ZingTruyen.Info

Trẫm và Nàng

Đi Đường Quyền!

JenniferLe3108

Màn đêm bao phủ viện Thuận Huy cô đơn lạnh lẽo, trời cũng đã khuya trăng cũng đã lên cao bên ngọn đèn le lói Phương Nhậm lúc nào cũng trông ra cửa vì hôm nay Kim Thượng sẽ đến..

Tay cầm chén thuốc bổ vừa đưa tới miệng thì cung nữ từ bên ngoài chạy vào ấp úng..

-"Dạ bẩm bà! Kim Thượng..."

Nét mặt nàng gợi lên sự đắc ý nhìn cũng nữ đang đứng cuối đầu bên cạnh

-"Ngài Ngự đến rồi sao?"

-"Dạ thưa không phải! Kim Thượng đã ghé viện Lý Thuận, bên đó bây giờ đèn cũng đã tắt hết cả rồi, bà...bà không cần chờ nữa ạ..."

Phương Nhậm vừa nghe tin, như có tiếng sét nào đó vừa vụt qua bên tai khiến cơn giận giữ trong lòng dâng lên giữ dội nàng tức giận hất chén thuốc vào người cung nữ quát lớn!

-"Lui!...lui!..lui hết đi! Biến đi cho khuất mắt ta!"

(Cung nữ: Ủa du diên? Tui có làm gì bà đâu????😑)

Ánh mắt nàng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác nhìn đăm đăm một góc nghiến chặt hai hàm răng...

-"Hiệu Nguyệt! Cô giỏi lắm! Đợi Ngài Ngự đi Bắc Tuần là coi như bức tường che chắn cho mẹ con của cô cũng biến mất, để tôi chống mắt lên xem cô còn được ân sủng bao lâu!"

Ánh mắt Phương Nhậm toát lên sự nguy hiểm cận kề Hiệu Nguyệt. Trong mắt Phương Nhậm Hiệu Nguyệt như là một cái gai lớn cần phải triệt tiêu, còn Hiệu Nguyệt thì khác đối với nàng Phương Nhậm đáng thương hơn là đáng trách, cho nên lúc nào cũng nhường nhịn và không để tâm những lời móc méo từ nàng ta....

Màn đêm cũng từ từ chìm sâu, một người êm ấm người lạnh lẽo.

~Mấy ngày sau...
Từ sau khi Ngài Ngự đi Bắc tuần việc hậu cung điều do nàng lo liệu

Sáng sớm tinh mơ Hiệu Nguyệt đã đến viện Tần Trang để thăm Đoàn Viên, thân thể nàng ấy vốn yếu ớt nên dễ bị cảm mạo nghe tin từ tối hôm qua sáng hôm nay đã lật đật chạy sang để chăm lo...

-"Đoàn Viên!"

Cung nữ Thị Mây bước ra cuối đầu chào rồi khẽ nói:

-"Dạ bẩm bà...do hôm qua khó chịu trong người nên sáng sớm hôm nay bà Thị Cơ đã đến vườn thượng uyển để ngắm hoa rồi ạ"

-"Chị Hiệu Nguyệt!"

Từ xa xa bóng dáng Đoàn Viên hớn hở tiến đến gần...

-"Chị!"

Hiệu Nguyệt nhâu mày nhìn Đoàn Viên trách mắng

-"Vẫn chưa khỏi bệnh sao không nằm trong phòng nghỉ ngơi?!"

Đoàn Viên khẽ cười nắm lấy tay Hiệu Nguyệt kéo vào phòng quay ra nhìn đám cung nữ phất tay cho lui...

-"Em đã khoẻ nhiều rồi mà chị! vả lại ở trong này ngột ngạt khó chịu quá nên em muốn ra ngoài cho khuây khỏa đó mà..."

Hiệu Nguyệt cười dịu dàng rồi bưng chén chè hạt sen nàng đặt trên bàn nảy giờ đưa cho Đoàn Viên

-"Chè hạt sen của em đây em uống liền trước mặt ngay cho chị! Không thôi Ngài Ngự về lại trách mắng chị là không chăm lo cho em thật tốt!"

-"Chị này! Thôi được rồi để em uống được chưa?"

Hiệu Nguyệt gật đầu cười mỉm

-"Thôi em nghỉ ngơi đi, chị phải đến thượng diên đây!"

-"Dạ"

Hiệu Nguyệt đứng lên rời đi, Đoàn Viên đứng trông theo bóng nàng khuất xa mà hồn thơ thẩn không biết ở nơi đâu, nàng nghỉ "tại sao trên đời lại có một người tốt đến như vậy, tại sao bên chị ấy mình lại có cảm giác ấm áp đến vậy chứ, Đoàn Viên ơi Đoàn Viên! thức tỉnh đi! đó là nữ nhân chứ không phải nam nhân với lại....."

Ánh mắt của Đoàn Viên có chút gì đó hơi thâm sâu bí hiểm và chút buồn nhè nhẹ ngẩn ngơ một lúc nàng cuối mặt trở vào bên trong...

(Nghe mùi😒)

~~~~~~~~~~

Á!!!!!!!!

-"Bà Chúa Nhất!"

Hiệu Nguyệt lo lắng cự độ ngồi bên giường Tỉnh Hảo con gái của nàng đang nằm mê mang với nét mặt nhợt nhạt đau đớn...

-"Thái y! Sao rồi? Tỉnh Hảo bị gì? Hả?

Thái Y lắc đầu quay sang Hiệu Nguyệt cuối đầu nói với giọng điệu rất nghiêm trọng

-"Thưa bà! Bà chúa Nhất bị trúng độc! Chất độc nằm trong chén chè đậu ngự mà trưa nay bà chúa Nhất dùng!"

Hiệu Nguyệt giựt mình làm sao có thể xảy ra chuyện chè đậu ngự có độc trong khi nàng là người đã đích thân nấu và múc ra kia mà!

-"Xin bà cứ yên tâm thần sẽ cố gắng cứu chữa cho bà chúa!"

Hiệu Nguyệt sốt ruột trở lại giường, nhìn thấy Tỉnh Hảo như thế này làm sao nàng có thể cằm lòng được chứ, con của nàng bị kẻ khác hạ độc, tại sao lại muốn giết con của nàng chứ! Nhìn đứa con gái đáng thương của nàng, nàng sục sùi khóc

-"Dạ bẩm bà! Đức Bà cho gọi bà đến tra hỏi ạ!"

Nàng vội lau nước mắt...

-"Sao? Tra hỏi à? Chuyện gì chứ?!"

-"Dạ chuyện đó con không biết!"

Nàng đứng nhìn Tỉnh Hảo một hồi rồi mau đến cung Từ Thọ...

~~

Nàng quỳ xuống trước Đức Bà làm đủ mọi cách chứng minh rằng mình vô tội vì chén chè đậu ngự đó đáng lẽ là do cung nữ Thị Loan dâng lên cho Hồng Bảo nhưng Tỉnh Hảo lại giành lấy, điều này khiến người ta ghi ngờ nàng có ý hạ độc Hồng Bảo

Phương Nhậm như diều gặp gió quỳ xuống bên Đức Bà mếu máo khóc

-"Dạ kính thưa Đức Bà! Việc bỏ độc vào chén chè vốn dĩ không phải là hãm hại Tỉnh Hảo mà là nhắm về Hồng Bảo con trai của con!...hic hic
Thị Loan là nữ quan trung tính của con Tôn Nhân Phủ cũng đã tra xét rõ ràng cô ta không có lý do gì để hại Hồng Bảo, Nhưng...có một người đã xem nó là cái gai trong mắt từ lâu!"

Vừa nói nàng vừa liếc sang Hiệu Nguyệt với ánh mắt căm phẫn, như muốn ám chỉ kẻ hạ độc là Hiệu Nguyệt...

-"Trắc Cơ! Cô nói như thế là có ý gì?"

-"Ý gì thì tự cô biết lấy! Hồng Bảo được ban chiếu lôi kinh hẳn là cô ấm ức trong lòng cho nên mới nuôi đã tâm ra tay với nó!"

-"Trắc Cơ! Cô đừng có mà quá đáng!"

Đoàn Viên ngồi kế bên cũng ra mặt nói giúp cho Hiệu Nguyệt vì nàng biết rõ Hiệu Nguyệt không bao giờ có dã tâm mưu hại hoàng tự.

-"Chị Trắc Cơ! Đừng có mà ăn nói hàm hồ, chị Hiệu Nguyệt không phải là người như vậy! Thưa Đức Bà! Con thấy chuyện này cần phải điều tra cho thật kỹ!"

Đức Bà vẫn không quan tâm lời nói của Đoàn Viên vì trước đây người đã có sẵng thành kiến với Hiệu Nguyệt, người quay sang nhìn Hiệu Nguyệt tức giận quát:

-"Hiệu Nguyệt! Ngươi có làm không?!"

Hiệu Nguyệt như bị dồn vào đường cùng không thể nào chống lại sự áp đảo từ phía Đức Bà và Trắc Cơ, nàng vẫn quỳ xuống tha thiết van xin...

-"Thưa Đức Bà! Làm sao con có thể nhận tội trong khi con không có làm! Tỉnh Hảo nó đang rất là cần con trở về chăm sóc...con xin Đức Bà cho con được trở về chăm sóc cho con của con..."

Đức Bà vẫn không tin những lời nói của Hiệu Nguyệt một mực bắt nàng vào Phật đường của viện Lý Thuận ở yên trong đó và không cho bước ra bên ngoài chờ Kim Thượng trở về định liệu, hết cách nàng đành phải cắn răng ép bụng vào Phật đường...

(Đi đường quyền:))) 3 Nhậm chính thức đi đường quyền!!!!
Chap này chị 3 đi đường quyền, đáng lẽ là không có chap này nhưng thấy thương chị 3 quá nên thêm vô cho vui...😘😘)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info