ZingTruyen.Info

Tram Va Nang


Sau buổi thiết triều Miên Tông trở về tẩm điện, hôm nay người không đến viện Lý Thuận cũng không đến viện nào khác một mình ở Điện Càn Thành duyệt tấu chương

Chiếc hộp gỗ bóng loáng được đặt trên bàn, đối với Miên Tông chắc có lẽ là vật vô giá vì lúc nào người cũng lấy ra ngắm nghía rồi lại thở dài nét mặt trầm ngâm không nói

-"Ừm hưm..."

-"Hiệu Nguyệt"

Lo mãi mê đọc tấu chương mà không để ý Hiệu Nguyệt đến, nàng đứng đó cũng được một chút rồi để xem người có phát hiện ra không nhưng hình như người đã quá chú tâm vào tấu chương trên tay mà không để ý nàng

Miên Tông ngạc nhiên:

-"Nàng đến từ đi nào vậy?"

-"Cũng được một lúc rồi"

-"Sao nàng không kêu trẫm?"

Hiệu Nguyệt mỉm cười:

-"Thiếp muốn nhìn thử xem Ngài Ngự lúc nghiêm túc thì như thế nào thôi"

Miên Tông liếc nhẹ chỉ tay về phía nàng:

-"Ý nàng nói là nàng chưa bao giờ thấy trẫm nghiêm túc à?"

-"Thiếp hoàn toàn không có ý đó"

Hai người nói cười vui vẻ được một lúc thì ánh nhìn nàng vô ý va vào chiếc hộp gỗ bóng loáng đặt trên bàn,
nàng đứng bên cạnh Miên Tông mài mực đã lâu, lúc nào cũng thấy nó luôn nằm ở đó nhưng nàng không tiện hỏi bên trong có chứa thứ gì, chỉ có thể biết là vật quan trọng nhưng nàng không hề biết rằng trong đó không hề chứa báu vật hay gì cả mà chỉ có một chiếc khăn tay đã phai màu...

Bất giác nàng đưa tay định chạm nhẹ vào chiếc hộp thì đã có một bàn tay kéo nó ra xa khỏi tầm tay nàng, khiến nàng giật mình

Miên Tông cầm chiếc hộp trên tay như muốn không cho nàng động vào gương mặt lúc đó khiến nàng có cảm giác sợ, người nghiêm giọng:

-Thứ này...là vật riêng của trẫm nàng không nên động vào.

Hiệu Nguyệt đứng hình một lúc, sau đó cũng trở lại bình thường nhưng trong lòng lại có phần tò mò, vật gì quan trọng đến nổi cả nàng cũng không được động đến?

Nàng nhỏ giọng hỏi Miên Tông:

-"Ngài Ngự thiếp muốn biết trong đó có chứa thứ gì mà...mà lại quan trọng với ngài như...

Chưa dứt câu Miên Tông đã lắc đầu, ánh mắt dường như có sự tiếc nuối:

-"Không có gì đâu...chỉ là một vật kĩ niệm nhỏ thôi..."

Hiệu Nguyệt cũng hiểu rõ nàng gật đầu:

-"Thiếp biết rồi. Lúc nãy có lẽ thiếp không nên động đến..."

-"Nếu nàng muốn xem thì trẫm sẽ cho nàng xem"

Nói xong Miên Tông mở cái hộp ra đưa cho nàng xem, Hiệu Nguyệt hình như rất bất ngờ nàng không thể tin rằng bao lâu nay chiếc hộp quý giá đó bên trong chỉ vỏn vẹn một chiếc khăn tay đã cũ

-"Là khăn tay sao?"

Miên Tông nhẹ cười, người gật đầu nói tiếp:

-"Nàng ngạc nhiên lắm phải không?"

-"Chiếc khăn tay cũ được ngài cất giữ cẩn thận như vậy chắc chắn chủ nhân của nó là một cô gái rất đặc biệt với ngài, có đúng không?

Không hiểu sao khi nói a câu nói này nàng lại có phần hơi khó chịu, tâm trạng cũng không được vui khi biết được món đồ bên trong chiếc hộp mà người trân quý lại là một chiếc khăn tay của nữ nhân. Dù biết chỉ là một vật kỉ niệm để hồi tưởng lại kí ức nhưng lòng nàng vẫn thấy bản thân không có chút gì quan trọng trong lòng người

Miên Tông thở dài, ánh mắt người xa xăm vô định:

-"Năm đó trẫm vô tình gặp được một cô bé nhỏ dù muội ấy xuất hiện chỉ như một cơn gió thoáng qua nhưng khiến trẫm không thể nào quên được kí ức về người đó, chiếc khăn tay là vật kỉ niệm giữa trẫm và muội ấy

Từ đó đến nay trẫm chưa bao giờ gặp lại muội ấy, mà có gặp cũng chẳng thể nào nhận ra nhau vì lúc đó muội ấy còn rất nhỏ, nếu muốn nhận ra thì chỉ còn cách thông qua kỉ vật này cho nên trẫm lúc nào cũng cất giữ cẩn thận để mong ngày gặp lại có thể nhận ra nhau"

Hiệu Nguyệt nghe tới đây thì không nói thêm lời nào nữa hết, thấy nàng im lặng Miên Tông cũng hiểu ra vấn đề người bắt đầu giải thích:

-"Hiệu Nguyệt. Nàng... nàng đừng hiểu lầm, sỡ dĩ trẫm không nói với nàng là vì....

-"Là vì không liên quan đến thiếp...."

Nàng nhẹ cười để cân bằng bầu không khí đang trùng xuống nặng nề, đáng lẽ lúc nãy nàng không nên tò mò nhưng nhìn kĩ lại chiếc khăn tay thì nàng lại cảm nhận được sự quen thuộc

-"Chiếc khăn tay này hình như rất quen thì phải..."

Miên Tông tròn mắt, hỏi nàng:

-"Thật sao?"

-"Ừm...Nhưng hình như..."

Ánh mắt người như muốn thôi thúc nàng nói ra, vì bây giờ người đang rất hồi hộp và nóng lòng muốn biết:

-"Hiệu Nguyệt. Nói cho trẫm nghe nàng...nàng thấy nó ở đâu vậy?"

Hồi tưởng lại kí ức nàng hình như đã nhớ ra được điều gì, bất giác reo lên:

-"Là của Đoàn Viên !"

-"Đoàn Viên?"

Miên Tông bất ngờ cũng trở nên khó hiểu thì ra cô bé năm đó chính là nàng ấy, Đoàn Viên cũng là một trong những phi tần mà người sủng ái nhất

Miên Tông mừng thầm trong lòng rốt cuộc cũng tìm ra được cô bé năm đó

"Xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt, thật sự quá trùng hợp"

Người vừa vui vừa cảm thấy được điều gì đó không đúng

"Tại sao ta lại có một cảm giác khác?"

-"Ngài Ngự !"

-"Hả..."

Người giựt mình, do mãi mê đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà quên mất nàng bên cạnh. Miên Tông quả thật rất vui, người nắm chặt chiếc khăn trong tay:

-"Bao lâu nay trẫm điều luôn muốn gặp lại muội ấy, không ngờ muội ấy đã ở cạnh trẫm suốt bao nhiêu năm nay vậy mà trẫm không hề hay biết"

Hiệu Nguyệt rõ ràng là đang mỉm cười nhưng sao trong lòng lại cứ như bị ai lấy tản băng lạnh mà đè lên, vừa lạnh vừa nặng nề...

Miệng tươi cười vui thay cho người nhưng đôi mắt lại buông ánh nhìn hụt hẫng, vì sao vậy?

-"Người đâu !"

Lý Thắng từ ngoài cuối đầu bước vào để nghe lệnh gọi

-"Dạ... có nô tài"

-Mau. Chuẩn bị kiệu đến viện Tần Trang !

"Miên Tông"

Hiệu Nguyệt lặng người nhìn Miên Tông vui mừng khi gặp lại cố nhân năm ấy, dù đã gặp từ lâu nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp và mừng rỡ ra mặt của người thì nàng nghĩ kí ức gặp gỡ của hai người họ chắc chắn rất đẹp và đáng nhớ

Bây giờ nàng mới nhận ra được sự thật, nữ nhân đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời người không phải là nàng !

Nàng cuối đầu, giọng cũng nhẹ đi trông thấy:

-"Vậy... thần thiếp xin phép lui về tẩm viện"

Miên Tông nhìn nàng ấp úng:

-"Vậy...nàng về trước đi, hôm nay trẫm có lẽ sẽ..."

Hiệu Nguyệt cười hiền, cố che đi nét buồn trong ánh mắt:

-"Thiếp hiểu rồi, lát nữa thiếp sẽ sai người mang chè sen đến cho ngài..."

-"Không cần phiền đến nàng đâu, hôm nay trẫm sẽ ở lại viện Tần Trang"

-"Ờ... thiếp... thiếp hiểu rồi"

Miên Tông bất chợt ngừng lại, người cảm nhận được điều gì trong ánh mắt đó nhưng lại không nói lời nào vội vàng quay đi.

----

-"Bà à...đừng nhìn nữa, kiệu người đã khuất xa rồi chúng ta không về kịp trời sẽ mưa đó"

P/s: Kí ức của ngài và em ấy đẹp đẽ đến mức người lúc nào cũng luôn nhớ về, kĩ vật của hai người ngài luôn trân quý và coi như là báu vật.

Vậy kí ức của chúng ta thì sao, ngài còn nhớ đến không? Vậy kĩ vật của chúng ta thì sao, ngài cất nó ở nó ở đâu rồi?



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info