.

"Saaaaaaaaaaa— saaaaa! Graoo!"

Con quái vật bắt đầu vùng vẫy.

Các dòng chảy và nước lại bắt đầu xuất hiện xung quanh nó, có thể là do chuyển động của nó giờ đã bị hạn chế.

Lee Soo Hyuk bắt đầu nói sau khi nhìn thấy khoảng trống mà anh đã cắt xuyên dần tự hồi phục.

"Dongsaeng, đi đi."

Xuyên qua khoảng trống vẫn còn mở...

Một con hổ đen lớn được bao quanh bởi một chiếc khiên bạc cùng đôi cánh nhảy qua khoảng trống.

Kim Rok Soo nhìn Lee Soo Hyuk ngay khi lướt qua anh.

"Đi nào."
"Chắc chắn rồi."

Tất nhiên, Choi Han, Lee Soo Hyuk, Kim Min Ah và Bae Puh Rum đang đứng sau Cale.

Nhưng Cale, không, Dark Tiger, đã ở trên con quái vật bị trói bởi mạng nhện và rễ cây.

"Tới chỗ cái đầu!"
"Tôi biết rồi!"

Alberu trả lời Cale trước khi nhanh chóng di chuyển lên phía trên cơ thể của con quái vật.

Con quái vật đang vùng vẫy bên dưới mạng nhện.

Roạt, roạttt.

Mạng nhện bị xé toạc từng chút theo từng chuyển động của nó.

Mạng nhện sẽ sớm bị xé nát hoàn toàn.

"Không thành vấn đề."

Khóe môi Alberu nhếch lên.

Alberu đã ở nơi anh cần đến.

Cale đã nói ngay khi họ lao tới.

'Điện hạ, tôi cần sức mạnh nắm tay của ngài.'

'Ta? Ý cậu là Dark Tiger?'

'Vâng. Ngài là người mạnh nhất ở đây, điện hạ.'

Dark Tiger lớn nhất và mạnh nhất ở đây.

'Vậy nên?'

'Tôi cần ngài buộc cái miệng nó phải mở ra.'

Alberu có thể cảm thấy Cale nhảy khỏi lưng mình.

Đó là tín hiệu.

Hai bàn chân lớn với móng vuốt sắc nhọn của Dark Tiger di chuyển về phía cái đầu màu vàng đang vùng vẫy.

"Shaaaaaaaa- shhhhh, shhhhh!"

Sau đó, họ mở miệng con quái vật ra.

Đó là phần yếu nhất trên cơ thể con quái vật vì nó không có vảy trong miệng.

Cale đang lơ lửng trong không trung bằng Âm thanh của gió và đưa tay về phía đó.

– Cậu định thiêu chết nó à?

Ngọn lửa hủy diệt cười khúc khích và bắt đầu nói chuyện với cậu lần đầu tiên sau một thời gian dài.

– Hahahaha! Hãy nấu chín hoàn toàn bên trong nào! Hahahaha!

Đã lâu rồi Cale mới nghe thấy tiếng cười điên cuồng này.

Nhưng Cale cũng không thể không mỉm cười.

Rắcc. Rắccc.

Những tia sét vàng hồng tỏa sáng trên cả hai tay của Cale.

Nó sẽ sớm kết thúc.

Cale cảm thấy như thể thời gian đã dừng lại trong giây lát khi cậu có suy nghĩ đó.

Ngay khi ấy.

Cale nghe thấy giọng nói của một người không phải sức mạnh cổ đại trong tâm trí mình.

Đó là giọng nói của vị thần bị phong ấn.

– Ngươi bằng cách nào đó đã xoay sở được để tới được đây.

Vị thần tiếp tục thì thầm.

– Ngươi có nghĩ rằng đây sẽ là kết thúc của bài kiểm tra không?

Lời thì thầm dịu dàng của hắn nghe khá ngọt ngào.

Nhưng nội dung không hề ngọt ngào chút nào.

–Ngươi có thực sự nghĩ rằng thời điểm này là sự kết thúc của sự tuyệt vọng rồi không?

Cale nhìn xuống những ngọn lửa vàng hồng đang cháy trên tay mình.

Cậu mở miệng nói.

'Có phải khoảnh khắc này sẽ là kết thúc của sự tuyệt vọng hay không á? Không. Hoàn toàn không.'

"Đây chỉ mới là khởi đầu của sự tuyệt vọng trên thế giới này thôi."

Đó chỉ là sự khởi đầu.

Sự tuyệt vọng sẽ bộc lộ dưới nhiều hình thức khác nhau trên thế giới này kể từ bây giờ.

"Nhưng bây giờ mọi người đã có hy vọng."

Sau khoảng một năm kể từ khi thế giới trở thành một mớ hỗn độn...

Những con người luôn thua cuộc, đấu tranh và hầu như không thể sống sót sẽ lần đầu tiên chiến thắng.

Họ sẽ tiêu diệt nỗi tuyệt vọng được biết đến như một con quái vật chưa được xếp hạng.

Vị thần bị phong ấn đã im lặng một lúc hỏi như thể đang chế nhạo Cale.

- Cậu mà cũng có hi vọng à?

Nó dường như ngụ ý rằng Cale là người không thể có hy vọng.

Đó là cách nó nghe với Cale.

Cale chậm rãi lắc đầu.

"Không."

Cậu không có hy vọng.

Tuy nhiên...

"Tôi có sự chắc chắn."

Cale cần một cái gì đó chắc chắn hơn là hy vọng. Cuối cùng, cậu đã nhận được nó.

"Nơi này sẽ vẽ nên một tương lai khác với quá khứ của tôi. Tôi chắc chắn về điều đó."

Cậu chắc chắn rằng sẽ có nhiều người sống sót hơn so với trong quá khứ của mình.

Cậu chắc chắn rằng họ sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Đó không phải là suy đoán. Mặc dù đó là một tương lai vẫn chưa đến, nhưng Cale tin đó là sự thật.

Trên thực tế, Cale muốn trở thành người hoàn thành bước đầu tiên hướng tới sự chắc chắn đó.

Những tia sét vàng hồng đang cháy đã rời khỏi tay Cale.

Cậu bắt đầu nói lại.

"Đây là lần đầu tiên tôi nói điều này với một vị thần."

Về phía vị thần bị phong ấn đang im lặng...

Gửi đến vị thần đã cố khiến cậu thấy tuyệt vọng...

Cale đã nói.

"Cảm ơn."

Cậu thực sự có ý đó.

"Ký ức của ta đã không kết thúc trong sự tuyệt vọng nhờ có ngươi."

Khoảnh khắc những tia sét vàng hồng đáp xuống bên trong miệng con quái vật...

Baaaaaang-

Có một vụ nổ lớn khi Cale và những người khác tránh xa con quái vật.

Và cuối cùng... Cơ thể của con quái vật to lớn từ từ rơi xuống và khoảnh khắc nó hoàn toàn ngừng di chuyển...

Có một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Cale.

"Cảm ơn rất nhiều."

Bây giờ cậu cảm ơn vị thần bị phong ấn...

Đó là thứ đã hoàn thành chiến thắng trọn vẹn của Cale.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com