ZingTruyen.Com

[TRANS] HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH

CHƯƠNG 71: THỢ RÈN DEBUT (1)

Hac_laoto

HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 71: THỢ RÈN DEBUT (1)

****

"Ahjussi, ahjussi, ahjussi!!"

Ngay khi rẽ vào hành lang, tôi bắt gặp Yerim vừa bước ra từ thang máy. Tôi nghe nói cô bé sắp tấn công một hầm ngục Bậc B, nhưng có vẻ em ấy hoàn thành rồi. Đứa nhóc hẳn đã tắm rửa ở phòng bảo dưỡng và thay đồ tại đó, vì nó đang mặc một bộ thể thao ngắn và tóc cũng hơi ẩm ướt.

"Thì ra đây là con quái vật anh mới đưa về!"

"Ừ, nó là Kim Điểu Sư, Blue."

"Dễ thương quá! Em có thể thử ôm nó không?"

Peace ghét phải ôm ấp, nhưng Blue chắc sẽ không bận tâm đâu nhỉ? Cô nàng đang nhìn Yerim với vẻ tò mò.

- Kyaa!

Ngay khi tôi đưa cô nàng khỏi vòng tay, cô ấy đã tự mình nhào tới chỗ Yerim. Yerim dang rộng hai tay và kéo Blue vào lòng.

"Qu~á dễ thương! Bộ lông cũng mềm mại nữa! Và dường như còn thoảng chút mùi kem?"

Tất nhiên, cô nàng đã tự mình xơi hết một thùng lớn.

- Kkyaoo kkya!

"Peace có *măng cụt vàng nhưng bé con này lại có màu hồng? Nhìn chân nó này, em muốn cắn chúng! Blue!"

(*măng cụt là cái đệm thịt của tụi 4 chân á)

Đứa nhỏ ấy dường như nhận ra rằng cô bé đang thể hiện tình cảm với nó, vì đuôi Blue bắt đầu quay tròn như cánh quạt. Mặc dù là sinh vật lai tạo giữa đại bàng và sư tử, cô nàng trông giống một chú cún nhỏ vui tươi hơn.

"Nói thật, cách đặt tên của ahjussi cũng chẳng khác gì mấy ông chú."

"......Gì?"

"Tạm thời không đề cập đến Peace, nhưng Chirpie và Blue là gì? Em còn nghe nói những con kỳ lân được đặt là Black và White. Chúng không phải là chó ta, vì vậy em nghĩ ít nhất nên gọi chúng là Whitey và Blackie– thực sự ahjussi đúng là ahjussi mà."

"Đ-đây là cách gọi trực quan, chúng ngắn gọn và đơn giản, không phải sao?"

Chúng dễ hiểu và cũng rất thuận tiện... Thật sự chỉ có mấy ông chú mới nghĩ vậy ư? Ý tôi là, dù tính cả trước khi hồi quy, tôi chỉ mới ba mươi thôi.

"Anh định đi đâu vậy? Đến phòng huấn luyện à?"

"Gặp những người đến từ Hiệp Hội Thợ Săn."

"Ồ, vậy để em đi với anh! Gần đây anh chỉ đi cùng Chủ Hội! Người đáng ra phải bảo vệ ahjussi là em mới đúng."

"Em bận vào hầm ngục suốt mà."

Và chẳng bao lâu nữa, cô nhóc sẽ còn bận rộn hơn. Em ấy phải thành lập một đội Hạng S cho riêng mình. Đúng như dự đoán, tôi chắc chắn cần giúp đỡ một chút.

Tôi giao Blue cho Thợ Săn làm nhiệm vụ hôm nay, sau đó đi xuống tầng. Khi gặp Yoohyun, tôi thậm chí còn nghĩ thằng nhóc quá vô công rồi nghề so với Yerim. Em ấy đi cùng tôi mọi lúc, như thể đi dạo, chứ không phải để bảo vệ tôi.

"Gần đây em có vào hầm ngục không? Em không cần tấn công hầm ngục Bậc S sao?"

Nếu đó là một hầm ngục Bậc S cấp thấp mà mọi người đều biết đến, bạn hoàn toàn có thể tấn công chỉ với một đội Hạng A, nhưng bên cạnh đó, vẫn cần một Thợ Săn Hạng S. Số lượng ngục tối Bậc S mà Haeyeon đang quản lý có lẽ không lớn lắm, nhưng cũng không đến mức người ta có thể dạo chơi xung quanh như thế này.

"Em phải đi trong vòng mười ngày nữa."

Yoohyun nói, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

"Một khi em bắt đầu tấn công hầm ngục Bậc S, em sẽ vắng mặt ít nhất là một tuần, vì vậy em muốn trì hoãn càng lâu càng tốt. Và thực tế những lúc em... xa hyung, phần lớn đều rơi vào khoảng thời gian tấn công hầm ngục Bậc S. Thực sự, nếu tiến vào một hầm ngục, em rõ ràng sẽ không thể để mắt đến anh."

Thời lượng cho một cuộc tấn công hầm ngục Bậc S tối thiểu là một tuần nếu người ta có thông tin về hầm ngục đó. Còn nếu là lần tấn công đầu tiên, nó có thể kéo dài hơn một tháng. Ngay cả khi có sẵn thông tin, nếu đặc điểm của hầm ngục không trùng khớp, bạn có thể mất tận mười lăm ngày.

Định kỳ phải rời đi trong một khoảng thời gian dài như vậy là một trong những điểm yếu lớn nhất của một Bang Hội nếu Thợ Săn Hạng S đó làm Chủ Hội. Lúc ấy, không chỉ thủ lĩnh bang hội, mà ngay cả những Thợ săn hạng cao ưu tú cũng phải bỏ trống vị trí của mình. Trên hết, người ở lại không thể liên lạc và các Thợ Săn cũng không thể ra ngoài giữa chừng. Tuy nhiên giờ đây Bang Hội lớn của em ấy có đến hai Thợ Săn Hạng S, nên điểm yếu đó đã hoàn toàn biến mất.

"Nhưng bây giờ có tôi rồi, tại sao anh không nhanh chóng rời đi, Yoohyun oppa."

Yerim nói, bám vào cánh tay tôi.

"Tôi sẽ chăm sóc ahjussi thật tốt. Trong suốt thời gian qua, tôi đã siêng năng đi vào hầm ngục, vì vậy tôi có thể nghỉ ngơi khoảng mười ngày và ở bên anh ấy. Trong thời gian này, anh có muốn xem kỹ năng của em, hoặc đi vào hầm ngục cùng em không? Hay chúng ta thử tới một *Escape Room nha? Em đã luôn muốn đi, nhưng điều kiện tài chính trước đây không cho phép."

(*Escape Room hay "Phòng thoát hiểm" có nhiều tên gọi đa dạng như Room Escape, Escape Game, Exit Game và Live Escape... Đây là một trò chơi nhập vai thực tế. Nơi người chơi trở thành các nhân vật bị nhốt trong phòng và phải tìm thoát ra khỏi căn phòng đó trong vòng 60 phút.)

Escape Room. Tôi cũng chưa từng đến.

"Yoohyun, em đến đó bao giờ chưa?"

"...Đó là gì?"

......Chúa ơi, anh chàng hai mươi tuổi này vừa nói gì vậy? Tôi cảm thấy mình có thể khóc vì thằng bé. Không phải bây giờ em ấy đang ở độ tuổi đáng lẽ phải vui chơi và nhận thức được tất cả các xu hướng hiện đại sao?

"Em cũng gia nhập với bọn anh đi."

"A, em chỉ muốn đi cùng ahjussi thôi!"

"Nhưng thằng nhóc nói rằng em ấy chưa đến bao giờ."

"......Cũng được. Đây cũng không phải là lần cuối cùng chúng ta đến đó. Nhưng vì thời gian tới chắc hẳn tất cả mọi người đều bận, có lẽ chúng ta nên đi luôn hôm nay?"

"Nếu không có vấn đề gì, vậy hãy đi cùng nhau."

Tôi gật nhẹ đầu rồi lên xe.

Nơi chúng tôi đến sau một chặng đường dài lái xe không phải là Hiệp Hội Thợ Săn mà là Trung tâm Thức tỉnh, nơi vẫn chưa mở cửa. Không giống như tòa nhà của Hiệp hội, nó nằm ở ngoại ô Seoul và là trụ sở dự bị của Hiệp Hội.

Trung tâm Thức tỉnh cũng được làm mái vòm và trông giống trụ sở thứ 2 của Hiệp Hội Thợ Săn. Công chúng coi nơi đây là tòa nhà tiếp theo của Hiệp Hội Thợ Săn.

"Em sẽ đi tìm một quán có đánh giá tốt!"

Yerim nói, vẫy tay tiễn chúng tôi.

Khi nhìn vào tòa nhà mới toanh này, tôi cảm thấy hơi bất an trong lòng. Tôi đã không có những kỷ niệm đẹp về nơi này. Đúng hơn là ngược lại. Những bậc thang chưa nhiều người qua lại, vẫn bóng loáng. Khu vực xung quanh trống trải. Không có các biểu ngữ phấp phới, cũng không có các nhà báo tụ tập.

Nơi đây thật yên tĩnh.

"Anh không định vào sao?"

Khi tôi dừng lại, Yoohyun quay đầu và nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

"Anh đang xem xung quanh."

Tôi trả lời như thể không có gì và bước tiếp. Đây từng là nơi tôi không bao giờ muốn quay lại, nhưng cảm giác hiện tại cũng không tệ đến vậy. Có lẽ là bởi mọi sự kiện thuộc về quá khứ đều đã biến mất, hoặc cũng một phần nhờ Kháng Sợ Hãi.

"Nhân tiện, anh đã nói với em là phải đối tốt với Myeongwoo, vậy tại sao em lại đánh nhau với anh ấy?"

Tôi hỏi khi đi lên cầu thang. Em định làm gì nếu anh ấy từ chối làm vũ khí cho em đây?

"Đó không phải là một cuộc chiến; Em chỉ đang kiểm tra xem anh ta nghĩ gì về hyung thôi. Vì anh, hyung, anh đã lừa dối anh ta vài điều. Để đề phòng anh ta có vẻ bực bội với hyung vì cái đó, em sẽ không để anh ta rời đi một cách dễ dàng."

"Nhưng em đã đồng ý rằng sẽ không làm phiền anh ấy."

"Kỹ năng quá tốt chính là mối nguy hiểm."

"Myeongwoo không phải là loại người sẽ làm điều như vậy, và dù sao thì anh cũng sẽ thú nhận sự thật với anh ấy trước."

"Nếu chẳng may nảy sinh vấn đề gì, nhất định phải báo cho em. Đừng có giấu giếm."

"......Được rồi."

Mặc dù tôi nghĩ rằng anh chàng ấy sẽ không thù địch ngay cả khi chúng tôi trở nên xa cách. Tuy nhiên, không chắc chắn được điều gì, như Yoohyun đã nói, anh ấy là một đối thủ nguy hiểm.

Có lẽ mọi thứ sẽ ổn thôi... nhưng còn cách nào tốt hơn để nói với anh ấy không?

Chúng tôi mở cửa và đi vào trong. Bên trong tòa nhà cũng hoàn toàn trống rỗng. Chiếc bàn dài vẫn phủ giấy bọc kính. Tôi tự hỏi tại sao họ lại gọi chúng tôi đến đây thay vì mời chúng tôi đến tòa nhà chính của Hiệp Hội? Ngoại trừ người quản lý đứng ngay trước cửa ra vào, không có ai ở đây. Chúng tôi theo anh ấy đi thẳng xuống hành lang.

"Đây là khu vực chính giữa của Trung tâm Thức tỉnh, Phòng Đánh Thức."

Khi chúng tôi đi qua hành lang dài, người hướng dẫn viên nói, dừng lại ở sảnh tròn. Ngoài lối vào mà chúng tôi vừa đi qua còn có năm cánh cửa được đặt ở các hướng khác nhau. Trước đây nơi này luôn mang lại cảm giác hơi chật chội, nhưng giờ đây, có thể nói hội trường thực sự rộng rãi.

Không có ai bên trong Phòng Đánh Thức vẫn chưa hoàn thiện. Chúng tôi đi qua và quan sát xung quanh, sau đó tiến về nơi mà Hội trưởng Hiệp hội Thợ săn và những người lãnh đạo khác đang đợi.

"Các Thợ Săn Hạng A, Hạng B mà Thợ Săn Han Yoojin cử đến đã Thức Tỉnh an toàn."

Phó Hội trưởng, trông trẻ hơn một chút so với Hội trưởng, nói. Dữ liệu hồ sơ của hai Thợ Săn được đặt trước mặt tôi.

Trong khi tìm kiếm các Thức Tỉnh Giả nắm giữ kỹ năng đặc biệt, tôi đã gửi những người chưa Thức Tỉnh hệ chiến đấu Hạng A và Hạng B cho Hiệp Hội. Tôi làm điều này để minh chứng cho kỹ năng của mình, và cũng để tranh thủ sự hỗ trợ của Trung tâm Thức tỉnh.

Theo dữ liệu, Thức Tỉnh Giả Hạng A đã nhận được 2 trong số 3 kỹ năng tối ưu hóa và Hạng B nhận được cả 3. Đúng như dự đoán, các kỹ năng hệ chiến đấu khá dễ dàng để Đánh Thức một cách tối ưu.

"Như cậu có thể thấy, 5 trong số 6 kỹ năng mà cậu nói trước với chúng tôi đã thành công xuất hiện. Như cậu đề xuất, chúng tôi đã tạo ra môi trường thức tỉnh phù hợp dựa trên tên các kỹ năng dự kiến của họ. Khá đáng tiếc khi thiếu mất một kỹ năng Bậc B của Thợ Săn Kang Donghoon, nhưng khả năng kiểm tra cửa sổ trạng thái của Thợ săn Han Yoojin là không thể phủ nhận."

"Vậy tôi có thể mong đợi câu trả lời từ các vị không."

Tôi đã ném cho các anh những Thợ Săn hạng cao, hãy trả giá.

"Nếu Thợ Săn Han Yoojin có khả năng Đánh Thức các kỹ năng đặc biệt của họ, dù muốn từ chối, chúng ta cũng không thể không hợp tác, phải không?"

Lần này, Hội trưởng phát biểu.

"Không, phải nói là rất đáng hoan nghênh nếu tạo ra một hệ thống để mọi người biết rằng chỉ nên tìm đến Trung Tâm Thức tỉnh sau khi nhận được xác minh cửa sổ trạng thái từ Thợ Săn Han Yoojin. Cậu nghĩ sao về việc thành lập Trung tâm Kiểm tra Khả năng Thức Tỉnh của con người?"

"... Tôi nghĩ như vậy là quá nhiều."

Các ngài đây định bóc lột tôi đến tận xương sao?

"Trên hết, khả năng của tôi không thể đảm đương một số lượng lớn. Cấp bậc kỹ năng cao, nhưng xếp hạng chỉ số của tôi thấp. Trong tình huống đó, nếu ngài đưa ra hạn chế nói rằng mọi người phải nhận được xác nhận của tôi trước, họ sẽ hướng mũi chỉ trích về phía tôi... Ngài định để vậy sao."

"Hahaha, làm gì có chuyện đó?"

Hội trưởng xua tay, coi như chuyện vặt vãnh, nhưng tôi không thể tin anh ta. Tôi muốn có sự lựa chọn, và đó cũng nên là một cơ sở tư nhân để tôi ít bị chỉ trích hơn, ngay cả khi tôi chỉ nhận một đến hai trăm người mỗi ngày.

"Nhưng nếu mọi người Thức Tỉnh sai kỹ năng, đó sẽ là sự lãng phí."

"Đây là lựa chọn riêng của mỗi người, vì vậy tôi không định thay đổi ý kiến. Không thể cùng lúc lo hết cho tất cả mọi người được."

Tôi đã làm nhiều hơn những gì tôi thực sự có thể.

Ngoài những nỗ lực áp đặt thêm công việc cho tôi, Hiệp hội cuối cùng cũng đồng ý hợp tác.

Tại Escape Room, tôi cảm thấy dường như tôi đã nói "Đừng có phá" khoảng một trăm lần. Tại sao tôi lại nhầm lẫn Yerim và Blue với nhau nhỉ? Dù vậy, ít nhất Yerim cũng hiểu lời tôi nói.

"Ahjussi, hãy cùng nhau quay lại lần nữa nha! Chỉ hai chúng ta thôi."

Đừng làm anh buồn cười.

Sau đó chúng tôi quay trở lại Haeyeon, và tôi đến thẳng phòng nhốt Kỳ Lân thay vì về ký túc xá. Yerim nói rằng cô nhóc cũng muốn xem chúng, nên em ấy đã theo sau tôi.

"Whitey, Blackie, xin chào~ Ai trong số chúng là cô gái thế?"

"Con màu đen."

"Ồ, ra là vậy, nó xinh quá. Hãy đến đây nào."

Yerim tiến về phía Blackie, không, đó là Black. Sao cũng được, cô nhóc chìa tay về phía Kỳ Lân đen. Con Kỳ Lân vểnh tai lên rồi cắn vào bàn tay đang giơ ra của em ấy.

"Ahaha, nhột quá, Blackie~."

"Em nên bảo cô ấy không được cắn. Nếu không nó sẽ trở thành thói quen. Em có thể thấy nhột, nhưng ngón tay của một Người chưa Thức Tỉnh sẽ bị cắn đứt ngay lập tức."

"Ồ. Không! Blackie."

- Puheung!

Trước cái vỗ nhẹ của Yerim vào đỉnh đầu, Blackie giật mình lùi lại. Đứa nhỏ tìm kiếm xung quanh rồi phóng ra sau tôi, lẩn trốn. Cậu nhóc White cũng theo sau cô.

"Nhóc con! Nhóc đang trốn đi đâu vậy? Ahjussi đó còn yếu hơn ngón tay út của chị đó!"

Ngón tay út là quá mức. Mặc dù đúng là tôi rất yếu đuối.

Sau khi cho Kỳ Lân ăn, tôi cũng chuẩn bị thức ăn cho cả Blue. Thợ Săn mà tôi giao phó công việc đã nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông 'Có vẻ cậu còn rất nhiều khó khăn ở phía trước'. Thật nhẹ nhõm khi bây giờ tôi không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa; nếu tôi nghèo, tôi sẽ khóc chết mất.

"Peace, Chirpie. Hai đứa khỏe không?"

- Kkiang!

- Chíp!

Khi Peace hú lên với một tư thế hiên ngang, Blue bật ra khỏi vòng tay của tôi. Blue, vậy là nhóc chẳng học được gì cả.

Tôi đưa cho Yerim những món ăn phụ mà cô nhóc yêu cầu bấy lâu nay, sau đó chăm sóc bọn trẻ và thậm chí hoàn thành bữa tối, nhưng chẳng hiểu sao Myeongwoo vẫn chưa xuất hiện. Ngay cả khi Blue và Chirpie đã lên giường và Peace bắt đầu ngái ngủ, tôi vẫn không nghe thấy tin tức gì.

'Và mình cũng không thể liên lạc với anh ấy.'

Có vẻ vì nơi anh ấy đang ở là một không gian riêng biệt, điện thoại di động cũng mất sóng giống như trong hầm ngục. Trừ khi Myeongwoo chủ động bước ra, không có cách nào liên lạc được với anh ấy.

Anh ấy thực sự đang ở trong Lò Rèn, phải không? Đôi khi anh chàng thậm chí còn thức thâu đêm, nhưng hầu như anh ta luôn ăn vào buổi trưa. Lẽ ra anh nên dùng bữa hợp lý nếu phải làm công việc đòi hỏi sức lực chứ? Tại sao anh ấy không ra ngoài?

Lo lắng cho anh ấy, tôi chìm vào giấc ngủ, và thế là trời đã sáng. Ngay khi tôi đưa Blue, đứa nhóc kêu la đúng giờ như gà trống, ra khỏi căn phòng và đang phân vân tìm cách liên lạc với không gian con thì cuối cùng Myeongwoo cũng xuất hiện.

"Này! Nếu anh định ở lại Lò Rèn lâu như vậy, ít nhất anh cũng nên báo trước với tôi chứ! Tôi đã nghĩ rằng một cái gì đó nguy hiểm có thể phát sinh bên trong đó rồi!"

"Xin lỗi."

Miệng thì nói xin lỗi nhưng anh ấy lại cười rất tươi. Có lẽ anh ta đã thức thâu đêm nên quầng thâm dưới mắt đặc biệt dày đặc, nhưng biểu cảm ít nhất cũng sáng sủa. Đủ để thấy ngay được rằng điều gì đó tốt đẹp đã tìm đến.

"Tôi không thể ngừng lại giữa chừng."

Nói rồi, Myeongwoo lấy một món đồ ra từ kho của mình. Đó là một cây giáo dài, có vẻ như khoảng 2 mét. Nhìn vào lớp sương mù xanh lan rộng trên lưỡi giáo và tay cầm, tôi có thể dễ dàng đoán được rằng nó không phải là một vật phẩm bình thường.

"Cái này là..."

"Của cậu đấy."

Khi nhận lấy ngọn giáo mà anh ta đưa cho tôi, một cửa sổ giải thích vật phẩm hiện lên,

[Giáo Băng Lâm Của Parmini – Cấp S

Cây thương được một nghệ nhân lành nghề chế tác từ nhánh của Cây Băng cổ thụ. Nó tỏa ra làn sương giá buốt.]

Đây là một vũ khí Cấp S.

Vật phẩm này giúp tăng chỉ số theo cấp số nhân, vì vậy nó không thực sự ảnh hưởng nhiều đến chỉ số của tôi, nhưng một kỹ năng mới đã xuất hiện.

[Cường Hóa Thuộc Tính Băng (S)]

Cường hóa thuộc tính băng. Đây cũng là một kỹ năng Bậc S. Khi sử dụng "Bé Con Của Tôi" lên Yerim, em ấy chỉ có thể nhận được Cường Hóa Thuộc Tính Băng đến Bậc A. Nghĩ mà xem, một vật phẩm mang kỹ năng tương tự như vậy nhưng lại là Bậc S xuất hiện.

...... Bao giờ Yerim của chúng ta mới tiết kiệm đủ đây?

"Vậy là anh thậm chí đã chế tác được một vũ khí Cấp S!"

Khi tôi nhìn anh ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, Myeongwoo chỉ đơn giản nhún vai.

"Rất may, tôi đã thành công trong lần thử đầu tiên. Mặc dù tôi phải thức cả đêm. Lần thứ hai có lẽ sẽ dễ dàng hơn."

"Tôi không biết là anh có thể phát triển nhanh như vậy. Chẳng phải điều này có nghĩa là anh sẽ sớm chế tác được vũ khí Cấp SS sao?"

"Sẽ khó khăn hơn. Rõ ràng Ismual chỉ có thể hỗ trợ tối đa đến vũ khí Cấp S. Tuy nhiên, tôi đang chuẩn bị vài thứ."

Đúng như dự đoán, trang bị Cấp SS rất khó để làm ra. Dù vậy, nhìn anh ấy đã đi được bao nhiêu phần chặng đường? Điều đó thực sự ấn tượng.

"Bây giờ không còn gì để trì hoãn nữa. Đến lúc báo danh với cả thế giới rồi."

Ban đầu tôi đề nghị anh ta ra mắt với tư cách là Thợ Săn Thợ Rèn ngay khi anh ấy làm ra được vũ khí Cấp A, nhưng Myeongwoo đã từ chối, nói rằng anh ấy sẽ chỉ tiết lộ bản thân sau khi thành công chế tạo vũ khí Cấp S.

"Đúng vậy. Bây giờ tôi có thể đủ tự tin rồi."

Myeongwoo gật đầu, mỉm cười. Tôi cũng mỉm cười đáp lại, và sau đó nhớ ra điều mà tôi đã trì hoãn.

Tôi nên chủ động nói với anh ấy trước khi quá muộn.

"Myeongwoo. Có điều tôi cần nói."

"Là gì vậy?"

"Thực ra ban đầu chúng ta không biết nhau. Có vẻ như tôi đã nhầm lẫn."

Tôi thú nhận và thêm vào một lời biện minh.

"Thật à?"

Myeongwoo trả lời. Có vậy thôi. Không, từ từ đã. Phản ứng kiểu gì thế này?

****HẾT****

Giáo Băng Lâm Của Parmini: Băng Lâm là rừng băng á, tên nguyên văn là 'Parmini's Ice Wood Spear'

U là tr sang ngày mới rồi mà giờ mới beta xong ỤwỤ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com