ZingTruyen.Info

Trẫm và Nàng

Yên lòng

JenniferLe3108

Cả ngày bận lo chính sự quan trọng, tuy mệt mỏi nhưng xong hết mọi việc Kim Thượng lại thật nhanh đến chỗ nàng.

Trời tối giăng lạnh, Hiệu Nguyệt vẫn nằm yên trên chiếc giường nhỏ kia không chút đọng đậy, không cười cũng không nói. Kim Thượng vẫn luôn kề cận bên nàng

Từ những việc nhỏ nhặt người vẫn làm cho nàng, cứ khi ngài đến là tất cả các cung nhân điều không cần tới.

Nàng đã hôn mê 2 ngày 1 đêm rồi...

Bên ngoài gió lạnh lùa qua khe cửa, ngọn đèn dầu le lói cũng yếu ớt như muốn tắt liệm đi. Ngài đóng cửa sổ lại bước tới vặn đèn lớn hơn một chút, ánh lửa vẫn cháy phập phồng, nhìn vào chiếc đèn dầu người nắm chặt lấy đôi tay nàng.

-Hiệu Nguyệt. Nàng biết không?

Ngọn lửa nhỏ nhoi đó rất yếu ớt, chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua sẽ làm nó vụt tắt đi, nơi đây sẽ đen như mực

Nàng cũng giống như ngọn lửa kia, chỉ cần một cơn giông nhỏ cũng sẽ mang nàng đi xa khuất

Bầu trời trong trẫm sẽ tối sầm lại. Ánh trăng của trẫm cũng sẽ không còn chiếu sáng bên khung cửa sổ, để trẫm ngắm nhìn

Nhưng nàng yên tâm. Trẫm sẽ không để cho chúng mang Hiệu Nguyệt của trẫm đi đâu

Trẫm sẽ bảo vệ nàng, che chắn cho nàng như trẫm bảo vệ ngọn lửa kia. Trẫm sẽ thắp sáng nó lên để nó mạnh mẽ mà sưởi ấm nơi này. Nàng cũng phải mạnh mẽ mà soi sáng bầu trời trong trẫm, sưởi ấm trái tim của trẫm.

Nàng biết không?

Nàng vẫn lặng yên, nhưng tiếng nói của người, tiếng lòng của người nàng cũng đã thấu. Nước mắt lăn dài trên mi mắt

Kim Thượng từ từ đưa tay lau đi hàng lệ người mỉm cười chua xót

-Nàng nghe mà phải không? Trẫm đây Hiệu Nguyệt

Bàn tay lành lạnh lúc nào cũng được người nắm chặt sưởi ấm

Người vắt khăn trong thau nước ấm đặt lên trán nàng, rồi mệt mỏi ngã vào thành giường thiếp đi lúc nào không hay

Nữa đêm trăng cũng đã lên cao, ngọn đèn dầu vẫn le lói trong đêm, trầm hương tỏa ra êm dịu

Cho dù ngủ nhưng bàn tay người vẫn nắm chặt tay nàng, không muốn rời xa...

Bỗng nhiên người cảm nhận như bàn tay nàng cử động, từng ngón tay nắm chặt lấy tay người. Một giọng nói thì thào vang lên nho nhỏ

-Mi.ê.n...Tông...

Kịp thượng vừa chợp mắt cũng chưa say ngủ lắm nên nghe tiếng người liền tỉnh dậy. Như không tin nổi người ôm chầm lấy nàng, cặp mắt người rưng rưng đỏ

-Trẫm...trẫm đây. Hiệu... Hiệu Nguyệt nàng tỉnh rồi!

Nàng thì thào yếu ớt:

-Nướ.c.. nước thiếp... khát..

-Nước đây. Nước đây

Kim Thượng vội vàng cầm lấy chén nước kế bên

-Để trẫm...

Hóp vội một ngụm rồi hạ người nàng xuống, nghiêng nhẹ áp mặt chạm môi móm cho nàng.

Lần thứ 3 thấy nàng đã đủ, người mới ngưng lại rồi từ từ đỡ nàng nằm xuống. Trong lòng người bây giờ không biết diễn tả thế nào sự nhẹ nhõm và vui sướng dâng trào không nói nên lời

Ôm chầm lấy nàng không nói được lời nào, ôm chặt đến nổi nàng không thể thở nổi

-Miên Tông...thiếp..

Người lúng túng buông nàng ra

-Trẫm xin lỗi. Trẫm làm nàng ngộp sao? Nàng có làm sao không? Để...để trẫm gọi Thái Y...

Hiệu Nguyệt lắc đầu mệt mỏi

-Đừng đi...thiếp...

Kim Thượng ôm nàng nhẹ nhàng, xoa xoa tấm lưng gầy

-Được. Được rồi

Trẫm ở đây

Trẫm không đi đâu hết

Nàng nằm xuống nghỉ đi, Trẫm sẽ luôn nắm tay nàng, không rời xa nàng nữa. Chịu chưa?

Hiệu Nguyệt giờ cứ như đứa trẻ, nghe lời tựa vào lòng người mà thiếp đi.

-Nàng không được ngủ sâu quá đó.

Không được rời xa trẫm nữa...

Biết chưa?

Ngài ôm nàng thiếp đi trong sự hạnh phúc trào dâng.

---------

Sáng hôm sau

Tiết trời hôm nay khác hơn những ngày trước. Nắng sớm đã rộ, từng tia nhỏ hắt nhẹ vào hiên cửa, tiếng chim hót líu lo về đậu trên mái ngói, khác với sự ảm đạm u sầu như mọi khi thay vào đó là sự ấm áp đầy sắc hương ở viện Lý Thuận.

Ngô Thái Y sau khi bắt mạch cho nàng sắc mặt cũng không nghiêm trọng như trước

-Bẩm Thánh Thượng. Bệnh tình của Phi Thành đã tiến triển tốt rồi ạ, chỉ cần nghỉ ngơi và tịnh dưỡng là sẽ mau khỏi ngây thôi. Ngài đừng quá lo lắng nữa ạ

Kim Thượng yên tâm được phần nào, người mỉm cười:

-Tốt lắm. Ban thưởng cho ông

-Thưa. Đó là việc thần nên làm ạ, thần đa tạ Hoàng thượng long ân

-Được rồi. Lui xuống hết đi

Tất cả tuân lệnh lui xuống hết, giờ chỉ còn mình người và nàng. Người bước tới nhẹ nhàng đỡ nàng dậy để đầu tựa vào vai mình, cầm chén cháo nóng hổi phản phất khói trên tay người múc một muỗng đưa lên miệng thổi rồi đút cho nàng.

-Nàng phải ăn cho hết đó. Trẫm đã dặn ở dưới sắc thuốc cho nàng rồi

-Thiếp tự ăn được rồi

Kim Thượng vẫn cứ thổi rồi lại đút, người ân cần:

-Nàng bây giờ chỉ việc nằm yên ở đây. Trẫm sẽ không cho nàng làm bất cứ thứ gì đâu!

-Thiếp không bị một trận thập tử nhất sinh như vậy. Liệu ngài có quan tâm thiếp không?

Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra nàng hiểu người hơn bao giờ hết, mấy ngày qua điều là người chăm sóc cho nàng bao nhiêu giận dỗi giờ đã trôi vào quên lãng...

-Nàng đó. Nàng có biết trẫm lo như thế nào không?

-Thiếp không cần.

-Nàng không thương bản thân nàng thì trẫm thương. Ăn hết đó!

Nàng mỉm cười nhìn Kim Thượng nụ cười như cơn gió xuân ấm áp, trái tim đế vương không thể nào kìm được hôn nhẹ lên trán nàng

Sau tất cả mây vẫn là của trời, lá vẫn là của cây. Trái tim lạnh giá bao lâu nay lại được chính người làm nó lạnh lùng sưởi ấm, chỉ mong rằng nàng bình an, mong cho chúng ta được bình an. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi.

Rồi sương sẽ được nằm trong lá.








P/s: Ta yêu nàng, yêu bóng nguyệt hằng soi
Đêm giăng lạnh, sương phủ mờ mái ngói
Ta yêu nàng, yêu gió lùa khẽ gọi
Thắp đèn chông, ta ôm trọn vào lòng.

Vẫn là bài thơ huyền thoại. Do chính con Au này sáng tác!

Quá là sến!



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info