ZingTruyen.Info

Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước- Sự Ra Đời Của Một Anh Hùng (599-End P1)

Chap 600: Nhìn vào bóng lưng kẻ đứng trước (5)

Ume_Oiya

Đôi mắt vàng nhìn thẳng vào Cale.

"Khốn khiếp."

Cale lặng lẽ lẩm bẩm một mình và ngừng đánh giá về cái đầu màu vàng. Nhưng nó không giống như đối với những nguời khác.

"...Nhanh thế này?!"
"Cái kia cũng sẽ đến à?! Tôi không biết nữa! Có phải kế hoạch hỏng rồi không?"
"Wow, khiếp thật. Thứ khốn nạn này có vẻ còn trở nên mạnh hơn-"

Mọi người đang bận phản ứng lại dựa trên những thông tin họ có được sau khi nhìn thấy cái đầu màu vàng xuất hiện.

Nhưng điều đó cũng không kéo dài lâu.

Chhhhhhhhh!

Dòng máu xanh bắn lên không trung như nước sông đang chảy ngược chiều.

"Grrr, grừ!"

Cơ thể nằm trên mặt đất của cái đầu xanh đang vùng vẫy dữ dội.

Bộp.

Tất cả những gì mọi người nhìn thấy là Lee Soo Hyuk, người đang toàn thân bê bết máu xanh, bật dậy.

Ánh mắt của Lee Soo Hyuk không tập trung vào những người đang nhìn anh mà là một nơi khác.

"Roooooooooooooooar!"

Hai mắt của cái đầu màu vàng bắt đầu phát sáng.

Xoẹtttt. Rắc!

Những dòng nước vàng hồng tuôn ra và bao lấy cơ thể con quái vật màu vàng.

Đôi mắt vàng và đôi mắt đen của Lee Soo Hyuk...

Hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau.

"Chỉ huy."

Lee Soo Hyuk gọi Cale và bắt đầu từ từ bước đi.

Anh đang đi về phía con quái vật màu vàng.

"Tôi sẽ chém thêm một lần nữa nếu cậu xử lý đống điện đó."

Anh đã nói rằng anh muốn ở phía trước.

Lee Soo Hyuk là người biết giữ lời.

'Dựa trên những gì Kim Rok Soo đã nói, hiện tại chỉ có mình mới có thể chém được những chiếc vảy đó.'

Rắc, rắc!

Cái đầu màu vàng hiện đang được bao phủ bởi ánh sáng vàng tuyệt đẹp kia từ từ mở miệng.

"Grrrr, grrrrr-"

Đôi mắt của con quái vật đong đầy giận dữ và nó gầm gừ như một con thú.

"Ngay cả khi ngươi làm thế."

Kenf.

Lee Soo Hyuk lại rút kiếm ra khỏi bao.

"Ngươi sẽ vẫn chỉ là con mồi của ta thôi."

Cơ thể anh bắt đầu lao lên khỏi mặt đất và một lần nữa phóng về phía kẻ thù.

"Dừng lại!"

Vào thời điểm đó.

"Kim Rok, không, Chỉ huy?"

Lee Soo Hyuk ngừng di chuyển vì anh bị sốc trước tiếng hét của Cale.

Nhưng Cale không có thời gian để nhìn Lee Soo Hyuk.

'Mình đã bỏ lỡ khoảnh khắc rồi!'

Cale đã cho mọi người chuẩn bị mọi thứ nhưng lại quên mất nó trong giây lát vì sự xuất hiện bất ngờ của con quái vật màu vàng.

Cậu có thể sẽ không có thời gian để sử dụng những gì mình đã chuẩn bị nữa.

'Không thể để việc đó xảy ra được!'

Rắc. Rắc rắc!

Con quái vật xinh đẹp đang được bao phủ bởi những dòng điện vàng sáng đó trông như một con rồng vàng.

Boooom-

Con quái vật lườm Lee Soo Hyuk và ngẩng đầu lên.

"Bịt tai lại!"

Cale nghe có vẻ gấp gáp.

Cậu lập tức hét lên lần nữa.

"Tôi đã bảo là bịt tai lại!"

'Hả?'

Lee Soo Hyuk ngơ ngác sau khi nghe thấy điều đó rồi nhớ lại

Khả năng kiểm soát đất của con quái vật màu vàng là thứ mà họ vừa biết được.

Nó cũng có khả năng kiểm soát điện, như có thể nhìn thấy bằng các dòng điện bức xạ xung quanh cái đầu màu vàng lúc này.

Còn một khả năng cuối cùng.

Khả năng còn lại của con quái vật đầu vàng mà Chỉ huy đã nói với họ...

Âm thanh.

Lee Soo Hyuk đã bị dòng nước vàng làm phân tâm nên không để ý rằng cổ của con quái vật đang hướng lên trời.

Nhưng bây giờ anh đã có thể thấy rõ nó và nhận ra.

Cơ thể của con quái vật màu vàng phình to.

Có vẻ như nó đã hút rất nhiều không khí.

Nó trông như thể sắp gào lên...

"Mẹ kiếp!"

Lee Soo Hyuk bắt đầu cau mày và nhanh chóng thả kiếm xuống.

Rồi anh cho tay vào túi trong để cố tìm nút tai.

Nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng.

'Quá muộn rồi!'

Lee Soo Hyuk chạm mắt với con quái vật màu vàng vào lúc đó.

Nụ cười.

Đôi mắt vàng của nó cong lên như một vầng trăng khuyết.

'Nó đang cười à?'

Nó có vẻ đang chế nhạo như một con người.

Anh có thể cảm nhận được dựa trên hành động của con quái vật.

'Con khốn đó cố tình bao phủ cơ thể của nó bằng dòng điện!'

Nó sử dụng dòng điện của mình để thu hút sự chú ý của mọi người và sau đó hành động như thể sẽ tấn công Lee Soo Hyuk trong cơn giận dữ...

'Nhưng cuối cùng!'

Nó lại đang lên kế hoạch sử dụng khả năng âm thanh của mình.

Lee Soo Hyuk nhìn về phía ai đó.

Cái đầu vàng đồng thời mở miệng.

"Kéteeeeeeeeeeeeech————!"

Cale kịp thời bịt tai lại vì cậu đã rút nút tai ra trong khi hét lên bảo những người khác bịt tai.

Rồi Cale nhận ra sai lầm của mình.

"Này, lẽ ra cậu cũng nên nói trước với tôi-!"
"...Hyung-nim!"

Là như thế.

Alberu cũng đang ở đây.

Cale cúi đầu.

Dark Tiger với đôi tai lớn hơn nhiều so với của cậu bắt đầu cau mày.

"Kéteeeeeeeeeeeeeeech—–!"

Tiếng rít liên tục không ngừng của cái đầu vàng không chỉ là một tiếng hét đơn giản.

Nó gây ra những rung động trong không khí khiến quần áo của Cale bay phấp phới. Nó khá to ngay cả với nút tai trong tai.

"Ugh!"

Cơ thể Alberu loạng choạng.

Cale khẩn trương xuống khỏi lưng anh.

"Mm!"

Cơ thể của Cale cũng loạng choạng vì cậu hơi mệt.

'Khốn khiếp!'

Nhưng cậu vẫn đang ở trong tình trạng tốt hơn những người khác.

"Ugh!"
"Tai tôi, đầu tôi-"
"Haaa!"

Xung quanh có những người sử dụng năng lực không bịt tai lại được và không thể điều khiển cơ thểthểb một cách bình thường.

Vài người trong số họ chảy máu tai trong khi những người khác ôm đầu.

Hầu hết tất cả trông khá choáng váng.

'Một vài người có thể sẽ trấn tỉnh lại trong vài giây nhưng hầu hết sẽ cứ thế này trong vài phút!'

Cale nhìn về phía những người gần mình nhất.

"Ư! Không ngờ mình lại phạm sai lầm như vậy-!"

Park Jin Tae ngã khụy và bịt tai lại với khẩu súng vẫn còn trên tay.

"Min Ah!"
"...Cậu ồn quá đấy."

Bae Puh Rum loạng choạng nhưng vẫn đến được chỗ Kim Min Ah đang quỳ và đỡ cô. Đôi mắt của Bae Puh Rum đầy sợ hãi.

'Nó có thể gây ra thiệt hại như vậy chỉ với tiếng ồn!'

Bây giờ anh đã hiểu được lý do  tại sao Kim Rok Soo lại cứ cảnh báo họ hết lần này đến lần khác về những con quái vật chưa được xếp hạng.

'Chỉ huy-nim đã không cho con quái vật màu xanh bất cứ lúc nào để tấn công đúng cách bởi vì lũ quái vật không có thứ hạng này rất đáng sợ.'

Bae Puh Rum nhắm mắt lại sau khi nhìn thấy rằng ngay cả Lee Soo Hyuk cũng đang nhắm mắt và ôm đầu.

"Mẹ nó, chuyện như thế này đã xảy ra ngay khi chúng ta đuổi theo nó!"

Kim Kang Hoon, Lee Seung Won và Joo Ho-Shik đang leo lên từ đường hầm tàu ​​điện ngầm cũng bịt tai lại.

"Sssssssss!"

Bae Puh Rum bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

"Ssssh!"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi mọi người đã tỉnh táo lại...

Có một kẻ thù sẽ không bỏ lỡ sơ hở này.

Đó là con quái vật màu vàng đã rít lên.

"Ah!"

Bae Puh Rum cố gắng tập trung tầm nhìn đang run lên vì đau đầu và nhìn về phía ai đó.

Anh đang tìm kiếm người đã hét lên yêu cầu họ bịt tai lại.

Người đó đang tự mình lao về phía con quái vật màu vàng.

"Khh, kh...không......"

Người đó vừa mới thi triển một tia sét vàng hồng mạnh kinh người và ho ra máu.

Người đó tự mình lao về phía con quái vật nghe có vẻ nguy hiểm kia.

"Sssssssss! Sssssssss!"

Con quái vật màu vàng đã sử dụng thời điểm mà mọi người đã tỉnh táo lại để nhanh chóng di chuyển.

"...Mình phải nhanh lên và-!"

Bae Puh Rum có thể nghe thấy tiếng Kim Min Ah lầm bầm. Cô chắc hẳn đang nhìn vào lưng Chỉ huy-nim của họ, người cũng đang lao về phía con quái vật.

Rắcc!

Bae Puh Rum nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ ra vào lúc đó.

Bae Puh Rum có thể nhìn thấy Lee Soo Hyuk đang từ từ đứng thẳng dậy với thanh kiếm đâm xuống con đường nhựa.

Tách.

Máu chảy ra từ tai của Lee Soo Hyuk.

Anh dường như còn bị tổn hại nhiều hơn Bae Puh Rum. Điều đó hợp lý vì Lee Soo Hyuk là người ở gần con quái vật nhất chỉ sau Cale và Dark Tiger.

Đôi mắt nhắm nghiền của Lee Soo Hyuk từ từ mở ra.

Đôi mắt đỏ ngầu của anh đầy giận dữ.

Bae Puh Rum ớn lạnh khi nhìn vào đôi mắt ấy, dù biết rằng cơn giận của anh không hướng về mình.

Vào thời điểm đó.

"Roooooooooooooooar!"

Con quái vật màu vàng gầm lên và cơ thể to lớn của nó nhanh chóng bắt đầu di chuyển.

Bae Puh Rum lại cố gắng tìm kiếm Kim Rok Soo lần nữa.

Cậu có lẽ vẫn đang tiến về phía trước một mình.

Bae Puh Rum có thể thấy rằng Kim Rok Soo đang mỉm cười khi cuối cùng cũng tìm thấy cậu.

'Cậu ấy đang cười?'

Trước khi anh có thể nói bất cứ thứ gì về nó...

Cale đang nhìn vào thứ gì đó.

Cậu không nhìn vào con quái vật màu vàng.

Cale mở miệng nói.

"Như mong đợi..."

Cậu đưa ra một nhận xét ngắn và gọi ai đó.

"Choi Han!"

Cậu đang nhìn vào đường hầm dưới lòng đất, thứ mà con quái vật màu vàng vừa chui ra.

Ai đó phóng lên từ đường hầm đó.

"Vâng, Rok Soo hyung?"

Choi Han, người đang bịt tai, đã nhảy lên từ dưới lòng đất.

Sau đó anh ngay lập tức rút thanh kiếm của mình ra.

Slaaash-!

Aura đen sáng chói của anh ta trông rất dữ dội khi nó bắn ra.

Cale và Choi Han chạm mắt.

"Đã bịt tai rồi đấy à?"

Choi Han trả lời câu hỏi của Cale với vẻ mặt ngây thơ.

"Tôi rất giỏi trong việc nghe theo mệnh lệnh của anh, hyung."

Sau đó thanh kiếm của Choi Han hướng về phía con quái vật màu vàng.

Aura đen đã đánh xuống lớp vảy màu vàng trông có vẻ vàng óng do các dòng điện.

Baaaaaaaaaaang!

Có một tiếng nổ lớn.

Khói bụi bao phủ mọi hướng khiến Cale không thể nhìn thấy tình trạng của con quái vật màu vàng.

Choi Han đã sử dụng nhiều sức nhất có thể để kết thúc cuộc đi săn này một cách nhanh chóng.

"...Sức mạnh đó!"

Những người lần đầu tiên nhìn thấy sức mạnh của Choi Han đã ôm đầu và bịt tai lại rồi nhanh chóng lùi ra sau trong sự kinh ngạc.

Đây là một quyết định thông minh.

"Roooooooooooooooar!"

Con quái vật to lớn vẫn đang nhanh chóng di chuyển về phía trước qua đám mây bụi.

"Mẹ kiếp! Con khốn thông minh này!"

Cale cau mày và không thể không chửi thề.

Cậu nhanh chóng truyền sức mạnh cổ xưa của mình đi.

Choi Han bắt đầu cau mày.

"Sssssss!"

Con quái vật màu vàng đã điều khiển phần đất bên dưới lớp nhựa đường để che phủ cơ thể của nó như một bộ áo giáp chắc chắn vào thời điểm Choi Han tung đòn tấn công.

Thanh kiếm của Choi Han đã tự nhiên phá hủy bộ giáp đất đó.

Nhưng luồng aura đen lại không thể tạo ra lấy một vết lõm dù là nhỏ nhất trên lớp vảy màu vàng cực mạnh sau khi tác động của nó bị giảm bởi bộ giáp đất.

Lông mày của Choi Han nhíu lại.

Nhưng anh không có thời gian để đứng đó và chỉ nhìn chằm chằm vào con quái vật.

"Chặn nó lại!"

Anh nghe thấy giọng nói gấp gáp của Cale.

Con quái vật màu vàng thông minh như Cale đã nói.

Cái thứ khốn nạn này đã tránh được đòn tấn công và đang lao về phía những người vẫn chưa thể trấn tỉnh lại khỏi dư chấn của đòn tấn công âm thanh.

Những người đang ngồi phịch xuống đất trông đầy tuyệt vọng khi con quái vật màu vàng lao về phía họ với cái hàm mở toang.

Cale bắt đầu di chuyển sau khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt họ.

'Tấn công nó không phải là vấn đề!'

Cậu phải cứu những người này.

Cơ thể của Cale di chuyển nhanh chóng vì cậu đã bao quanh nó bằng Âm thanh của gió rồi đẩy một tay về phía trước ngay khi chân chạm đất.

Paaaat!

Một tấm khiên bạc có hai cánh xuất hiện trước mặt mọi người.

Khiên Bất hoại xuất hiện và cắt xuyên qua màn sương mù.

'Hự.'

Cale rên rỉ trong lòng.

Ngọn lửa hủy diệt. Âm Thanh Của Gió. Khiên Bất Hoại.

Mặc dù cậu chỉ có thể sử dụng tất cả những sức mạnh này ở mức một nửa, nhưng Cale vẫn sử dụng chúng nhiều hơn những gì cậu nghĩ.

Tách.

Máu chảy ra từ miệng cậu nhiều hơn.

Tuy nhiên, mọi người không thể nhìn thấy máu chảy ra từ khóe môi vì đang nhìn vào lưng cậu.

Cale cũng không nhìn thấy máu của mình.

Cậu đang nhìn vào mắt của con quái vật màu vàng ở phía bên kia của tấm khiên.

Và khoảnh khắc cậu nhìn vào đôi mắt đó... Cale bắt đầu cau mày.

Con quái vật màu vàng thực sự rất xảo quyệt.

Nụ cười.

Đôi mắt của cái đầu màu vàng lại cong lên khi nó mỉm cười.

Cale cuối cùng cũng nhận ra mục đích của con khốn này.

Cậu đã không thể nhìn thấy chính xác những chuyển động của con quái vật màu vàng vì nó trông như thể đang lao về phía mọi người.

Cậu đã không nhận ra việc đó vì đã đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian bị lãng quên của mình với tư cách là nhân viên Kim Rok Soo sau khi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt mọi người khi họ đứng trước con quái vật chưa được xếp hạng này.

Cái đầu màu vàng ngay lập tức xoay cơ thể to lớn của nó sang một bên.

"Sssssssss!"

Con quái vật màu vàng đang lao về phía con quái vật màu xanh, thứ đang ho ra máu xanh và gần như đã chết.

Con quái vật màu xanh chỉ còn thoi thóp thở và không có cơ hội hồi sinh.

Con quái vật màu vàng đổi hướng để tiến về phía con quái vật màu xanh.

Và cơ thể to lớn của nó sẽ sớm đến đó.

Cale nhận ra kế hoạch của mình.

'Nếu hai cơ thể hợp lại với nhau...!'

Cậu không thể để điều đó xảy ra!

Nó sẽ trở nên mạnh hơn gấp nhiều lần so với bây giờ nếu hai con quái vật hợp nhất với nhau và trở lại hình dạng ban đầu.

Cậu phải ngăn chặn điều đó bằng mọi giá.

Có ba người có cùng suy nghĩ với Cale.

Không, những người này đã nhận ra điều đó trước cả Cale.

Cale bắt đầu nói.

"Choi Han! Kim Minh Ah! Lee Soo Hyuk!"

Choi Han... Cùng với Lee Soo Hyuk và Kim Min Ah, hai người đã tỉnh táo lại trước những người khác đang lao về phía con quái vật theo các hướng khác nhau.

Cale tiếp tục hét về phía họ.

"Coi chừng!"

Vào thời điểm đó.

Rắccccccc!

Những dòng điện màu vàng bắn ra từ cơ thể con quái vật màu vàng theo mọi hướng, giống như mạng nhện.

Chúng đang hướng về phía tất cả những người đang lao về phía đó.

"Hự!"
"Aaah!"

Lee Soo Hyuk và Kim Min Ah không còn lựa chọn nào khác ngoài vấp ngã và lùi về phía sau.

Họ đang cầm một thanh kiếm và một ngọn giáo.

Chúng được làm bằng thép.

Baaaaaang-!

Chỉ có aura đen là đang đập vào dòng chảy vàng.

'Mình sẽ xuyên qua nó!'

Choi Han sẽ sử dụng lỗ hổng nhỏ được tạo ra khi aura đen của anh va chạm với dòng điện để tiến về phía con quái vật màu vàng.

Nhưng con quái vật màu vàng đã nhanh hơn một chút.

Rắc.

Khuôn mặt của con quái vật màu vàng chạm vào đuôi của con quái vật màu xanh đang thoi thóp.

Choi Han chém thanh kiếm của mình về phía con quái vật màu vàng và bắt đầu hét lên.

"Không!"

'Chúng ta không thể để hai thứ đó hợp nhất với nhau một lần nữa!'

Choi Han có vẻ mặt khẩn trương. Anh cảm thấy một cơn gió đang tập trung ở mắt cá chân của mình vào lúc đó.

Đó là Cale.

Cale đã sử dụng sức mạnh của mình một lần nữa để Choi Han có thể tiến xa hơn một chút về phía trước.

Rõ ràng là cậu đã làm quá sức luôn rồi nhưng giờ Cale có vẻ như sẽ ngất xỉu.

Choi Han cắn chặt môi và để cho cơ thể mình bị gió cuốn đi.

Baaaaang!

Qua khe hở nhỏ được tạo ra bởi aura đen và các dòng điện....

Thanh kiếm của Choi Han xuyên qua như một chiếc răng nanh và đâm vào lớp vảy màu vàng.

Puuk.

Ngay khoảnh khắc Choi Han bắt đầu cau mày sau khi cảm thấy thanh kiếm của mình lại đâm vào bộ giáp đất...

"Ah."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà ai đó đã thở hổn hển ấy...

Mắt của tất cả mọi nguời mở to

"...Huh?"

Họ đã nhìn thấy nó.

Phập!

Cái đầu màu vàng đã làm mọi cách để suýt chút nữa chạm tới cái đầu màu xanh.

Mọi người đều nghĩ rằng nó đã làm tất cả những việc này để chúng có thể hợp nhất với nhau và trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngay cả Cale cũng đã nghĩ vậy.

Chomp, chomp!

Cái đầu vàng cắn vào đuôi cái đầu xanh và kéo xác nó xuống.

Sau đó, nó cắn vào của đầu con quái vật màu xanh.

Và rồi... Nó bắt đầu ăn.

Nó nhai đầu của con quái vật màu xanh.

Sau đó nó bắt đầu nhai.

Chuyển động của nó khá nhanh.

Mặc dù hai con quái vật này vốn là hai phần của một cơ thể và có lẽ chúng giống như anh em ruột thịt, con quái vật màu vàng đã tàn nhẫn chặt đứt đầu con quái vật màu xanh và cho vào miệng mà không chút do dự.

Baaaaaang!

Sau đó nó bắt đầu ẩn náu dưới lòng đất.

Nó đang chạy trốn.

Con quái vật nhanh chóng di chuyển trong khi mọi người bị sốc bởi bản chất lạnh lùng tàn nhẫn của nó.

"Con khốn điên rồ này!"

Cale giải phóng chiếc khiên của mình và cố gắng sử dụng một sức mạnh cổ xưa khác.

Nhưng cậu không làm được việc đó.

Con quái vật màu vàng đã tung ra một đòn tấn công điện cuối cùng và ẩn mình dưới lòng đất.

Có những người đã thoát ra khỏi dư chấn của cuộc tấn công âm thanh và nhanh chóng đuổi theo con quái vật màu vàng.

Choi Han, Lee Soo Hyuk và Kim Min Ah như trước đây... Hiện tại còn có Jo Min Yeh và một vài người sử dụng năng lực khác.

Con quái vật khôn ngoan không tung đòn tấn công bằng điện về phía những người đó.

Nó nhắm đòn tấn công ấy vào những người đã vật lộn trong vài phút và hầu như không thoát ra được.

Những dòng điện vàng nhắm vào những người đó như thể chúng là những con dao găm sắc nhọn hoặc mưa đá.

"Mẹ kiếp!"

Baaaaaaaaaaang!

Một tiếng nổ lớn vang lên và tấm khiên bạc chặn dòng điện lại lần nữa.

Cú sốc làm rung chuyển mặt đất và khiến người ta khó nhìn thấy được vì bụi đã trộn lẫn với sương mù và khói.

"Ư!"

Cơ thể của Cale loạng choạng một lần nữa.

"Chỉ huy-nim!"

Jo Min Yeh đỡ lấy Cale sắp ngã.

Những người mất nhiều thời gian nhất để thoát ra khỏi nó là những người sử dụng năng lực đã giúp Jo Min Yeh giữ chặt mạng nhện.

Jo Min Yeh, người định giăng mạng nhện để bảo vệ họ đã tóm lấy Cale, người đã phải đối mặt với những dòng điện đó thay cho cô.

"...Haaaaaaaaaa........"

Cale đang thở nặng nề và máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng cậu.

"N, nó biến mất rồi?!"

Một số người thò đầu ra khỏi đường hầm mà cái đầu vàng cùng Choi Han đã đi qua trước đó.

Họ là người của Kang Il-Rae và Park Young Hoon, những người đã đến sau khi sơ tán người dân ở ga Yeonsan.

Jo Min Yeh hét lại với Kang Il-Rae, người đã hỏi liệu con quái vật đã biến mất rồi hay sao.

"Anh không thấy những gì đã xảy ra à?!"
"Chúng tôi vừa mới đến đây và chỉ nhìn thấy những mảnh ghép cuối cùng thôi đấy!"

Kang Il-Rae định tiếp tục nói trước khi im lặng sau khi nhìn thấy toàn khu vực khi bụi đã lắng xuống.

Có người chảy máu tai cuối cùng cũng đứng dậy được.

Toàn bộ khu vực trở thành một mớ hỗn độn vì bị chập điện và đào bới.

Sau đó là cơ thể to lớn không đầu của con quái vật màu xanh.

Kang Il-Rae than thở rằng anh không thể nhanh hơn nữa và hầu như không thể nói được.

"...Tôi xin lỗi. Chúng tôi sẽ lao tới ngay nếu biết nó sẽ chạy mất-"
"Ai nói vậy?"
"...Huh?"

Ánh mắt anh hướng về phía Cale, người đang được Jo Min Yeh đỡ.

Kang Il-Rae nao núng sau khi nhìn thấy Cale nhợt nhạt chảy máu từ miệng rồi giật mình một lần nữa sau khi nhìn vào mắt Cale.

Ánh nhìn sâu thẳm lạnh lùng của Cale có sự kiên trì của một thợ săn.

Cale chậm rãi hỏi lại.

"Ai nói... Rằng nó đã biến mất?"

Mọi ánh mắt của tất cả đều hướng về một người vào lúc đó.

Cale nhìn về hướng con quái vật đã biến mất và tiếp tục nói.

"Chúng ta sẽ đến Seomyeon."

Ngay cả khi nó đã rời khỏi khu vực này...

Ngay cả khi nó bắt đầu ẩn đi...

Ngay cả khi nó bỏ chạy...

"Đó là nơi duy nhất mà con khốn đó có thể đến."

Cả con  khốn đó và cậu đều có cùng một đích đến cuối cùng.

* * *

Con quái vật không được xếp hạng đầu tiên đã xuất hiện vào ngày 6 tháng 11.

Một ngày đã trôi qua kể từ đó.

Hiện tại là 23h ngày 7 tháng 11.

Con quái vật Lươn Điện vẫn chưa xuất hiện trở lại.

Chỉ có làn sương mù dày đặc bao quanh khắp Busan cho họ biết rằng con khốn đó vẫn còn sống và đang trốn ở đâu đó trong khi nhắm đến việc hạ gục họ.

Cale đang đứng ở tháp canh thì nghe thấy giọng nói của Lee Soo Hyuk đằng sau mình.

"Này, Rok Soo. Chẳng phải ngày mai là sinh nhật của cậu sao?"

***

Note của tác giả

Chào mọi người.

Đây là Yoo Ryeo Han, báo cáo ở 200 chương nhân 3 cho 600 chương ^-^

Cảm giác như thể chúng ta chỉ vừa đạt tới mốc 500 chương vài ngày trước đây thôi nhưng giờ chúng ta đã ở mốc 600 chương luôn rồi.

Tôi rất RẤT hạnh phúc về điều này.

Mốc 700 chương cũng sẽ đến đây nhanh thôi, nhỉ? ^-^ Haha

Thời gian gần đây có rất nhiều chuyện xảy đến khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều.

Tuy nhiên, tôi đã có thể quên đi mọi thứ bất cứ khi nào tôi ngồi xuống trước màn hình để tiếp tục viết.

Điều đó luôn khiến tôi rất biết ơn vì tôi có thể tiếp tục viết câu chuyện mà tôi muốn viết.

Tôi sẽ trân trọng những suy nghĩ này và tiếp tục cố gắng hết sức để viết <Trash of the count's family>.

Cảm ơn rất nhiều vì đã ở bên tôi. Tôi thực sự có ý đó từ tận đáy lòng mình.

Tôi nghĩ thứ mà tôi thích nhất khi viết note của tác giả là tôi có thể chia sẻ lòng biết ơn của mình với tất cả các bạn. :)
Mời các bạn tiếp tục thưởng thức bộ truyện. :)

Tôi hy vọng rằng các bạn luôn khỏe mạnh trong mùa hè nóng bức và cầu nguyện rằng mỗi ngày của các bạn  đều tràn đầy bình yên và niềm vui.

Thân mến,

Yoo Ryeo Han.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info