ZingTruyen.Com

Trẫm và Nàng

Ghen

JenniferLe3108

Hiệu Nguyệt đang vui vẻ ngồi chăm những chậu hoa lan trước sân viện. Trong nàng có vẻ tươi tắn hơn mọi khi, nhìn từ ngoài vào thần khí nàng hôm nay phấn chấn hơn hẳn

Có lẽ do trải qua quá nhiều muộn phiền quá nhiều sóng xô bão táp làm cho cảm xúc bị ép xác vào một nơi mà hôm nay khi sóng yên biển lặng mới được bung tỏa

Mấy chậu lan nở rộ trong đẹp đẽ mĩ miều làm sao, nàng cũng tựa như bông lan đó cũng dịu dàng và tuyệt đẹp. Mãi mê ngắm lan mà không để ý có ai đang đứng sau lưng nàng từ lúc nào, một giọng nói vang lên từ đằng xa

Giọng nói khá thân thuộc, nhưng cũng nghe sao xa lạ như đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải. Nàng nhíu mày xoay người lại

-Hoàng tẩu.

Người nam nhân với tướng đi chững chạc nét mặt tuấn tú, thấy Hiệu Nguyệt cười rất tươi từng bước tiếng lại phía nàng

-Không nhớ ta sao?

Hiệu Nguyệt đã nhận ra được nam nhân kia, nàng vui mừng reo lên:

-Miên Hoằng?

-Đệ đây

-Đệ đến đây từ khi nào vậy?

Miên Hoằng cười, chưa vội trả lời câu hỏi của nàng chàng nhìn kĩ nàng một lúc, giọng nói có vẻ hơi lo lắng

-Sao tẩu ốm quá vậy? Tẩu có khoẻ không?

Hiệu Nguyệt cười hiền tiến bước vào trong, Miên Hoằng thấy thế cũng bước theo nàng. Thị Vân từ sau hai tay bưng lên tách trà sen ấm nóng, nàng ngã người về trước cầm ấm trà trên tay Thị Vân đang định rót

-Để ta. Con lui xuống đi

Nàng chòm người lên rót vào chung cho Miên Hoằng, hương thơm trà sen tỏa ra thơm ngát. Đợi Miên Hoằng đưa lên ngấp một ngụm nàng mới tiếp lời:

-Thế nào?

Đặt chung trà hết sạch xuống bàn, Miên Hoằng ngật đầu vẻ mãn nguyện

-Ưmm... Thơm lắm,ta không quyết định hồ đồ khi tới đây thăm hoàng tẩu

Được khen Hiệu Nguyệt ấm lòng lắc lắc chung trà cười mỉm, nụ cười thoáng làm cho nam nhân trước mặt đứng hình

-Vậy lát nữa ta kêu Thị Vân gói lại cho đệ một ít. Ở đây ta còn rất nhiều

Miên Hoằng. Đệ sao vậy?

-Không... không có gì. Đã tạ lòng tốt của hoàng tẩu.

Nhung nhan nữ nhân chàng từng tương tư nay lại hiện rõ trong trí óc chàng, nụ cười đó không thể nào không gây thương nhớ. Nhưng đó chỉ là một thời niên thiếu, nàng mãi mãi thuộc về người ta rồi

Nàng và Miên Hoằng biết nhau từ lúc còn chưa gả vào Phủ Trường Khánh cho Miên Tông. Biết bao nhiêu là kỷ niệm, hai người cứ thế chuyện trò cười nói như không còn để ý đến thời gian

-----

-Phi Thành đâu?

Kim Thượng đứng trước thềm sân viện Lý Thuận. Thị Vân vội cuối đầu xuống thành khẩn đáp:

-Dạ thưa Kim Thượng. Phi Thành đang ở bên trong ạ

-Được rồi ngươi lui ra đi

Người vui vẻ định tiến bước vào trong, bên cạnh Lý Thắng hai tay cầm một cái hộp bạc. Thị Vân cuối đầu nói thêm:

-Dạ còn có Vĩnh Tường Quận Công bên trong nữa ạ.

Kim Thượng ngạc nhiên, nhưng cũng có phần hơi cáu giận

"Hôm qua đệ ấy nói là về phủ sớm sao hôm nay lại đến đây?"

-Quận công đến đây từ lúc nào?

Thị Vân vẫn thành thật khai báo:

-Dạ từ lúc sáng sớm thưa Kim Thượng

Kim Thượng nhâu mày nói lớn:

-Từ lúc sáng sớm?

Quả thật hai người ở bên trong cười cười nói nói cũng đã mấy canh giờ, lúc mặt trời vừa hé đến lúc mặt trời lên cao chót vót vẫn chưa xong

(Nói gì nói zdữ dị chòi)

Nét mặt bây giờ từ vui vẻ trở nên rất khó chịu, ai nhìn vào cũng sợ, xung quanh nồng nặc mùi sát khí.

-Lui xuống hết đi!

-Dạ nhưng mà...

-Mau!!!

-Dạ chúng thần lui xuống ngay!

Lý Thắng cùng Thị Vân thấy có điều chẳng lành nên vội vàng lui xuống, Kim Thượng từng bước nhẹ nhàng tiến tới gần, vừa mới đứng trước cửa đã nghe tiếng nói vọng ra, áp sát tai vào một chút để nghe kĩ hơn

-Hoàng tẩu. Ta sắp sữa phải về phủ, tẩu nhất định phải lo cho sức khỏe của mình, nếu hoàng huynh có làm tẩu buồn thì hãy nói với ta, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho tẩu!

Hiệu Nguyệt bật cười:

-Hai huynh đệ các người tánh khí nóng nảy giống như nhau!

Kim Thượng bên ngoài nghe mà tức như muốn phóng vào dạy cho đệ đệ đáng ghét của mình một bài học  nhưng cũng cố kiềm lại được. Người cắn răng nghe tiếp xem họ nói những gì

Có linh cảm Hiệu Nguyệt đưa mắt liếc nhìn chung quanh thấy bóng người nép ngoài cửa, nghe lén, nhìn kỹ hơn chút nữa thì nàng cũng lo lắng nhận ra. Từ nãy tới giờ chuyện trò cũng đã quá lâu người bên ngoài chắc cũng đang bực bội lắm!

Hóp ngụm trà cuối cùng Miên Hoằng đứng dậy ánh mắt có hơi quyến luyến

-Hoàng tẩu. Ta phải đi rồi

Nàng cũng vội vàng đứng lên, do ngồi khá lâu nên chân có phần hơi tê, khiến nàng loạng choạng xém ngã nhưng may là được cánh tay nào đó đỡ kịp

-Hoàng tẩu...tẩu có sao không?

Miên Hoằng vội đỡ lấy nàng nắm chặt lấy vai nàng lo lắng quên luôn cả phép tắc

Kim Thượng bên ngoài nhìn cảnh tượng đó đầu như muốn bốc ra khói. Mặt đỏ kè  xông thẳng vào bên trong, hất tay Miên Hoằng ra đỡ lấy nàng

-Ngài Ngự...

-Hoàng huynh. Đệ hoàn toàn không có ý gì, huynh đừng nghĩ gì hết!

Kim Thượng trầm tĩnh nhìn Miên Hoằng

-Ta biết!

Nhìn Kim Thượng, chàng cũng có hơi ngần ngại

-Vậy đệ đi trước. Lúc nào rảnh sẽ đến thăm hai người

Miên Hoằng vừa rời đi, Kim Thượng hậm hực ngồi xuống bàn. Hiệu Nguyệt vẫn điềm tĩnh rót trà mời người, cầm chung trà lên người ực hết một hơi vào miệng mà quên là trà nóng, vội vàng phun ra

Hiệu Nguyệt còn chưa kịp cản lại

-Ây da! Nóng!

Hiệu Nguyệt chạy tới vỗ vỗ lưng rồi lấy khăn tay lau miệng. Nàng nhăn mặt, chắc lưỡi:

-Chàng uống vội như thế làm gì?

Rồi nàng đưa chung trà nguội ban nãy mình vừa uống dở. Người uống cạn chung rồi thở phào sắc mặt cũng không thay đổi, hậm hực nhìn Hiệu Nguyệt:

-Nàng nói xem đây là gì?

-Trà sen.

-Nàng còn nói trà sen!

Hiệu Nguyệt nhíu mày khó hiểu:

-Có chuyện gì sao?

-Trà sen trẫm thích uống như vậy mà bấy lâu nay nàng lại không cho trẫm uống một giọt. Nay đệ ấy tới nàng lại đem ra mời như vậy!

-Chàng thích uống trà sen khi nào?

-Ta thích uống thứ gì nàng cũng không biết hay sao? Nàng!

Kim Thượng giận tới đỏ hết cả mặt, nhưng cái nét giận dỗi hiện tại của người hoàn toàn khác so với các cơn tức giận khác, khi Kim Thượng tức giận chắc chắn sẽ rất là đáng sợ nhưng cái nét bắt bẻ hờn dỗi hôm nay trông nó đáng yêu không thể diễn tả.

Ghen rồi hay sao?




P/s:Cái nết ghen ông Tông sao nó ngộ nghĩnh quá nhỉ?













Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com