ZingTruyen.Com

Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước- Sự Ra Đời Của Một Anh Hùng (599-End P1)

Chap 608: Dù cho có trút hơi thở cuối cùng (8)

Ume_Oiya

"Tất cả mọi suy nghĩ của tôi đang được đọc à?"

- Ừ. Tôi thấy hết rồi.

Cale nhắm mắt lại một lúc sau khi nghe thấy Kim Rok Soo ban đầu của cơ thể này trả lời.

Kim Rok Soo nói thêm vào lúc đó.

– Bao gồm cả quá khứ của cậu. Tất cả. Tôi đã thấy tất cả.

Cale có thể nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo hơi run.

Hai mươi tuổi.

Kim Rok Soo của thế giới này vẫn còn trẻ và chưa trải qua nhiều thứ.

Nhưng cậu lại là người từng chứng kiến ​​Lee Soo Hyuk và nhiều người khác chết, trưởng nhóm Kim Rok Soo vẫn tiếp tục sống ngay cả sau cái chết của họ, và thậm chí cả cuộc sống của mình với tư cách là Cale Henituse sau đó.

Dù có là tên khốn lạnh lùng và khắc khổ, chúng vẫn là những ký ức cực kỳ khó khăn đối với một Kim Rok Soo hai mươi tuổi.

– ... Cậu đã phải chịu đựng khá nhiều.

Đó là suy nghĩ của Kim Rok Soo sau khi nhìn Cale.

"Chúng ta phải chấm dứt đau khổ. Và đó là vì cả anh và tôi."

'Cùng những người khác nữa.'

Đây thực sự là những mong muốn của Cale.

Choi Jung Soo và Jae Ha-Jung, những người đang ở bên cạnh Cale hiểu những gì Cale đang lẩm bẩm với chính mình và dừng di chuyển trong giây lát.

Họ không biết tại sao cậu lại lầm bầm như vậy, nhưng việc cậu nói như vậy trên chiến trường khiến trái tim họ đau đớn.

"Chỉ huy-nim-"

Jae Ha-Jung vô thức gọi Cale.

Ông không thể không gọi tên cậu trong tình huống đáng tiếc này.

Nhưng Cale đã nghe thấy giọng nói của Super Rock vào lúc đó.

– Cale.

Hai mắt Cale mờ đi.

Cơn đau đã giảm bớt.

Nó đã ít hơn một nửa so với trước đây.

– Tôi không thể nhìn thấy vì mắt của cậu đang nhắm lại ở phía bên kia, nhưng những đòn tấn công vào quả cầu đen xung quanh cậu đã biến mất.

- Ông ấy đúng đó. Cú sốc truyền từ quả cầu đen sang cơ thể cậu biến mất rồi!

Ngọn lửa hủy diệt được thêm vào với sự phấn khích.

Cale nhận ra ngay lúc đó.

Không phải là những đòn tấn công vào quả cầu đen đã dừng lại.

'...Raon!'

Cậu chắc chắn rằng tấm khiên của Raon đang bảo vệ quả cầu đen.

Bạn bè của Cale cũng đang phòng thủ trước các đòn tấn công hướng về phía cậu bên trong quả cầu đen.

'Họ đang làm rất tốt.'

Bạn bè của cậu đã làm rất tốt.

Đôi mắt của Cale tràn đầy năng lượng.

Đã khoảng 1 giờ 30 phút kể từ khi trận chiến bắt đầu.

Điều đó có nghĩa là sẽ sớm tới bình minh ở phía bên kia.

"Heh."

Cale bật ra một tiếng cười khúc khích ngắn.

Vào lúc đó.

- Cậu đã tới giới hạn.

Đó là giọng nói của nữ tư tế háu ăn.

Cale gật đầu.

Cô ấy đúng.

Cậu đã đến giới hạn của mình.

- Cậu không được ngất đâu.

Gạt các cuộc tấn công của White Star sang một bên, cơ thể của Kim Rok Soo sẽ không thể chịu được và cậu sẽ ngất xỉu nếu sử dụng thêm bất kỳ sức mạnh cổ đại nào của mình.

Cale từ từ ngẩng đầu lên.

"C, cậu đang đứng dậy rồi?"

Choi Jung Soo và Jae Ha-Jung nhanh chóng hỗ trợ Cale.

Cale ngẩng đầu lên và có thể nhìn thấy chiến trường sáng rực nhờ ánh sáng từ năng lực của nhiều người.

Trời vẫn sáng mặc dù đang là ban đêm.

"...Huuuuuuu."

Cale dần lấy lại nhịp thở.

Cơn đau chỉ bằng một nửa so với lúc trước, nhưng vẫn còn đau.

"Mọi người đang làm tốt."

Cale bắt đầu suy nghĩ.

'Bạn bè của mình ở đây cũng đang làm tốt.'

- Này. Không được chết đâu đấy.

Cậu nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo ở thế giới này.

Cale không được chết ngay bây giờ như anh đã nói.

'Đó là lý do tại sao mình nên nghỉ ngơi một chút. Mình không được để bất cứ ai chết. Mình cũng không được chết. Mình chắc chắn sẽ sống sót.'

Cậu đã kiên trì vượt qua mọi thứ cho đến bây giờ để có thể sống sót.

Cậu phải sống sót để có thể tạo ra một trang trại nhỏ và trở thành một kẻ lười biếng.

Cậu sẽ đạt được mọi thứ mình muốn đạt được.

- Ừ. Hãy trò chuyện nhiều hơn trong khi cậu nghỉ ngơi nào.

Khi Cale bắt đầu mỉm cười sau khi nghe thấy giọng nói run rẩy của Kim Rok Soo trẻ tuổi...

Booboobooboooooom—-.

Cây cối ngừng chuyển động.

"Mm!"

"Ah."

Những người khác nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người quay đầu về phía tháp canh trên ngọn cây.

Họ có thể thấy chỉ huy của họ đang nhìn xuống chiến trường trong khi được hỗ trợ bởi hai người.

Ai đó bắt đầu nói.

"Đừng ngừng tấn công!"

Cây cối đã dừng lại.

Điều đó có nghĩa là không còn thứ gì để giữ con quái vật màu vàng lại nữa.

"Roooooooooooooooar!"

Rắc, rắcc.

Con quái vật màu vàng bắt đầu vặn người và rống to.

Nhưng không ai phàn nàn về việc cây cối không còn giúp họ chiến đấu với con quái vật này nữa.

"Đừng lãng phí cơ hội mà Chỉ huy-nim đã tạo ra cho chúng ta!"

"Hãy tấn công thêm vài phát nữa trước khi cây cối bị phá hủy hoàn toàn!"

Mọi người đều biết họ cần làm gì và bắt đầu di chuyển ngay cả khi Cale không ra lệnh.

Không chỉ với những người liên quan đến cuộc tấn công.

Lee Seung Won, người đang đóng quân tại một khu vực rộng lớn ở một bên tường thành...

Cậu hiện đang sử dụng khả năng Ghi âm của mình.

"Những đòn tấn công của Chỉ huy Kim Rok Soo đã dừng lại. Nhưng những cái cây mà anh ấy tạo ra vẫn còn đó và các đội tấn công đang sử dụng chúng như một vật hỗ trợ để tấn công nhiều nhất có thể trước khi chúng bị phá hủy."

Mọi thứ xảy ra trên chiến trường đều được ghi lại qua miệng cậu.

Kim Rok Soo đã nói điều gì đó với họ.

'Chúng ta cần ghi lại mọi thứ xảy ra. Nó là dành cho tương lai.'

Lee Seung Won không có bất kỳ loại sức mạnh nào để tham gia cuộc chiến, nhưng cậu đã chiến đấu theo cách của riêng mình.

Cậu đang nghĩ rằng ghi lại mọi thứ là cách chiến đấu của mình.

Cậu quay sang một bên.

Kim Min Joon, người mang khả năng đưa tin có hàng chục bộ đàm xung quanh mình và anh đang chuyển thông tin đi khắp nơi.

"Đội 7! Đội 5 nói rằng họ chuẩn bị tiến lên tấn công. Xin hãy hỗ trợ họ từ phía sau!"

- Hiểu rồi.

"Đội 2. Các cuộc tấn công tầm xa sẽ sớm bắt đầu từ hướng 3 giờ. Xin hãy ghi nhớ điều đó."

- Vâng.

Chị gái của Lee Seung Won, Lee Jin Joo, chạy vào lâu đài với một tập tài liệu mà Kim Min Joon đã tạo cho cô.

"Anh Minh Joon. Tôi chỉ cần đọc tất cả những thứ này thôi, phải không?"

"Ừ. Xin hãy giúp mọi người đừng quá lo lắng."

"Vâng thưa anh!"

Cô sẽ sử dụng khả năng Khuếch đại của mình để thông báo cho những người bên trong nơi trú ẩn về những gì đang diễn ra và giảm bớt sự lo lắng của họ.

Mọi người đang chiến đấu.

Lee Seung Won đã nhìn thấy một người sử dụng năng lực nói chuyện với Joo Ho-Shik vào lúc đó.

"Anh Joo Ho-Shik, anh không tham gia vào trận chiến sao?

Cậu là người từng nhìn thấy khả năng của Joo Ho-Shik khi họ xử lý cái đầu xanh lần trước.

Lee Seung Won có thể nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Joo Ho-Shik.

Anh khoanh tay lại và lắc đầu.

"Tôi muốn chiến đấu, nhưng tôi không thể ra chiến trường."

Bà Kim và bác sĩ Kang. Joo Ho-Shik ở bên cạnh họ cùng với Jang Man Soo.

"Anh Joo Ho-Shik, chẳng phải năng lực của anh sẽ giúp những đòn tấn công của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn sao?"

Họ có thể sử dụng đức tin của anh để khuếch đại các cuộc tấn công của mình.

Sức mạnh đó sẽ rất hữu ích trên chiến trường này.

Joo Ho-Shik cũng biết việc đó.

Nhưng hôm nay anh lại không thể làm vậy.

"Đức tin của tôi sẽ tập trung vào việc chữa bệnh ngày hôm nay."

Rất nhiều người sử dụng năng lực chữa bệnh đã tập trung tại đây nghe thấy một giọng nói mệt mỏi qua bộ đàm của Kim Min Joon vào lúc đó.

– Chúng ta sẽ di chuyển đợt đầu những người bị thương.

Mọi người đều nhìn về phía máy bộ đàm.

Đó là giọng nói của Kim Rok Soo.

– Mục tiêu số một của chúng ta là sự sống còn của mọi người.

Giọng cậu không chỉ phát ra từ bộ đàm của Kim Min Joon mà còn từ bộ đàm của tất cả các đội trưởng.

– Di chuyển tất cả các đồng đội bị thương của chúng ta đi.

Giúp người bên cạnh sống sót...

Không một trận chiến nào khó khăn hơn thế.

Kim Min Joon, người biết rõ là thế, đã im lặng lắng nghe rồi bắt đầu nói.

"Chỉ huy-nim-"

Bà Kim đã đưa ra nhận xét khi anh không thể nói hết những gì mình đang nói.

"Rok Soo, có lẽ chúng ta nên đưa cháu đến đây trước."

Cale đặt miệng vào bộ đàm và đáp lại giọng nói lo lắng mà cậu đã nghe thấy qua nó.

"Tôi ổn."

– ...Haaaaaaaa.

Cậu có thể nghe thấy tiếng thở dài của bà Kim sau khi bà nghe thấy câu trả lời của mình.

- Cháu cần được chữa trị.

Cale ngay lập tức trả lời sau khi bà Kim hỏi lại một lần nữa.

"Nó vô dụng."

Cale đã nói sự thật về việc năng lực chữa trị của người khác là vô dụng với cậu ngay bây giờ.

Những đòn tấn công vào cơ thể của Cale Henituse ở phía bên kia và sự phục hồi từ việc sử dụng sức mạnh cổ đại của cậu...

Cả hai thứ đó đều không phải là thứ mà cậu có thể lo liệu được từ bên này.

Tất cả những gì họ có thể làm là giảm bớt sự mệt mỏi.

'Đó là lý do tại sao sẽ có lợi hơn khi sử dụng sức mạnh của họ cho những người bị thương khác ngoài mình.'

Nhưng những người khác lại không nghe những lời của Cale theo cùng cách đó.

- Nó vô dụng.

Bác sĩ Kang vô thức hét lên khi nghe thấy những lời đó qua bộ đàm.

"'Nó vô dụng' là ý gì hả?! Cậu phải có niềm tin rằng mọi bệnh tật đều có thể được chữa khỏi chứ!"

"Đúng rồi. Cậu phải có niềm tin."

Các thành viên bị thương của đội tấn công đã được chuyển đến ngay khi Joo Ho-Shik lặng lẽ thêm vào.

Khi nhóm người bị thương đầu tiên đến nơi trong khi được hỗ trợ bởi các thành viên trong đội của họ...

– Hãy chữa lành cho những người khác trước.

Tất cả đều nghe thấy giọng nói của chỉ huy của họ.

- Tôi ổn mà.

Sự im lặng lấp đầy bức tường lâu đài vào lúc đó.

– Để sau đi.

Sau đó, bộ đàm của Cale bị ngắt kết nối.

Họ nghe thấy ai đó bắt đầu chửi thề sau vài giây im lặng.

"Tên khốn thối tha đó."

Đó là Joo Ho-Shik.

Người luôn điềm tĩnh nói: 'Tôi có niềm tin', và luôn có vẻ khá bình tĩnh đã nổi giận mặc dù khuôn mặt vẫn đang tỏ ra bình tĩnh.

"Được rồi, hãy đi cho đến khi tôi ngất xỉu nào."

Joo Ho-Shik chỉ vào những người bị thương.

"Xin hãy nằm xuống."

Bác sĩ Kang kéo tay áo lên trong khi bà Kim đi đến chỗ những người bị thương cùng với những người có khả năng trị thương khác.

Joo Ho-Shik bắt đầu nói chuyện với những người bị thương.

"Mọi người chắc chắn sẽ khỏe lại. Tất cả sẽ tràn đầy năng lượng. Hiểu không?"

Những người bị thương đã ngậm miệng lại sau khi nhìn thấy ánh mắt của Joo Ho-Shik. Joo Ho-Shik không hề quan tâm và bắt đầu nói chuyện với hai người chữa bệnh lớn tuổi tiếp theo.

"Bà, ông, xin hãy có cùng niềm tin. Không, mọi người ở đây đều phải tin điều đó."

Niềm tin rằng tất cả những người bị thương sẽ khỏe lại.

Niềm tin rằng mọi người sẽ sống sót.

Joo Ho-Shik cởi áo khoác trắng của mình ra và ném nó sang một bên.

"Đó là cách mà đức tin của tôi có thể mạnh mẽ nhất có thể."

Một hào quang bắt đầu xuất hiện xung quanh cơ thể đầy sẹo của anh.

Anh đan hai tay vào nhau và bắt đầu hét lên.

"Tôi có niềm tin!"

Anh tin điều đó sẽ xảy ra.

Anh tin rằng mọi người ở đây sẽ sống sót.

Lý do đằng sau nó rất đơn giản.

Không phải vì anh tin vào năng lực của bà Kim và bác sĩ Kang.

Và Kim Rok Soo.

Hành động và lời nói của tên Chỉ huy chết bầm đó.

Sự ấm áp ẩn giấu bên dưới những từ ngữ đó...

Đó là những gì đã mang lại cho anh sự chắc chắn và niềm tin hơn bất cứ thứ gì khác.

Joo Ho-Shik vẫn chưa biết, nhưng niềm tin của anh vào Cale mạnh mẽ và chắc chắn hơn bất kỳ niềm tin nào anh từng có trước đây.

Năng lực của anh bắt đầu bùng nổ, tương tự như hào quang đang trở nên mạnh mẽ hơn xung quanh cơ thể anh.

Năng lực của anh tăng vọt như thể nó đang bùng nổ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Anh không phải là người duy nhất đang trải qua tình huống như vậy.

Tương tự như cách mà khả năng của Lee Soo Hyuk đã phát triển đến mức anh thậm chí có thể chém xuyên qua âm thanh...

Tương tự như cách mà niềm tin của Joo Ho-Shik trở nên chắc chắn hơn bao giờ hết...

Tương tự như cách mà Kim Min Joon tiếp tục vượt qua giới hạn của mình để tạo ra nhiều bộ đàm hơn khi cần thiết...

Tương tự như cách bà Kim, bác sĩ Kang và những người khác đang tuyệt vọng sử dụng năng lực chữa trị của mình cho những người bị thương...

Mọi người xung quanh đã đạt đến giới hạn khả năng của họ và bùng nổ vượt qua chúng.

Bộp.

Một bàn tay cầm bộ đàm yếu ớt rơi xuống đất vào lúc đó.

Choi Jung Soo hơi sốc và nhanh chóng hỏi.

"Cậu có thực sự ổn không thế?"

Anh có thể nghe thấy Cale lầm bầm thứ gì đó thay vì trả lời mình.

"...Vậy là đủ rồi."

Choi Jung Soo trông như sắp khóc và đáp lại giọng nói yếu ớt ấy.

"Ừ! Thế này là đủ rồi!"

Họ có thể làm bị thương mắt của con quái vật và chém phăng những chiếc nanh độc của nó vì Kim Rok Soo đã trói con quái vật lại.

Cuối cùng họ cũng đã có thể thực hiện một vài đòn tấn công thành công và bầu không khí trên chiến trường đã thay đổi.

Cây cối không còn di chuyển nhưng mọi người đang cố gắng kéo dài cái môi trường mà Chỉ huy của họ đã tạo ra càng lâu càng tốt.

Nhưng họ không thể hoàn toàn vui vẻ.

Khoảnh khắc những cái cây dừng lại...

Rắc rắc! Nứt!

"Roooooooooooooar—!"

Con quái vật màu vàng bắt đầu di chuyển dữ dội hơn trước và bắt đầu phá hủy rễ cùng cành cây.

Nó trông cực kỳ dữ dội đến nỗi hầu hết mọi người sẽ cảm thấy khó khăn khi tiếp cận nó.

Choi Jung Soo bắt đầu cau mày khi nhìn nó, nhưng cái cau mày của anh giãn ra sau khi anh nhìn thấy thứ khác.

Anh nhìn thấy một nụ cười.

Anh thấy Cale đang cười.

"...Họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn ngay bây giờ."

"Hả?"

Cale bắt đầu suy nghĩ khi nhìn thấy sự thay đổi trong bầu không khí.

Thế này là đủ.

Những bánh xe đã bắt đầu quay, từng cái một.

"Nếu thợ săn yếu hơn con mồi..."

Vô số thợ săn đã thức dậy.

"Chỉ cần làm cho những thợ săn trở nên mạnh mẽ hơn thôi."

Những con quái vật chưa được xếp hạng, những thứ đã xuất hiện sẽ trở nên mạnh mẽ hơn sau mỗi lần hiện diện.

Nhưng con người đã xoay sở được để tồn tại và tạo ra một xã hội mới.

Đó là bởi vì họ vẫn tiếp tục trưởng thành qua những tình huống nguy hiểm.

Con người học hỏi và tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn khi họ nỗ lực.

Và họ sống sót.

Cho đến cuối cùng...

Họ có thể làm việc cùng nhau để săn quái vật.

'Khi trời sáng...'

Cale nhìn xung quanh, nơi vẫn sáng cho dù đó là ban đêm.

Khi Cale Henituse ở phía bên kia và những người bạn của cậu đã thành công vượt qua một ngày...

Một khi bình minh đến ở bên này...

"Cuộc phản công của thợ săn sẽ bắt đầu."

* * *

- Thái tử, ngươi không sao chứ?

"Ugh!"

Alberu siết chặt bàn tay đang cầm Taerang, ngọn giáo trắng của anh.

Lòng bàn tay anh tê dại.

Anh lại nghe thấy giọng nói của Raon.

– Này thái tử! Đã đến lúc bắt đầu với giai đoạn 2 rồi nhỉ?

Bình minh đã đến bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com