ZingTruyen.Info

Trẫm và Nàng

Mơ Hồ

JenniferLe3108


Bình minh chói loà, soi vào gương mặt nàng qua từng hàng cửa.

Hiệu Nguyệt nằm trên giường trên trán vẫn chưa còn đặt chiếc khăn nàng ưỡn mình ngồi dậy như còn mệt mỏi lắm

Nhìn xung quanh không thấy ai nàng cất tiếng gọi ra:

-Hương Nhị...

Hương Nhị lật đật chạy vào:

-Bà đã tỉnh rồi sao?

Nàng nhíu mày khó hiểu, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, sao nàng lại nằm ở đây hôm qua nàng nhớ nàng ở điện Càn Thành mà

-Chuyện này là sao?

-Bà không nhớ gì sao? Hôm qua bà ngất ở điện Càn Thành

Hiệu Nguyệt giờ mới sực nhớ ra, hôm qua do quá kiệt sức mà nàng ngất giữa điện. Nhưng tại sao tỉnh lại, lại ở viện Lý Thuận rồi

Hương Nhị thấy nàng có vẻ khó hiểu nên cũng nhanh nhẹn nói thêm

-Hôm qua đích thân Kim Thượng đưa bà về viện Lý Thuận, còn dặn chúng con là phải chăm sóc cho bà nữa

Hương Nhị vừa nói nét mặt vừa vui, thấy nàng buồn nên cô cũng đành nói vậy để nàng yên lòng rằng Miên Tông vẫn còn quan tâm đến nàng Nhưng chuyện đưa nàng về là có thật.

----

-Bẩm Thánh Thượng. Hôm nay người muốn đến chỗ ai ạ?

Lý Thắng cuối đầu đứng bên cạnh Miên Tông, người không để ý gì cứ ngồi trên long ỷ lật qua lật lại mấy quyển sách

-Đến chỗ Hồ Thị. Lâu rồi ta không đến thăm nàng ấy !

Lý Thắng xụ mặt, có vẻ không ưng ý cho lắm vì trước giờ hắn không thích ả Hồ Thị kia. Cứ tỏ ra vẻ đoan trang thanh cao trong khi xuất thân là một tì nữ mà không biết an phận thủ thường

-Nhưng đã lâu người....

Hắn chưa nói dứt câu Miên Tông đã thở dài, ánh mắt xa xăm như đang có điều gì chất chứa trong lòng nhưng mãi không nói ra được

Nhưng cũng phải, vì trước giờ Miên Tông đã bao giờ muốn nói ra hết cõi lòng mình với ai đâu. Đã là một bật đế vương tâm trí lúc nào cũng phải vững vàng bất khuất nhưng những lúc phiền muộn sầu não thì người mà Miên Tông muốn nói ra hết những tâm tư chỉ có mình Hiệu Nguyệt.

Lý Thắng thấy vậy cũng nín bặt không dám nói gì có lẽ người đã quên Hiệu Nguyệt thật rồi

Bất giác Miên Tông cất tiếng hỏi:

-Chủ viện Lý Thuận...

Lý Thắng vội đáp:

-Đã khỏe thưa Thánh Thượng.

-Ừm !

Nhìn ánh mắt và giọng điệu của Miên Tông như muốn hỏi thăm Hiệu Nguyệt nhưng không thể mở lời, Lý Thắng cuối đầu mỉm mỉm rồi hỏi lại:

-Thánh Thượng. Bây giờ người thật sự muốn đến chỗ ai?

Miên Tông trầm mặt một chút, rồi một hơi đứng dậy đi một mạch ra ngoài khiến Lý Thắng chạy theo không kịp. Miên Tông cứ đi, hắn cứ lầm lũi theo sau chứ không dám hỏi

Nhưng đoạn đường quen thuộc này cũng đã khiến cho hắn biết là Miên Tông định tới chỗ nào.

Viện Lý Thuận vẫn êm đềm như thường ngày, trời gần chiều nên nắng cũng khá nhạt để lại một vùng trời yên bình nhưng đôi lúc cũng cảm thấy nét sầu gì đó sầu vời vợi

Hương Nhị an nhàn ngồi chăm mấy chậu hoa nhỏ trước sân viện, Thị Vân lúi húi quét mấy tán lá khô theo gió rơi xuống. Mặt ai nấy cũng giống như khung cảnh lúc này, cũng xịu xuống không một ánh nắng

Hiệu Nguyệt ngồi ôn nhu trên bàn tách nhân sen gương mặt tuy thanh thản nhưng lòng nàng cũng có một nỗi niềm chất chứa

Thấy nàng không màn vậy chứ ai biết cứ mỗi độ xế tà là nàng lặng lẽ đứng trước hiên cửa, đôi mắt nhìn thấu vạn dặm xa xăm lâu lâu lại rươm rướm nước mắt. Ấy mà người ta có nhớ nàng nữa đâu mà ngóng với trong

Lo mãi mê tách nhân sen và nhớ thương ai đó nên có người bước vào nàng cũng chẳng hay

-Làm gì đó !

Từ phía sau một giọng nói trầm trầm phát ra khiến nàng giật mình, bất cẩn làm kim đâm thẳng vào tay

-Ây da!

-Sao vậy?

Miên Tông bước đến bên cạnh nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị của người lúc này làm cho nàng sợ, lén đấu cánh tay ra sau

-Không có gì...

Miên Tông bắt lấy cánh tay nàng đưa ra phía mình

Miên Tông nhìn nàng nhíu mày, Hiệu Nguyệt vội dựt tay ra định đưa lên miệng để cầm máu nhưng chưa kịp làm gì đã bị Miên Tông chụp lại

Người nghiêm giọng:

-Không được. Phải đắp thuốc !

Nàng cũng đành nghe theo, ngay tiện trên bàn có hủ dược liệu để cầm máu.
Người vội lấy ra một ít rồi nhẹ nhàng đắp lên ngón tay cho nàng, khẽ trách:

-Sao lại bất cẩn như vậy !

"Là người hù người ta giật mình bây giờ lại trách bất cẩn"

Hiệu Nguyệt lúc này không nói được lời nào, nàng nhìn Miên Tông chăm chú lòng cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn đi. Khác với vẻ mặt gặp nàng lúc ở điện Càn Thành người lúc này tuy có sự uy nghiêm nhưng nét ân cần và dịu dàng của người nàng vẫn có thể nhìn ra được. Đây đúng thật là Miên Tông của nàng

Nhưng có đều lại không nhớ ra nàng

-Xong rồi

Hiệu Nguyệt nhích người lại cuối đầu nhìn xuống vết thương. Miên Tông lúc này bỗng ngước đầu lên, trong một khoảnh khắc hai ánh mắt lỡ chạm nhau. Hai bên má Hiệu Nguyệt hồng hồng vội cuối xuống nhìn vết thương bây giờ nàng cũng không dám ngước mặt lên vì e ngại

Miên Tông như một pho tượng đứng hình trước nàng người như bị ánh mắt kia làm cho hút hồn

Nàng đẹp lắm, nét thuần khiết thanh thuần tựa như ngọc, đôi mắt trong veo như dòng suối, làn môi cong cong hồng nhuận

Khiến cõi lòng Miên Tông như đang không khỏi dậy sóng

Không phải là sự đắm đuối trước nhung nhan của một giai nhân, mà là vì gương mặt và hình hài này làm cho trái tim người có cảm giác quen thuộc, cứ như nàng đã ngự ở nơi đó từ rất lâu rồi, và mãi mãi là như vậy

"Kỳ lạ. Ta đã là một bậc đế vương, giai nhân mỹ nữ có nhan sắc như hoa ta đều đã gặp nhưng sao đứng trước người này ta lại trở nên mềm mỏng và dịu dàng hơn hẳn không phải là đã yêu mà là đã yêu và thương từ lâu lắm rồi. Tại sao ta lại không nhớ ra được nàng chứ?

-Ngài Ngự. Chắc cũng đói rồi !

Miên Tông chợt thức tỉnh, người đứng lên bước về phía tràn kỉ ngồi xuống

Hiệu Nguyệt hiểu ý người đứng dậy bước xuống bếp phía sau

-Để thiếp chuẩn bị cho ngài

Miên Tông không nói gì, cái người quan tâm bây giờ là mấy quyển sách được đặt bên trên. Với tay lấy một cuốn rồi ngồi đọc chăm chú

Một mùi vị ngọt ngào thoang thoảng khắp khuê phòng, trên tay Hiệu Nguyệt bưng chén chè sen phất phơ khói

Miên Tông có ngửi thấy mùi vị quen thuộc ấy nhưng không có động tĩnh gì, nhưng thật ra cái bụng đang sôi lên vì đói

-Đó là gì?

Hiệu Nguyệt cười mỉm:

-Là chè sen














Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info