ZingTruyen.Info

Tram Cam

Hôm này vào những ngày đầu tháng 10 - một tháng tôi chả có kí ức gì mạnh mẽ về cái tháng này cả. Nhưng đây là lần đần tôi cảm nhận rõ ràng nhất về cái gọi là "trầm cảm", nhưng thật ra có lẽ ra đêm tối trước hôm nay. Nó vẫn luôn ở đó và chỉ chờ được bật lên khi có chất xúc tác thôi, chỉ cần là một chút nhỏ và rất ít cũng đủ làm nó xuất hiện. Và lần này là những cảm xúc về gia đình khiến tôi để nó xuất hiện một cách rõ rệt.

Ngay lúc đó tôi ghi vài dòng về tôi hiện tại và gửi cho cô gái mà tôi đang rất cảm xúc và cũng chẳng chờ cô ấy rep lại vài câu, tôi thoát khỏi cái ứng dụng và xóa đi hai cái ứng dụng mà hầu hết mọi người vào thời điểm này đều có trong mỗi chiếc điện thoại của mình. 

Sau đó tôi các từ như "fuck society", "fuck social network" liên tục xuất hiện và tôi ngủ một cách mệt mỏi.

Một ngày trầm cảm của tôi cảm thấy thoải mái một cách bình thường. Tôi không cần quan tâm mọi thứ xung quanh tôi cứ như vậy. Không suy nghĩ quá nhiều điều như là tôi của mọi ngày. Và tôi cảm thấy tôi sẽ làm những điều bình thường mà tôi sẽ không làm. 

Tôi vô lớp và chẳng bận tâm ai ngồi xung quanh mình, cứ việc ngồi xuống và tập trung tất cả cái môn học hiện tại - dẫu cho bình thường nó có nhàm chán. Và hiện tại tôi vẫn cảm thấy nó chán nhưng tôi vẫn tập trung vào nó và cảm thấy cũng thật ổn. 

Tôi sẵn sàng chủ động gọi một đứa bạn mà bình thường tôi không hề thích nó dẫu cho bình thường vẫn chơi chung. Rồi khi ăn cơm tôi cũng chẳng bận tâm nó có làm tôi khó chịu hay không, tôi mặc kệ cái câu chuyện mà nó đang nói với những đứa con lại và tôi cũng chẳng buồn nghe. 

Và tôi tập trung vào cái việc mà mọi thằng học IT vẫn hay làm là cắm đầu vào laptop và gõ những dòng code mà tôi cảm thấy nó thật thu hút. Nhưng phút chốc tôi giật mình rằng điện thoại của mình đang ở đâu, rồi cũng cảm thấy "à há, mình đang trầm cảm nên kệ mẹ cái điện thoại và cũng mặt kệ những cái thông báo tới - mà thật ra cũng chả có ai biết mình đang như vầy mà quan tâm nên thôi. Kệ mẹ xã hội".

Tôi mặc kệ các đứa bạn chỉ chỏ và nói có con nhỏ kia xinh xắn, đáng yêu các kiểu này nọ; còn tôi thì vẫn đang như vậy và kiểu "kệ mẹ nó, nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình, tôi cứ thả tầm nhìn của mình ra như vậy". Tôi cảm thấy như vậy thật bình thường, và có lẽ cũng chẳng ai chú ý tới mình mà thật ra tôi lại thích như vậy đúng kiểu là tàng hình trong cái xã hội này. 

Tôi sẵn sàng kéo ga và đi thẳng vào cầu vượt băng qua một ngã tư - mã lẽ thông thường tôi cũng có đi như vầy vì nó nhanh và ít xe hơn, nhưng bình thường tôi còn đắng đo suy nghĩ và nhiều lúc cũng không muốn chạy lên.

Và tôi lại lựa chọn một con đường khác về để về nhà một con đường khác hẳn với mọi ngày mà tôi vẫn thường hay đi. Và cũng không quan trọng nó có nhanh hơn không hay có ít xe hơn không chỉ đơn giản là mọi thứ hôm nay tôi chỉ quyết định trong 3 giây và cũng không có đắn đo hay suy nghĩ quá nhiều. 

Thật ra tôi lại muốn bỏ hết tất cả và đến một nơi nào đó du lịch vài bữa để khi thức dậy lại là một cái trần nhà khác, nhưng tôi lại cảm thấy bị ràng buộc và về nhà với một cái không khí im lặng. Tôi về và bước vô phòng và ở hẳn trong đó, không phải là để tự kỉ mà chỉ đơn giản là tôi không thích tiếp xúc với ai trong lúc này. Không phải là gia đình, không phải là lũ cún mọi ngày hay đu đeo theo chân khi về nhà, và có lẽ  nó cũng cảm nhận được từ tôi nên cũng không đến gần và mặt kệ tôi như vậy.

Và khi như vậy tôi cảm thấy có thể tập trung vào công việc khá rõ rệt vì khi tôi cảm giác như mình là vô cảm thì chỉ có công việc là tôi cảm thấy hứng thú. Mà thật ra là tôi cũng có ý nghĩ rằng sẽ ra ngoài với ai đó để giải tỏa cái trầm cảm nhưng cô gái tôi muốn gặp có lẽ  sẽ không thoải mái với tôi như lúc trước, mà rủ một người khác để thay thế thì tôi lại không muốn nên thôi vậy. 

Một ngày mà tôi nhận thức rõ rệt về sự trầm cảm thì có lẽ cũng không có gì gọi là tệ hay ổn vì thực chất tôi cũng chả cảm nhận được những điều đó. Chỉ là nó là bình thường và cũng chỉ là những điều bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info