ZingTruyen.Info

Trẫm và Nàng

Nỗi lòng

JenniferLe3108

Các Thái Y giỏi nhất, kinh nghiệm nhất Tử Cấm Thành điều được cho truyền tới để xem bệnh cho Hiệu Nguyệt. Nàng mắc chứng hàn rất nặng từ hồi tháng trước, đến đêm về lại ho rất nhiều nhưng vẫn không chịu cho Thái Y chữa trị, mãi cho đến hôm nay bệnh tình càng ngày càng trầm trọng.

Nàng bây giờ cứ như ngọn đèn dầu trước gió, chỉ một cơn gió thổi ngang cũng đủ để làm nó tắt đi. Hơi thở càng ngày càng yếu ớt gương mặt nàng nhợt nhạt không còn chút thần sắc nào

Bên trong Ngô Thái Y là thái y giỏi nhất Tử Cấm Thành có nhiều kinh nghiệm nhất, Tiên Đế khi xưa rất tin tưởng, ông ta được Kim Thượng cho gọi đến để xem bệnh cho nàng.

-Bẩm Thánh Thượng. Chứng hàn của bà Phi Thành đây mắc phải quả thật là rất nghiêm trọng, có lẽ đã có bệnh từ tháng trước...

Kim Thượng ngạc nhiên

-Từ tháng trước?

Ngô Thái Y không chần chừ mà thành khẩn đáp:

-Dạ phải. Bệnh đã có từ tháng trước nhưng có lẽ do không dùng thuốc thường xuyên nên bệnh mới mỗi ngày một nghiêm trọng với lại do kích động quá mạnh mà dẫn đến kiệt sức.

Kim Thượng nhau mày:

"Rõ ràng ta đã sai người sắc thuốc và mang thuốc đến thường xuyên kia mà"

-Nàng ấy có sao không?

-Tạm thời thì Phi Thành bây giờ đang rất là yếu, phải cần được nghỉ ngơi và uống thuốc thì có mong là sẽ mau tỉnh dậy và càng không thể để bị kích động được.

-Được rồi. Lui hết đi!

Tất cả tuân lệnh Kim Thượng lui xuống hết, viện Lý Thuận bây giờ chỉ còn lại hai người, một người nửa mê nửa tỉnh, một người tỉnh mà cũng như mê mang...

Lòng người nóng ran như lửa đốt, chưa bao giờ người cảm thấy đau, cảm thấy thương, nhớ như lúc này. Nét oai nghi của một vị đế vương không còn nữa, nhìn về phía nàng.

Thân thể mỏng manh đang nằm yên trên chiếc giường nhỏ nhắn, tim người thắt lại như có từng mũi kim châm chít vào tim mình, tuy không một phát chết luôn mà là một sự dằn xé từ từ

Từng bước nặng trịch bước đến bên cạnh nàng, ngồi xuống giường khẽ vén mái tóc phũ đi che đi gương mặt nhợt nhạt, gương mặt mệt mỏi đau đớn mà tất cả mọi chuyện đều vì người!

Bao ngày qua chưa bao giờ nàng được vui vẻ, trái ngược lại với nó là sự cô đơn không thể nào vùi lắp được.

Người cắn răng cố dìm cơn cảm xúc trào dâng từ tận đáy lòng. Khẽ vuốt mái tóc đen nhánh

-Trẫm nhớ nàng.

Tưởng rằng sự chia xa sẽ khiến cho nàng được an toàn hơn. Mặc dù không trực tiếp lo lắng cho nàng nhưng vì nàng người luôn âm thầm đứng sau mọi việc, có khi nhớ nhưng vẫn phải kiềm lòng mình lại. Mọi người nhìn vào sẽ thấy người bạc bẽo chán ghét nàng, nhưng thật ra là vì yêu nàng vì muốn nàng được bình an.

Nắm chặt tay của nàng người đặt vào nơi lồng ngực ấm áp, nước mắt người tựa như hạt châu rơi

-Hiệu Nguyệt. Nghe trẫm nói không?

Trẫm đây

Miên Tông của nàng đây

Bao lâu nay trẫm làm những chuyện khiến nàng chán ghét thậm chí là căm hờn.

Nàng hận trẫm lắm phải không?

Trẫm không mong nàng tha thứ, chỉ mong nàng tỉnh lại thôi

Tỉnh lại đi. Tỉnh lại nhìn trẫm đi

Hiệu Nguyệt. Phạm Hiệu Nguyệt!

Những lời nghẹn ngào cũng có những tiếng gào thét, cũng có những lời từ sâu tận tâm can...

Trong chốn lạnh lùng giả dối lại có một tình cảm sâu đậm như thế này. Phải chăng đúng người nhưng sai thời điểm, nhưng ở đâu cũng vậy chỉ cần hết lòng hết dạ vì nhau thì nơi nào cũng đẹp nơi nào cũng đậm sâu.

Những lời nói của người như thấu tận trái tim nàng, một dòng lệ lăn dài trên mi mắt chắc nàng cũng đã hiểu được lòng dạ của quân vương.

Nàng yên tâm rồi....

P/s:Au mới đi nghỉ dưỡng về cho nên mới rảnh ngồi đây viết nè...


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info