ZingTruyen.Info

[Trans | Full] Scandal của cậu đáng yêu hơn cậu nhiều - Mao Cầu Cầu

Chương 67. Chúc mừng, cậu xuất sư rồi.

shiguang


"Mấy giờ rồi?" Giang Ảnh cảm nhận được bên cạnh mình có người bèn mơ mơ màng màng hỏi. Mắt cậu vẫn nhắm tịt, cậu đưa tay quơ bừa được cái chăn rồi lăn một vòng trên giường để quấn kỹ mình lại.

Chỉ có Thích Trục mới cố gắng bước nhẹ thế thôi, Giang Ảnh chẳng phòng bị chút nào, thậm chí cậu còn lăn lộn khiến đống chăn mền càng lộn xộn hơn.

"Giờ là buổi trưa, quá giờ ăn cơm rồi." Thích Trục đắp chăn kín người Giang Ảnh, anh khẽ lay cậu hỏi, "Tiểu Ảnh, em ngủ tiếp hay dậy ăn cơm?"

Giang Ảnh chạy qua đây từ sáng sớm, lúc nãy ngủ mơ cậu còn thấy mình đang tìm đồ ăn. Vừa nghe có cơm trưa cái là hai mắt cậu mở thao láo: "Em tỉnh rồi, tỉnh rồi. Em chọn đi ăn cơm."

Áo khoác của Thích Trục bị cậu coi như chăn đắp, lăn qua lộn lại làm nó có không ít nếp nhăn: "Ôi, em xin lỗi."

Người nào đó nói xin lỗi thôi chứ lúc đưa trả cái áo khoác nhăn nhúm cho Thích Trục, cậu có thấy áy náy tí nào vì đã làm nhăn quần áo của anh đâu.

Ảnh hưởng của thời đi học đến con người ta khá lớn, Thích Trục nhìn thấy bộ dạng ngủ đến mức xây xẩm mặt mày của Giang Ảnh, anh theo thói quen vươn tay ra xoa rối tung quả đầu của cậu.

"Anh làm gì đấy, làm gì đấy hả?" Giang Ảnh xoay người ngồi dậy, "Thích Trục! Anh vò đầu em quen tay gớm nhỉ!"

"Lúc nãy có người nhắn tin cho em, anh bảo là em ngủ rồi." Thích Trục nhận lại áo khoác của mình, anh vắt tạm nó lên cánh tay.

Giang Ảnh nhớ lại xem trước khi đi ngủ mình nhắn với ai những gì, chắc là Thích Trục trả lời tin nhắn của Trái Chanh. Mấy ngày nay cảm xúc của Trái Chanh không ổn định cho lắm, mấy bài cô đăng lên Weibo cứ lộn xà lộn xộn, chả khác gì lăn vỏ chanh lên bàn phím sất.

Đấy, nói có sai đâu. Cậu vừa mở Weibo ra cái là thấy Trái Chanh đăng một chiếc gif núi nửa phun trào.

@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Á á á á á, tui hông ổn rồi! [GIF]

Bình luận số 1: Bà lại cắn hint đến mức choáng váng rồi hử?

Bình luận số 2: Xin hãy yêu thương sinh mạng mình, tránh xa cuộc sống của thần tượng ra.

Bình luận số 3: Hình như mấy bữa nay bà Núi toàn thế thôi, tui muốn biết rốt cuộc thì bả đã cắn được những gì rồi.

Bình luận số 4: Đớp hint đến mất trí luôn, bả toàn ăn mảnh. Bao giờ mới chịu chia sẻ cho chúng ta đớp cùng nhể?

"Anh ơi, anh đã xong việc chưa thế?" Giang Ảnh dịch dịch người tới mép giường, trên gương mặt cậu là nụ cười xấu xa có muốn giấu cũng chẳng giấu nổi, cậu dang tay ôm lấy eo Thích Trục đang đứng cạnh giường.

"Xong hết rồi." Thích Trục hơi ngẩn người, anh đưa tay lên, từ từ vuốt mái tóc vừa bị mình xoa rối tung của Giang Ảnh lại giúp cậu.

"Vậy thì... Nhà anh hay là nhà em?" Giang Ảnh thò ngón trỏ ra, cậu vẽ nửa vòng tròn, sau đó chỉ chỉ vào Thích Trục rồi lại chỉ chỉ vào mình.

"Nhà anh." Thích Trục chẳng cần suy nghĩ, "Hôm nay hay ngày mai?"

"Ngày mai." Giang Ảnh cũng chẳng cần suy nghĩ nốt, "Thiên thời địa lợi nhân hòa."

Hai người ăn nhịp với nhau, ý kiến thống nhất cực kỳ.

Nửa phút sau...

Giang Ảnh: "..."

Thích Trục: "..."

"Lớp trưởng à, anh thử nói xem, sao mà chúng ta lại hẹn quen miệng thế nhỉ?" Nhận ra hai người mới thỏa thuận xong chuyện gì, Giang Ảnh đành mở lời trước, cậu đặt câu hỏi từ tận đáy lòng.

"Chắc là vì trước giờ em chưa từng thay đổi." Thích Trục nhìn cậu, anh cho cậu một đáp án.

"Cũng phải." Giang Ảnh lim dim mắt nhớ lại trước kia, cậu cảm thấy khá đồng tình với ý kiến này của Thích Trục.

Hồi trung học, hai người bọn cậu toàn vậy đấy, chẳng qua là ở trong độ tuổi nào thì phải làm việc nên làm ở độ tuổi đó. Hồi xưa hai người hẹn nhau cùng làm bài tập hè, bây giờ hẹn nhau làm gì thì không tiện nói đâu.

Buổi chiều, Giang Ảnh theo chân Thích Trục ra phim trường. Trong mắt Giang Ảnh thì Thích Trục mang cậu tới phim trường cũng như kiểu mang người nhà tới nơi làm việc thôi. Nhưng mà trong mắt đám người ở phim trường mà nói thì là Thích Trục còn chưa giải quyết công việc xong mà còn phải đeo trên người một trái bom không biết khi nào nổ.

"Chị ơi." Nhân lúc Thích Trục đang nói chuyện với đạo diễn, Giang Ảnh bắt chuyện với nhân viên ở phim trường, "Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, em không hung dữ đâu, em nói thiệt."

"Chị đừng nghe đám người trên mạng nói lung tung, không phải em hay ăn nói bậy bạ, em chỉ bảo vệ chính mình thôi."

"Đi nào." Thích Trục bước tới, anh đội mũ lưỡi trai lên đầu Giang Ảnh rồi ôm vai kéo cậu đi.

"Chị ơi, nói rồi nhé, nhớ đi vote cho em đấy." Giang Ảnh lưu luyến không nỡ rời.

"Anh vote cho em." Thích Trục dắt Giang Ảnh lên xe, "Cộng thêm phản hắc nữa."

Lúc hai người về đến thành phố H đã là hai giờ sáng, trợ lý của Giang Ảnh mang theo cả tài xế ra sân bay đón cậu.

"Lớp trưởng ơi, chắc ngày mai em phải tới công ty báo cáo về việc em bị lộ acc clone đấy." Giang Ảnh buồn ngủ đến nỗi không tìm nổi đường mà vẫn phải dặn Thích Trục, "Tối mai anh tới công ty đón em nhé?"

"Được." Thích Trục đưa Giang Ảnh lên xe, chờ xe đi rồi anh mới lên xe của mình.

"Tiểu Ảnh, lúc nãy cậu với thầy Thích hẹn gì mà nghe thần bí thế?" Trợ lý rất tò mò.

"Chuyện người lớn đấy." Giang Ảnh chớp chớp mắt, cậu nhấn mạnh lời nói của mình, "Còn phải báo cáo với công ty ạ?"

Giọng nói của trợ lý nghe có vẻ bình tĩnh lắm: "Ồ."

Giang Ảnh: "Ồ?" Sao bình tĩnh thế?

"Nói tới đây..." Đột nhiên trợ lý bảo.

Giang Ảnh: "?"

"Giang nhị thiếu à, bởi vì quay phim xong cậu bám theo thầy Thích luôn, thế nên là anh mang hết hành lý của cậu tới chỗ thầy Thích mất rồi." trợ lý Trần mỉm cười.

Giang Ảnh: "..." Nói sớm tí có phải hôm nay cậu đỡ phải về không.

Được rồi, hai người họ đã quen, người xung quanh cũng đã quen, cư dân mạng trên Weibo nhìn thêm mấy lần nữa thì chắc cũng quen thôi.

Đến khi về tới nhà, cơn buồn ngủ của Giang Ảnh đã bay sạch. Cậu mở app "Cãi Cọ", giờ này Trái Chanh vẫn online, nhớ tới cô từng bảo "tiên nữ tụi tui không bao giờ thức khuya đâu", cậu không nhịn được nhắn tin hỏi.

[Cua Nhút Nhát]: Núi à, tui hỏi bà chuyện này.

[Trái Chanh]: Á á á á á á á!!!!!!!!

[Cua Nhút Nhát]: Cắn hint thường ngày của tui với Thích Trục khiến bà hôn mê rồi à?

[Trái Chanh]: Á á á á á á á!!!!!!!!

[Cua Nhút Nhát]: Bà nên làm quen dần đi, đừng ngạc nhiên quá.

[Trái Chanh]: Á á á á á á á!!!!!!!!

Chắc là Trái Chanh chết máy rồi, Giang Ảnh không nói chuyện với cô nữa. Cậu vào diễn đàn của app như mọi khi, bỗng phát hiện ra có một bài viết không giống mọi khi cho lắm...

Có người chạy tới tận "Cãi Cọ" để kiếm chuyện đây này.

【Cái app này của mấy người có gì tốt đâu, một đám người không chịu nói lý tụ tập lại với nhau, cả ngày chả làm được cái tích sự gì, chỉ biết đi cãi lộn, chắc cuộc sống của mấy người ở ngoài đời thực cũng chả tốt đẹp gì đâu nhỉ?】

Lầu 1: ???

Lầu 2: ? Đêm hôm khuya khoắt, mày đến nộp mạng hả?

Lầu 3 (Sunny): Đáng yêu.jpg, cuộc sống cũng bình thường thôi, nhưng mà tiền ngài bê gạch mỗi tháng liệu có bằng một phần mười số lẻ tiền lương của tôi không?

Bởi vì mới đây thân phận của người chơi nổi tiếng Ông Chủ Cua bị bại lộ nên app "Cãi Cọ" nhận được sự quan tâm trước nay chưa từng có. Có người thích, đương nhiên cũng có người ngứa mắt.

Chẳng qua là mấy người ngứa mắt app không có ai bị mù như cái tên này đâu.

Lầu 4 (Sunny): Ngứa mắt là chuyện của mày, nhưng đừng có chạy đến địa bàn của người ta ăn nói bậy bạ, mệnh của mày thiếu chửi sao?

Lầu 5 (chủ thớt): Gớm, nói thì rõ oai, cái app này của mấy người là căn cứ của cái đám chửi lộn thành tinh chứ gì? Sao nào, một đám vô công rồi nghề suốt ngày đi cãi nhau còn thấy mình cao thượng lắm hay gì?

Giang Ảnh lại nhận được tin nhắn mới...

[Trái Chanh]: Giờ tui nhìn thấy tên của hai người là tui lại muốn hét á á á.

[Cua Nhút Nhát]: [Link], đừng cắn hint nữa! Có người tới nộp mạng, lên!

[Trái Chanh]: Ôi đệch, tới liền tới liền.

[Trái Chanh]: Cái app quèn này chỉ có người chơi như chúng ta mới được mắng, hắn ta là cái thá gì.

Lầu 6 (Trái Chanh): Đáng yêu.jpg, cuộc sống cũng bình thường thôi, giành được học bổng của quốc gia.

Lầu 7 (Cua Nhút Nhát): Đáng yêu.jpg, cuộc sống cũng bình thường thôi, có mười triệu fan.

Lầu 8 (Cãi Cọ 3357868): ??? Mỉm cười.jpg, cãi nhau trình độ thấp, không biết tự lượng sức mình, tầm nhìn thiển cận, tư duy hạn hẹp.

Lầu 9 (Cãi Cọ 3357868): Đáng yêu.jpg, cuộc sống cũng bình thường thôi, theo đuổi được người mình thích.

Lầu 10 (Trái Chanh): Kêu bọn này chửi lộn thành tinh, ngài xứng chắc? Ngài có hiểu tiếng người không? Nếu không hiểu thì cút, còn hiểu thì vểnh tai lên nghe những gì tôi sắp nói đây này.

Lầu 11 (chủ thớt): Con mẹ chúng mày *&¥%#@&%**......

Lầu 12 (Trái Chanh): "Cãi Cọ" là sở thích, cũng là cách để bọn tôi giải tỏa áp lực. Cá nhân tôi cảm thấy người dùng ở chỗ chúng tôi khá là có tố chất. Bọn tôi không mắng cha chửi mẹ, nhưng không có nghĩa là bọn tôi không biết đâu.

Lầu 13 (Trái Chanh): Nào, để tôi cho ngài biết thế nào là chửi lộn.

Sau đó thì ở đây không còn chuyện để người khác làm nữa, năng lực chiến đấu của chị Chanh quá kinh người, cô có thể móc mỉa bằng vô số cách thức khác nhau, không cách nào trùng cách nào. Cái tên rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đến gây sự bị một mình cô mắng cho tối tăm mặt mũi, Bởi vì hắn cứ mở miệng là lại nói ra mấy lời không phù hợp với quy định của app nên bị ẩn hết sạch, tên này tức quá bỏ của chạy lấy người.

Trái Chanh có thể mắng từ lúc đêm đen cho tới khi trời hửng sáng, cô kéo app "Cãi Cọ" với một đống người chơi của nó leo lên bảng hot search.

Về phần Giang Ảnh thì trong lúc cậu dạo trong cái bài viết kia bỗng nhìn thấy một ID nhìn quen quen, thiệt sự quen lắm luôn í, bởi thế nên cậu nào dám tin vào mắt mình đâu, phải nhìn thêm mấy lần nữa mới dám chạy đi hỏi đồ đệ đấy.

[Cua Nhút Nhát]: Wow, đồ đệ ơi, công sức học tập của cậu có kết quả rồi này. [Ảnh chụp màn hình]

[Cua Nhút Nhát]: Cậu đã là một đồ đệ rất thành thạo rồi, giờ cậu có thể tự đi mắng người ta.

Dạy học có kết quả thì đương nhiên sẽ có cảm giác thành tựu. Bây giờ Giang Ảnh cảm thấy từ thể xác đến linh hồn của cậu đều đang hân hoan.

[Cãi Cọ 3357868]: Ừ.

[Cua Nhút Nhát]: Cậu theo đuổi được người cậu thích rồi! Chúc mừng!

[Cãi Cọ 3357868]: Chung vui.

[Cua Nhút Nhát]: Đừng quan tâm cái tên trên diễn đàn nữa, đêm nay Trái Chanh với Sunny đều ở đây, số của hắn nhọ quá.

[Cua Nhút Nhát]: Vừa may giờ cậu cũng online, tui truyền bản lĩnh cãi lộn xuất chúng của tui cho cậu nhá.

[Cãi Cọ 3357868]: Ừ.

Đồ đệ vẫn cứ lạnh lùng như xưa, nhưng Giang Ảnh tin rằng cậu ấy thực sự rất muốn học.

[Cua Nhút Nhát]: Lần trước chúng ta đã giảng đến phần đánh lạc hướng với cả dẫn dắt vấn đề rồi nhỉ.

[Cua Nhút Nhát]: Tui tin rằng, dựa vào năng lực cá nhân của cậu thì cậu hoàn toàn có thể vận dụng tốt nó.

[Cua Nhút Nhát]: Sau khi cậu dẫn dắt được vấn đề, có thể là vì hoang mang hoặc vì tức giận nên đối phương sẽ rơi vào trạng thái ngắt máy tức thời. Cậu phải nhân cơ hội này để đổi trắng thay đen, phản công quật lại, nói chung làm thế nào thì làm, khiến đối phương không nói được nữa là OK.

[Cua Nhút Nhát]: Hiểu không?

[Cãi Cọ 3357868]: Hiểu. Phấn đấu.jpg

Năng lực cá nhân của người ta tốt thế này cơ mà, Giang Ảnh hài lòng với đồ đệ của mình lắm.

[Cua Nhút Nhát]: Trên đây là những mẹo nhỏ tôi tổng kết lại được sau nhiều năm cãi nhau. Nhưng mà chỉ có mấy điều này thôi thì chắc chắn sẽ không đủ được. Để ra đời một kẻ cãi nhau có trình độ chỉ cần 1% năng lực thôi, 99% còn lại phải dựa vào thực hành đấy.

[Cua Nhút Nhát]: Công thức là chết, con người mới là sống, cậu cần phải luyện tập thật nhiều thì mới có thể ứng phó linh hoạt được với mọi tình huống cậu gặp phải.

[Cãi Cọ 3357868]: Được, chắc chắn sẽ luyện.

[Cua Nhút Nhát]: Cuối cùng, chúng ta phải nhớ rằng, học cãi nhau là để bảo vệ bản thân trước hoàn cảnh phức tạp của internet chứ không phải để tổn thương người khác. Cậu hiểu ý tui không.jpg

[Cua Nhút Nhát]: Đây cũng tính là sở thích nhỏ bé của tui đấy.

[Cãi Cọ 3357868]: Hiểu.

[Cua Nhút Nhát]: Chúc mừng, cậu xuất sư rồi!

_ _ _

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info