ZingTruyen.Info

Trẫm và Nàng

Diệp Loan?

JenniferLe3108


Bóng chiều vừa mới hắt vào ngưỡng cửa, viện Tần Trang của Đoàn Viên cũng ảm đạm không kém gì viện Lý Thuận của Hiệu Nguyệt

Đoàn Viên ngồi ôn nhu nhìn ra ngoài ngưỡng cửa nơi có mấy ánh tà chiều đổ xuống, nàng thở dài nhìn sang Hiệu Nguyệt ngồi đối diện, từ nãy tới giờ nàng cứ như người mất hồn

Khung cảnh lúc này yên lặng đến nỗi  buồn chán, Đoàn Viên vội lên tiếng để không gian trở nên bớt trầm lắng hơn:

-Mấy hôm nay thời tiết khó chịu làm em cứ trằn trọc mãi không thể nào yên giấc, cũng may nhờ có Hồng Nhậm nó giúp em kê mấy than thuốc giờ cũng đã yên giấc được rồi...

Hiệu Nguyệt cứ ngồi yên ở đó không đáp lại lời nào, cặp mắt u buồn cứ nhìn và một mảnh hư không, Đoàn Viên lên tiếng mấy lần nàng mới giật mình

-Chị làm sao vậy? Trong người chị không được khỏe sao?

Hiệu Nguyệt phì cười, nàng lắc đầu:

-Chị có sao đâu, em không cần lo cho chị.

Nói xong đôi mặt nàng đăm chiêu nhìn ra hiện cửa:

-Chỉ là nắng chiều đẹp quá...

Đoàn Viên cười tay nâng tách trà thổi nhẹ, khói phất phơ đưa hương sen thơm ngát

-Trà của chị là ngon nhất, lúc nào cũng phiền chị mang qua cho em một ít...

Hiệu Nguyệt cười:

-Có gì đâu mà phiền, hôm nay chị chỉ mang theo có một ít khi nào dùng hết em cứ bảo thị Mây sang lấy thêm...

-Dạ

Hai người trở lại chuyện trò vui vẻ, chợt nhớ ra chuyện gì đó Đoàn Viên dột miệng nói:

-Chị Nguyệt

-Hửm?

-Diệp Loan đó sáng nay có đến vấn an em, tuy ôn hoà ăn nói theo khuôn phép nhưng càng nhìn sâu vào lời nói và tư cách thì chẳng phải người thuộc dạng an phận thủ thường

Nàng nhắc đến Diệp Loan là cung tầng mới vừa nhập cung, con gái của của Cẩm Y Vệ NBT. Nàng ta tuy đẹp người nhìn ngoài thì dịu dàng hòa nhã nhưng tính nết và tâm địa bên trong cũng chưa chắc đã là người hiền lành

Đoàn Viên vốn dĩ không biết cũng vì điều này mà Hiệu Nguyệt cứ thường xuyên âu sầu, bên ngoài nàng ráng gượng để yên lòng mọi thứ chứ sâu tận đáy lòng nàng cũng có vui hơn ai. Từ ngày Diệp Loan đó nhập cung thì bức tường ngăn cách hai con người lại càng dày thêm, khoảng cách giữa nàng với Miên Tông lại càng xa thêm
như không thể nào chạm được nhau nữa

Trước Đoàn Viên nàng chỉ cười cho qua, chứ thật ra trong nàng đoạn tơ lòng còn đang rối ren lắm

Nàng thở dài:

-Giá như nàng ta biết được vòng xoay tranh đấu là thứ đáng sợ nhất nơi cấm cung này thì tốt quá rồi, đừng như những kẻ khác đánh mất chính bản thân mình là chị an tâm rồi em à...

Đoàn Viên gật đầu nghe theo, trong TCT rộng lớn quyền quy chỉ có mình Hiệu Nguyệt là thật lòng với nàng, che chở an ủi nàng. Với Đoàn Viên mà nói nàng chính là người thân duy nhất, nhiều khi Đoàn Viên nghĩ chỉ cần Hiệu Nguyệt thôi là đủ vì danh vọng và tình yêu với nàng chỉ là thứ vô hình.

Mới đó mà cũng đã xế chiều, ánh nắng dần lịm tắt, màn đêm trong tích tắc càng hiện rõ. Trên đường về viện Lý Thuận nàng cảm giác đôi chân ngày càng thêm mệt mỏi, nặng nề mỗi khi nhấc bước đi, đoạn trường lang càng đi càng dài và lòng nàng lại càng chứa đựng những điều ngổn ngang.

Gió thổi vạt áo thướt tha như gợn sóng, đoá tóc mai theo gió bay bay trên gương mặt đã lâu không còn rạng rỡ, ánh mắt buồn đôi lúc như nhìn thấu vạn dặm xa xôi, ở một nơi mênh mông nào đó chắc nàng đang nhớ tới hình bóng của chàng thiếu niên năm xưa

Chợt nàng dừng lại:

-Diệp Loan?

Bóng dáng cô gái cùng một cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng bước tới kính cẩn cuối đầu:

-Xin vấn an Quý phi...

-Được rồi

Nàng ta nhìn nàng cười, nụ cười tuy đẹp nhưng nàng vẫn cảm thấy không mấy gì tự nhiên (sượng trân đó mấy má)

-Dạ. Quý phi từ viện Tần Trang của Lương phi về sao?

Nàng cũng cười nhẹ đáp lời:

-Phải. Nội quy và quy tắc trong cung cô đã...

-"VẤN AN KIM THƯỢNG"

Hiệu Nguyệt bất ngờ không biết Miên Tông đến từ khi nào, nàng quay qua vội vàng cuối đầu. Từ lâu nàng đã ít khi muốn gặp người, không biết vì chuyện gì nhưng có vẻ nàng đang muốn né tránh Miên Tông mặt dù nàng rất nhớ nhưng phải cố kiềm lòng mình lại

-Trẫm miễn lễ...

Diệp Loan khi thấy Miên Tông nét sáng rỡ bước đến bên cạnh người, riêng nàng cứ đứng yên như bị chôn chân

Miên Tông nhìn Diệp Loan:

-Trời cũng gần tối rồi, sao hai nàng còn đứng ở đây?

Hiệu Nguyệt chưa kịp mở miệng thì Diệp Loan đã trả lời thay nàng, nàng ta mỉm cười nói:

-Thần thiếp và Quý phi vô tình gặp nhau thôi...

-Thật sao? Nàng không ở yên một chỗ mà cứ thích đi lung tung vậy?

Diệp Loan e thẹn cười, như muốn cho nàng nhìn thấy:

-Sau này thần thiếp sẽ không đi lung tung nữa.

Miên Tông nhìn sang Hiệu Nguyệt, ánh mắt chuyển sang một màu lạnh lùng:

-Diệp Loan mới vừa nhập cung nên nội quy và phép tắc trong cung chưa được tận tường, phải nhờ nàng chỉ dạy thêm cho nàng ấy.

Diệp Loan bước đến nhẹ cuối đầu:

-Nhờ Quý phi chỉ dạy thêm cho em...

Nàng không biết nói gì chỉ biết gật đầu rồi cười cho qua, đoạn trường lang lúc này hình như chỉ có hai người Ngài Ngự và Điệp Loan còn Hiệu Nguyệt chỉ như một tản băng lạnh, Miên Tông cũng không hề quan tâm đến nàng, từng cử chỉ của người khiến nàng cảm nhận như không hề xem như nàng còn tồn tại

-Được rồi, trẫm có việc đi trước hai nàng cũng về tẩm viện nghỉ ngơi đi

-Dạ

Người vừa quay lưng đi, nàng thở phào. Diệp Loan vội vàng lên tiếng:

-Cũng đã trễ, em xin phép lui về...

Nàng gật đầu, đợi nàng ta đi khuất nàng mới bắt đầu loạng choạng, vịn chặt cánh tay Hương Nhị, đôi mày nhâu lại:

-Đỡ ta về viện Lý Thuận...

Hương Nhị lo lắng, vội hỏi:

-Bà làm sao vậy?

-Không sao. Chỉ là chân hơi mỏi một chút...

Hai chân của nàng dạo này dường như có vấn đề đôi lúc nàng cảm giác như đang có tảng đá đè lên tê liệt, đôi lúc lại đau và không còn sức để nhất lên, lúc đứng trước Miên Tông nàng đã cố gượng bám vào Hương Nhị để đứng vững vì chân nàng không còn chút sức lực nào.

Hương Nhị cứ thế dìu nàng bước khập khiễng trên đoạn trường lang, bất giác từ đằng sau cất tiếng:

-Quý phi xin người hãy lên kiệu

-Lý cung giám. Sao ông lại ở đây? chẳng phải...

Lý Thắng cuối đầu vội đáp:

-Thưa. Là do thần vô tình dẫn kiệu đi ngang thấy Quý phi đau chân nên...

-Nhưng kiệu này chẳng phải cho Ngài Ngự đi s...

-Dạ xin Quý Phi hãy lên kiệu !

Lý Thắng bất ngờ chen ngang giục nàng lên kiệu vì nếu giải thích một hồi thì chắc chắn sẽ lộ ra điều gì đó

Nàng bất đắc dĩ phải lên kiệu vì không thể nào đi tiếp được, ngồi vào kiệu nàng vén rèm nói vọng ra:

-Để họ đưa ta về được rồi, Lý cũng giám về Điện Càn Thành với Ngài Ngự trước đi không cần theo ta...

-Dạ thưa Quý phi...

Quay sang nói với bọn lính khênh kiệu:

-Các ngươi khênh cẩn thận vào !

Xong, đợt đoàn kiệu vừa đi, Lý Thắng kéo Hương Nhị lại dặn dò một số điều  rồi lui về điện Càn Thành















P/s: Để coi....từ đây và mấy chap kế trở  về sau nguyên hoàng cung hành bà Nguyệt chết đi sống lại =))


























Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info