ZingTruyen.Com

Trans Hang S Ma Toi Duong Thanh

HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 54: CHÍP (3)

****

- Kkiook!

Bộp!

Con Khỉ Rêu với cái đầu bị nghiền nát trượt khỏi cành cây. Cùng lúc đó, Chirpie, đứa nhỏ đang nằm trên đỉnh đầu tôi, hứng khởi vỗ cánh.

- Chíp chíp! Chíp chíp!

Đây là dấu hiệu cho thấy con khỉ vừa bị giết có đá ma thuật.

Tôi nhặt ra hai viên đá ma thuật Cấp F rồi giơ chúng ra cho Chirpie xem, và sau đó, khi tôi bắt được thêm vài con khỉ nữa bằng đá ma thuật, nó bắt đầu kêu lích rích như thể đòi ăn. Có vẻ như đứa trẻ cảm nhận được sự hiện diện của những viên đá ma thuật.

"Chirpie, nhóc ăn nhiều hơn ta nghĩ đó."

Cái này... đã là viên thứ sáu rồi, nhưng nó vẫn đập cánh đòi ăn thêm. Quan trọng hơn, không giống như Peace, nó thậm chí còn không chạm vào thịt và chỉ ăn đá ma thuật.

- Chiếp! Chiếp!

"Được rồi, được rồi."

Nó gặp tôi chưa được đến ba mươi phút. Nhưng nhìn cái cách nó đeo bám và thậm chí còn kêu ca để đòi ăn này, nhóc con này hơi mất liêm sỉ rồi đó. Liệu có phải do nó quá nhỏ để có thể nhận thức đúng đắn không? Hay nó coi bất cứ ai cho nó ăn thành cha mẹ của mình?

Đá ma thuật của Khỉ Rêu thường nằm ở đâu đó đằng sau gáy. Khi tôi lấy một con dao và khoét phần da gáy, trên đầu tôi, nhóc chim đã kích động như thể đang nhảy nhót.

- Chíp chíp chíp! Chíp!

Eo, máu bắn tung tóe. Mặc dù đã cẩn thận hết sức, tôi vẫn không thể tránh được mà bị dính, tất nhiên là không chỉ bàn tay, mà cả tay áo đến khuỷu tay đều lấm tấm vết máu. Tôi nên rửa ráy ở cái ao hay nơi nào đó trước khi ra ngoài.

Tôi đưa viên đá ma thuật đến bên mỏ của Chirpie, nhóc con trong lúc đó đã di chuyển đậu trên vai tôi. Thứ này khá nhỏ vì nó chỉ là đá ma thuật của quái vật Bậc F bình thường, nhưng kích thước vẫn khó mà nuốt trôi được chỉ bằng một ngụm, vậy mà nhóc chim vẫn dễ dàng xử gọn nó.

- Chiếp!

"Nhóc muốn ăn thêm ư?"

- Chiếp!

Tôi không biết đứa nhỏ nói gì, nhưng nghe có vẻ là nó chưa no. Được rồi, để xem nhóc có thể ăn bao nhiêu.

Tôi lục tung toàn bộ khu rừng không rộng lớn đó, bắt và giết Khỉ Rêu. Trong một cuộc tấn công hầm ngục, bạn không cần phải giết tất cả những con quái vật bình thường. Bạn chỉ cần săn khoảng hơn một nửa và tóm được quái vật trùm. Nhưng càng săn nhiều con mồi, hầm ngục sẽ càng ổn định hơn, vì vậy Hiệp Hội khuyến khích tiêu diệt càng nhiều càng tốt.

Công nghệ có thể cho biết chính xác trạng thái bão hòa của ngục tối vẫn chưa được phát triển, vì vậy trong trường hợp bạn chỉ bắt được một nửa và đi ra ngoài, bạn phải báo cáo lại.

Tôi không còn cảm thấy sự hiện diện của Khỉ Rêu nữa, vì vậy tôi tiến về phía cái ao. Chirpie, nhóc con đã ăn hết những viên đá ma thuật mỗi lần được đút, chắc hẳn có tâm trạng rất tốt vì nó đang ngân nga khe khẽ.

"Nếu đá ma thuật là thức ăn bình thường, dạ dày của nhóc đã nổ tung rồi."

Vì nó ăn tất cả mọi thứ được đưa tới nên tôi đoán nhóc chim chắc hẳn đã nạp vào một lượng lớn hơn cả cơ thể của nó. Ngay cả khi đó là những viên đá ma thuật, chúng vẫn phải đi qua dạ dày, nên tôi đoán tốc độ tiêu hóa đồ ăn của nó khá nhanh.

- Chiếp chiếp chiếp~ chiếppppp

"Nhóc là một đứa háu ăn, một đứa nhỏ siêu siêu háu ăn."

Chi phí thức ăn của nhóc tì này sẽ tốn kém lắm đây. Ngay cả khi chỉ là một Bậc F, không biết chính xác số tiền phải bỏ ra là bao nhiêu nhỉ?

Cái ao ở bìa rừng khá lớn. Giữa làn nước trong vắt trôi nổi những loài thực vật giống như lá sen, có một hòn đảo nhỏ màu xanh lục nổi lên.

- Gooreureuk

Có lẽ vì cảm nhận được sự tồn tại chúng tôi, con Rùa Rêu khổng lồ vươn cái cổ của nó. Những chiếc răng nanh dài nhe ra đầy đe dọa.

- Chiếp! Chiếp! Chíp chíp! Chiếp! Chíp!

"... Nhức đầu quá. Bình tĩnh lại nào."

Ngay khi nhìn thấy con rùa, Chirpie bắt đầu gây náo loạn. Dường như nó không sợ hãi – nhóc con yêu cầu tôi bắt thứ kia sao? Vì đứa nhỏ trước đó la rầy tôi khá nhiều để đòi những viên đá ma thuật từ lũ khỉ, có lẽ nó nghĩ đá ma thuật của con rùa kia cực kỳ ngon miệng.

- Chiếp chiếp chiếp!

"Được rồi, được rồi."

Tôi lo rằng Chirpie sẽ phấn khích quá mà trượt chân rơi xuống nên tôi đã hạ nó xuống từ đỉnh đầu và nắm trong lòng bàn tay. Cùng lúc đó, con rùa khổng lồ suốt ruột nằm đó nãy giờ đã cắt ngang mặt nước và chậm rãi tiến lại gần. Nếu mày chủ động, vậy tao cũng không khách khí nữa.

- Koouhh!

"Koouhh cái gì."

Vụt!

Tôi tóm lấy cái cổ dài bằng một dây xúc tu và,

Phốc!

Tôi kéo mạnh và hất tung con rùa khỏi ao. Nó giãy giụa muốn lật ngược người lại. Vì không thể lôi nó lại gần hơn nữa nên tôi đã dùng dao khứa vào cái cổ tròn.

- Chiếp chiếp chiếp! Chíp!

"Ta bắt được rồi. Chỉ cần đợi thêm một chút nữa th-."

[Thành tựu đáng kinh ngạc! Với chỉ số F, kỹ năng tấn công xếp hạng nhỏ hơn F và sử dụng ít hơn ba vật phẩm, bạn đã tự mình thành công dọn sạch một hầm ngục Bậc F!]

...... Hả? Đột nhiên tại sao cửa sổ thông báo thành tích lại...

[Danh hiệu Hạng S 'Tân Binh Diệu Kỳ' được trao tặng!]

Tiếp đó, một cửa sổ với đủ các loại vật phẩm thưởng linh tinh khác xuất hiện. Không, trước tiên, cái gì đây?

"Tân Binh Diệu Kỳ?"

Có phải đó là danh hiệu bạn có thể nhận được khi tự mình tấn công một hầm ngục với chỉ số và kỹ năng tấn công Hạng F hoặc thấp hơn và chỉ sử dụng một vài vật phẩm? Đám điều kiện khó chịu thật đấy. Làm thế nào mà người ta có thể biết chứ? Ít nhất họ nên gợi ý để tôi trang bị thêm nhiều vật phẩm hơn.

Mặc dù cuối cùng tôi vẫn đạt được nó.

'Họ đã đánh giá mà không xét đến các kỹ năng và chỉ số tôi có được từ Lòng Biết Ơn ư?'

Nếu người nào đó cũng có kỹ năng đặc biệt như tôi, hoặc sở hữu một vài trang bị chỉ số cao với các kỹ năng tấn công được đính kèm, tôi đoán họ có thể nhận được nó. Mặc dù ai sẽ biết mà làm điều gì kỳ cục như vậy. Nếu người ta sở hữu trang bị có thể giúp tự mình dọn sạch một hầm ngục Bậc F, họ có xu hướng lập đội và đi đến một hầm ngục Bậc D hơn. Trên hết, điều đó có nghĩa là bạn phải cực kỳ giàu có. Chi phí trang bị ít nhất là một tỷ.

- Chiếp chiếp! Chiếp chiếp!

Khi tôi đứng ngây người, Chirpie đã suốt ruột thúc giục, lách ra khỏi bàn tay tôi và nhảy xuống. Sau đó, nó bay lòng vòng và lao đến chỗ con rùa khổng lồ.

- Chíp!

Ôi trời, cái đồ háu ăn. Nhìn chỗ máu dính bết vào lông vũ của nó kìa. Đầu tiên, tôi mổ bụng con rùa và lấy viên đá ma thuật ra. Đó là một Cấp F, nhưng vì là đá ma thuật của một con quái vật trùm, nó khá lớn. Kích thước phải tầm hai ngón tay nên Chirpie không thể nuốt chửng được.

- Chíp! Chíp!

"Được rồi, đợi chút. Ta sẽ phá vỡ nó cho nhóc."

- Chíp, chiếp!

Khi tôi vừa cầm viên đá ma thuật, nó đã víu lấy ống quần của tôi bằng cái mỏ nhỏ của nó và kéo căng ra. Tại sao nhóc lại tham ăn như vậy? Tôi tặc lưỡi và giơ viên đá ma thuật cho Chirpie xem.

"Nhìn này, nó quá lớn."

- Chíp!

Chirpie, nhóc con hứng khởi kêu lên khi nhìn thấy nó, nhanh chóng ngoạm lấy viên đá ma thuật. Sau đó,

-Chiếc chiếp chiếp

Với tiếng kêu chói tai, nó khăng khăng đòi tự mình nuốt chửng viên đá với bất cứ giá nào. Này, làm sao mà nuốt trôi được? Sao nhóc không đưa một con lạc đà qua mắt kim đi?

"Nhóc sẽ chết đấy. Nhả nó ra nào."

Phòng trường hợp nó bị nghẹn khi cố gắng nuốt vào, tôi lấy lại viên đá ma thuật. Thấy vậy, con chim cứng đờ người như thể bị sốc, sau đó nó hạ mình xuống và,

- Chíiiiiiiiip! Chiếppp, chiếppppp!

Nó ngước lên nhìn tôi và bắt đầu lớn giọng kêu ca. Đó là thái độ nói rằng nó đang buồn bã đến chết vì đồ ăn đã bị giằng mất. Thật ngớ ngẩn và cũng rất dễ thương; Con heo này chui từ đâu ra vậy nhỉ?

Tôi nhanh tay bóp vỡ viên đá ma thuật và rải xuống đất. Sau đó, nó hào hứng mổ và ăn như thể chưa từng rên rỉ phàn nàn.

Tôi nhìn Chirpie một lúc, sau đó mở cửa sổ trạng thái. Tôi thấy một dòng tiêu đề mới đã xuất hiện.

[Tân Binh Diệu Kỳ (S)

Một tân binh thợ săn đáng ấn tượng, người đã solo dọn sạch một hầm ngục Bậc F với sức mạnh yếu.

Gấp đôi số lượng vật phẩm thưởng hầm ngục]

...... Wow, gấp đôi vật phẩm thưởng. Điều này thật tuyệt. Cũng khá tốt đấy nhưng tôi không cần phải tấn công hầm ngục nữa.

'Họ toàn đưa ra đống danh hiệu giống như đồ trang sức nhỉ?'

Loại phần thưởng như thế này chỉ hữu ích đối với người ít nhất là Hạng A. Đặc biệt nếu bạn đi vào một hầm ngục Bậc S, hai viên đá ma thuật Cấp S sẽ rơi ra và mỗi lần như vậy, bạn có gấp đôi số vật phẩm Cấp S, và nếu các vật phẩm thưởng đặc biệt trong lần tấn công hầm ngục đầu tiên cũng rơi ra gấp đôi, thì đây chắc chắn là một giải độc đắc khó tin.

Nhưng đưa ra loại danh hiệu này cho một chỉ số Hạng F – các người đang đùa giỡn tôi à?

'Mặc dù đối với một Thợ Săn thứ hạng thấp, có vẫn tốt hơn là không nhận được gì.'

Nếu tôi nghĩ thông thoáng ra, thì thu nhập vẫn tăng gấp đôi cơ mà, và sẽ dễ dàng hơn nhiều khi tìm một nhóm để sử dụng danh hiệu này. Nếu bạn làm tốt, bạn thậm chí có thể đi vào một hầm ngục Bậc C.

Nhưng để một thợ săn hạng thấp sử dụng, kỹ năng này dường như không thể đạt đến được cấp bậc S.

Tôi có thể sử dụng nó khi kỹ năng Lòng Biết Ơn được kích hoạt vào một ngày nào đó không?

Ngoài ra, tôi không nhận được nhiều vật phẩm thưởng lắm. Có lẽ vì đây là phần thưởng từ một cuộc tấn công solo, chúng rất tốt dù đều là Cấp F, nên nhìn chung mức độ này cũng khá gần với phần thưởng khi tấn công một hầm ngục Bậc D, mặc dù chúng vẫn khá phổ biến.

'Vậy nếu tôi tự mình tấn công một hầm ngục cấp bậc cao hơn, họ có cho tôi một danh hiệu khác làm phần thưởng không?'

Nghe thật là quyến rũ. Nếu với khả năng hiện tại của tôi, tôi có thể tự mình dọn sạch một Bậc D. Một hầm ngục Bậc C có lẽ cũng ổn, nhưng nếu tôi tự mình tấn công, tôi không thể hoàn thành trong một hoặc hai ngày. Cũng không còn nhiều thời gian cho kỹ năng Lòng Biết Ơn, vì vậy tôi nên an toàn tấn công một Bậc D.

'Cảm giác hơi có lỗi với Peace, nhưng tôi nên nói rằng tôi sẽ nghỉ ngơi ở nhà một lúc và...'

Vé vào cửa độc quyền là một vấn đề. Tuy nhiên, có lẽ sẽ không khó để tìm được một Bậc D. Trong trường hợp tôi không thể tìm thấy dù chỉ một thì thôi, cứ để vậy đi. Nhưng trước tiên hãy thử đã.

"Nếu nhóc ăn xong rồi, vậy tắm rửa và về nhà nhé."

Tôi rửa tay trước, sau đó cởi quần áo ra và nhúng chúng xuống nước. Máu lan rộng trên bề mặt nước rồi biến mất. Dường như rất khó để tẩy sạch chỗ này, vì vậy tốt hơn hết tôi nên rửa sơ qua và mua một bộ mới trên đường về để mặc trước khi quay lại.

Tôi cũng tóm lấy Chirpie và nhúng nó xuống nước. Khi bị ướt, kích thước của nó xẹp lại chỉ còn khoảng một phần tư . Vậy ra độ lớn chủ yếu dựa vào lông tơ, hử.

- Chíp chiếp!

Tôi tự hỏi liệu mình có làm ướt con chim quá không, cho đến khi nó lắc nhẹ người, và bộ lông trở nên bông xốp như ban đầu. Tiện thật đấy.

Để đề phòng còn sót lại những giọt máu bị bắn lên, tôi rửa cả mặt. Khi ngâm mình trong nước lạnh, tâm trí tôi trở nên tỉnh táo hơn.

Cùng lúc đó, nội dung tin nhắn đã bị lãng quên một chốc lại hiện ra trong đầu.

'Mình có nên tích cực hành động hơn không?'

Tôi đã nghĩ rằng mức độ khó và số lượng hầm ngục chắc chắn sẽ tăng lên với tốc độ giống với trước khi hồi quy.

Nhưng rõ ràng không phải vậy.

Họ nói rằng họ đang trì hoãn tiến độ, nhưng dường như nó còn nhanh hơn tôi tưởng.

'Linh thú có thể giúp kiểm soát tình hình ở một mức độ nhất định... nhưng thay vì quái vật, tôi có nên chú ý đến cả con người không?'

Người tạo ra hệ thống - không, vì họ nói 'chúng tôi', đó là những người – đã ném cho tôi cái nhiệm vụ lấp đầy 50 Hạng S, có phải ý họ bảo tôi hãy chuẩn bị bằng cách dẫn dắt thêm nhiều Hạng S hơn không. Bởi vì, nếu tôi tìm thấy và dẫn dắt những Thợ Săn ban đầu không thể đạt được Hạng S và không thể có được các kỹ năng đặc biệt, như Yerim, hoặc Myeongwoo, thì họ sẽ trở thành đội quân hỗ trợ rất lớn về sức mạnh chiến đấu.

Tất nhiên, bởi vì Thức Tỉnh tối ưu hóa bị giới hạn trong 30 ngày, tôi sẽ không thể sử dụng nó thường xuyên, nhưng bên cạnh đó, tôi có thể làm vài công việc khác.

'Trung tâm Thức Tỉnh kỹ năng đặc biệt'

Đó là điều đã từng nảy ra trong đầu tôi trong chốc lát và rồi bị gạt đi.

Sau khi kiểm tra các kỹ năng được tối ưu hóa bằng Mầm Non Hứa Hẹn, người đó sẽ được đưa tới một cơ sở chuẩn bị môi trường Thức Tỉnh phù hợp.

Đối với những người chỉ có khả năng nhận được các kỹ năng liên quan đến chiến đấu ở mức khá, họ sẽ được Thức Tỉnh phù hợp với năng khiếu của họ, rõ ràng điều này hữu ích theo nhiều cách khác nhau. Ngay cả khi họ tình cờ không có được kỹ năng tối ưu hóa của họ, nếu cảm thấy quá lãng phí, tôi có thể áp dụng từ khóa và nâng hạng cho họ, như với Myeongwoo.

"...... Vấn đề là tôi chỉ có một cơ thể thôi."

- Chíp

Tôi càu nhàu khi vò quần áo để vắt bớt nước. Mẹ kiếp, làm sao tôi có thể tự mình làm nhiều việc như vậy được? Nuôi quái vật, kiểm tra năng lực của tất cả mọi người, Đánh Thức họ, áp dụng từ khóa để nâng cao kỹ năng của họ, cả kết nối Dokkaebi và Suk Hayan trong thời gian rảnh rỗi của tôi nữa.

Có phải đó là 'Hãy vừa lao động vừa chăm sóc lũ trẻ' không?

"Nhưng mà, buông bỏ tất cả chính là gây thảm họa trong tương lai."

Hãy nghĩ đến tòa nhà của tôi? Nếu một hầm ngục Bậc S bùng nổ gần đó, nó sẽ bị phá hủy theo. Nghĩ mà xem, nếu thứ gì đó giống như loại rồng hạng 1 xuất hiện, cái ổ yêu quý của tôi sẽ trở thành một lâu đài cát.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có thể sống ít nhất 5 năm tới mà không phải lo lắng, mẹ kiếp. Tại sao cuộc sống của tôi lại khó khăn như vậy?

Phạch

Tôi rũ quần áo để bay bớt hơi nước rồi mặc chúng vào. Đồng thời rửa cả đế giày. Tôi chỉ đeo kính râm và chụp miếng vải che miệng lại, sau đó đặt Chirpie vào trong chiếc mũ lộn ngược và che nó bằng miếng vải còn lại.

"Nhóc không được phép ra ngoài."

- Chíp!

Âm thanh tương tự như một con gà con bình thường, vì vậy mọi người có thể nghĩ rằng tôi đã mang theo một con chim. Nếu bạn không nhìn thấy ngoại hình bên ngoài, bạn sẽ nghĩ rằng nó chỉ đơn giản là con của một loại chim lớn.

Tôi trấn an Chirpie, bảo nó đừng ra ngoài nữa, và đi qua cánh cổng bên cạnh cái ao.

Ngay khi rời khỏi tòa nhà quản lý hầm ngục, tôi đã kiểm tra điện thoại di động của mình. Bên trong ngục tối, điện thoại sẽ không hoạt động và các tin nhắn chồng chất chỉ là những con số không xác định. Nếu người ta phát hiện ra tôi biến mất, ngay khi tôi ra khỏi hầm ngục, điện thoại di động có lẽ đã nổ tung với cả đống cuộc gọi và tin nhắn.

Trước khi trở lại Hội Haeyeon, tôi ghé qua cửa hàng quần áo và mua một bộ mới để mặc. Tôi cố tình chọn chiếc áo rộng và đặt Chirpie vào trong, sau đó thử sử dụng Thằn Lằn Bám Trên Tường với trợ lý bán hàng. Và người đó không thể nhận thấy, tất nhiên không chỉ là tôi, mà cả Chirpie.

'Chirpie, làm ơn hãy im lặng nhé.'

Chỉ cần không phát ra âm thanh thôi.

May thay, sau khi ăn xong viên đá ma thuật của con rùa, có lẽ dạ dày đã đầy nên nó trở nên ngái ngủ.

Tôi an toàn đi lên tầng ký túc xá bằng phương pháp tương tự như khi tôi rời khỏi tòa nhà. Thợ Săn canh ở lối vào đã đặt cuốn sách sang một bên trong khi chờ đợi và đang giám sát mọi thứ một cách chặt chẽ. Có lẽ nhờ chỉ số cao, tốc độ hành động thực sự rất nhanh.

Sau khi đến cửa phòng và quan sát xung quanh, tôi tắt kỹ năng đi. Tôi cởi mũ và kính râm, rồi cho Chirpie vào chiếc mũ. Bây giờ tất cả những gì tôi cần phải làm là đi vào nhà thôi.

'...... Có ổn không khi để một con chim non và một con mèo ở cùng một chỗ?'

Đột nhiên một vấn đề đáng lo ngại nhảy ra. Peace thuộc phân loài kỳ lân, nhưng nhóc đó gần với động vật ăn thịt và họ mèo giống như sư tử, và cho dù bạn nhìn Chirpie như thế nào, nó vẫn là một con chim non.

...... Nếu tôi cứ hồn nhiên đi vào như thế này thì chẳng phải sẽ có máu đổ sao? Không, ngay từ đầu, tôi có thể cùng lúc nuôi dưỡng chúng không? Nếu tôi dạy chúng nó không làm hại lẫn nhau, liệu chúng có hiểu?

'Ngay cả đối với các loại quái vật khác, dù không phải loài ăn thịt, chúng vẫn sẽ có kẻ thù tự nhiên.'

Vậy nên, tôi phải suy xét thêm về vấn đề này nếu tôi định nuôi thêm vài con nữa, hừm. Nếu Peace gặm nhấm một cái xương cánh rồng trước mặt con rồng nhỏ tương lai của Seseong, bầu không khí sẽ trở nên kỳ lạ lắm đây.

"Mình nên làm gì?"

Hiện tại, tôi không nghĩ sẽ ổn nếu đi vào nhà với trạng thái không đề phòng. Với chỉ số hiện tại của tôi, sẽ rất dễ dàng để chặn Peace, nhưng tôi chỉ có một cơ thể. Và mọi thứ còn khó khăn hơn khi dỗ dành và dạy chúng, ôm Chirpie một bên và đặt Peace ở bên kia. Tôi có nên gọi thợ săn canh lối vào để nhờ họ giúp đỡ không?

Không, với Peace, tốt hơn hết là nên nhờ vào sự giúp đỡ của một người quen. Khi nào Yerim sẽ trở lại? Tôi lấy điện thoại di động ra và do dự liệu có nên liên lạc với cô nhóc không, thì tôi cảm ứng thấy một Hạng S đang tiến lại gần.

"Hyung? Anh nói anh sẽ đi ngủ vì bị cảm lạnh, nhưng anh đang đứng trước cửa làm gì thế?"

"... Vậy tại sao em lại đến đây? Anh đã bảo em đừng tới mà."

"Em không có ý định đánh thức anh, chỉ l-."

- Chíp

Chirpie rên rỉ. Yoohyun nhìn chằm chằm vào tôi, chiếc mũ mà tôi đang cầm. Ừm, tôi bị bắt thóp nhanh hơn tôi tưởng.

"...... Một con gà con?"

"Anh đã nhặt được nó."

Tôi không nói dối. Chỉ là nơi tôi nhặt được nó là một hầm ngục.

- Chíp chíp

"Anh nhặt được nó ư?"

"Ai đó đã vứt nó ở hành lang. Hoặc có thể nó đi lạc vào. Nói chung là anh nhặt được nó."

"Nó có thực sự là gà con không?"

Đứa em trai đó có một vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ.

"Đây không phải là một con gà bình thường..."

Haiz tốt thôi, tôi không cần phải giấu thằng nhóc. Tôi vén tấm vải của chiếc mũ lên và cho em ấy xem Chirpie khi tiếp tục nói.

"Nó là một con quái vật non."

"Cái gì?"

"Bậc F. Nó yếu xì. Có lẽ ai đó đã nhặt nó, không thể giết nó, cũng không thể tăng trưởng nó nên họ vứt đi? Dù sao thì anh cũng đang nuôi quái vật mà."

Giống như một người nào đó đã vứt lại con chó của họ tại bãi rác hoặc một quán cà phê cho chó cưng. Xin đừng bỏ rơi thú cưng của bạn.

"......"

"Cứ coi là vậy đi."

Yoohyun thở dài. Anh là người nuôi nó, mày thở dài cái gì??

"Ngay cả khi là Bậc F, nó vẫn là một con quái vật, vì vậy cần phải thuần hóa nó. Ngày mai em sẽ cho gọi người."

"Được rồi. Trước đó, vì em đã ở đây, hãy giúp anh thuyết phục Peace."

"Thuyết phục?"

"Nếu anh cứ thế đi vào, nhóc đó có thể lầm tưởng rằng anh mang đến thức ăn tươi sống."

Sau khi giải thích đại khái tình huống, tôi phủ vải lên Chirpie một lần nữa rồi mở cửa. Có lẽ bé con nhận thấy tôi đã về vì tôi nghe thấy tiếng bước chân đi qua cánh cửa bên trong.

"Peace, nhóc c- sẽ ngoan ngoãn chứ?"

Tôi định hỏi nhóc ấy có ngoan không, nhưng tôi đã nhanh chóng thay đổi thành 'sẽ'.

- Kkiang!

Tôi giả vờ không thấy đứa nhóc đang nhảy lên xin được bế và đi đến phòng khách. Sẽ tốt hơn nếu tới một không gian rộng lớn hơn.

"Được rồi, Peace. Nhóc không được tấn công."

Tôi nói, nhấc chiếc mũ lên và cho nó xem. Peace có lẽ đã cảm ứng được có điều lạ vì nó liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc mũ đó từ nãy đến giờ. Đôi tai nhóc ấy vểnh lên và đôi mắt sáng quắc.

"Đây không phải là đồ ăn, mà là dongsaeng của nhóc, đứa em nhỏ của nhóc."

Tôi từ từ mở tấm vải che Chirpie ra.

- Chíp!

Một cái đầu trắng và tròn nhô lên. Khi nó hót líu lo một lần nữa, đôi mắt của Peace mở lớn.

"Em út của nhóc-."

- Keureureu

Hừm, như dự đoán, đứa nhỏ không coi đó là em ruột của nó. Ngay lập tức, Peace nhe răng và nhảy dựng lên.

Nhưng ngay trước khi răng nanh có thể chạm vào chiếc mũ,

Tap

Yoohyun đã nắm chặt lấy gáy Peace. Sau đó.

Phốc-

Nó ném đứa nhỏ đi?! Cái quái quỷ gì vậy.

... Han Yoohyun thằng ranh chết tiệt này?!

****HẾT****

Chào mn tui quay lại sau 2 tuần bay màu r đây. Vẫn là tui bị rén nên ngồi ôn thi thôi. Sorry vì đã biến mất mà không thông báo nhe...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com