ZingTruyen.Com

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu

(39) Khổ tâm

vivusmile

Nguyễn Hoàng dắt con ngựa đi trên bãi cát trắng mịn. Hà Anh lững thững đi phía sau. Đêm qua nàng đã ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp của y.

Bất chợt, Nguyễn Hoàng dừng lại. Y quay ra sau nhìn Hà Anh bằng cặp mắt kiên quyết.

-Ta nhất định sẽ không lấy Nguyễn Hoàng Ngọc.

-Nguyễn Hoàng...

Hà Anh thở dài. Cái tên này, vừa chữa khỏi bệnh sĩ diện lại bị bệnh ngoan cố rồi. Nàng khổ tâm nhìn y, dẫu lòng cũng đau như cắt.

-Tôi..

-Chẳng phải nàng luôn muốn ta sống thì phải đấu tranh sao? Được, lần này ta nhất định không để người khác sắp đặt cuộc đời ta nữa.

-Anh đừng cố chấp...

-Nàng vẫn không hiểu sao?

Giọng Nguyễn Hoàng bi ai, ánh mắt y như những vì sao sa sầm.

-Ta yêu nàng, Hà Anh. Thật sự rất yêu nàng.

Hà Anh ngỡ ngàng nhìn y. Nỗi giày vò trong lòng nàng càng gào thét hơn nữa khi nghe tiếng yêu tha thiết của chàng trai hơn nàng năm trăm tuổi.

-Ta yêu nàng đến giày xéo tâm tư, yêu nàng đến mức dẫu biết nàng không thuộc về nơi đây, ta vẫn bằng lòng yêu nàng. Hà Anh, nàng vẫn không hiểu sao? Tất cả những gì ta làm đều là vì nàng! Ta sợ hãi nàng sẽ yêu Mạc Phúc Hải, sẽ yêu Lê Duy Ninh, sẽ yêu tên ngoại quốc kia. Hà Anh, xin nàng đừng vờ như không hay biết tình cảm của ta nữa...

Hà Anh cố nén tiếng nghẹn ngào trong lòng. Làm sao nàng có thể không biết chứ? Tình cảm mỗi ngày một sâu đậm của y dành cho nàng, và cả cảm xúc trong nàng nữa. Nàng là kẻ ngốc hay sao?

-Ta nhất định sẽ đấu tranh, sẽ để nàng danh chính ngôn thuận ở bên ta. Nàng từng nói nàng không thể trở thành người vợ mà ta mong muốn. Ta chấp nhận! Hà Anh...ta chấp nhận!

Hà Anh cúi mặt, nàng cảm thấy không xứng đáng với tình cảm của y. Khi mà y đã yêu nàng quá nhiều, nhiều đến nỗi giày xéo tâm can.

-Nàng nói nàng sẽ phải ra đi, Hà Anh, ta cũng chấp nhận, chỉ cần ở bên nàng một ngày thôi cũng khiến ta mãn nguyện rồi.

Không thể kiềm nén được nữa, người con trai chân thành trước mặt nàng, nàng không thể bỏ ngoài tai được nữa.

-Nàng..

Hà Anh vòng tay qua cổ y, nhón chân hôn lên đôi môi y nụ hôn đẫm nước mắt. Nguyễn Hoàng vòng tay qua eo nàng, mãnh liệt cảm nhận nụ hôn biết bao đắng cay, tủi hờn.

Hà Anh tách khỏi y, giương cặp mắt ngấn lệ mà lắc đầu.

-Biết rồi, không xa anh nữa...

Nguyễn Hoàng hạnh phúc cúi người hôn nàng, bàn tay ôm lấy thân hình bé nhỏ, lướt dọc trên mái tóc mềm như lụa kia. Y hạ người, để mặc bàn tay Hà Anh luồn qua tóc y, kéo y vào nụ hôn sâu mãnh liệt.

-Hứa nhé.

Gương mặt Nguyễn Hoàng vẫn kề sát Hà Anh, y thỏ thẻ vào tai nàng.

Hà Anh gật đầu khẽ. Chỉ cần ở bên y thôi, lẳng lặng mà ở bên y thôi. Những tranh đấu kia có là gì, Nguyễn Hoàng Ngọc kia có là gì...

-Đằng kia!

Hà Anh giật mình nhìn ra phía đồi cát phía xa. Một toán người phi ngựa lao đến.

-Tướng công, Thái sư lệnh cho chúng tiểu nhân đến đón ngài về dinh.

Nguyễn Hoàng cắn răng. Có chuyện gì mà không đến tai Trịnh Kiểm chứ? Bây giờ có trốn đi cũng vậy, không trốn đi cũng vậy. Trịnh Kiểm có bới tung cả đất Tây Đô lên cũng nhất quyết tìm cho bằng được y.

________

Nguyễn Hoàng sắp xếp cho Hà Anh ở một căn nhà trong phố. Y từ biệt nàng để ra trận. Lần này y chủ động dẫn binh đi xa, nhất quyết không ở lại Tây Đô cam tâm làm tân lang bị sắp đặt.

Hà Anh dẫu muốn đi theo y nhưng bất lực, vết thương nàng vẫn hay đau nhức. Nàng sợ mình sẽ lại làm gánh nặng của y.

Nguyễn Hoàng đi biệt một năm không về.

Hôm nay Hà Anh xuôi lối cũ, quay về thăm suối Cá thần năm nào. Nàng thở dài ngồi bên tảng đá to, đưa mắt nhìn đàn cá đông nghịt, chen chúc nhau bơi vào hang.

Một năm qua nàng luôn nhận được những bức thư từ Nguyễn Hoàng, chỉ biết y trấn thủ Vân Đồn, lập nhiều chiến công hiển hách. Nhưng những bức thư chỉ có đi mà không có lại, người đưa thư cũn không được phép làm lộ vị trí bản doanh.

Một năm rồi y vẫn chưa thể về. Nghe đâu, Nguyễn Hoàng Ngọc đã dọn đến ở hẳn trong dinh thự nhà họ Nguyễn.

Một năm rồi, nàng vẫn chưa nhận thấy bất kì sự thay đổi đáng kể nào trong trọng trường và các hiện tượng thiên văn.

Một năm qua vô cùng hoài phí...

-Lại gặp nàng ở đây nhỉ?

Hà Anh giật mình nhìn chàng thanh niên vừa ngồi xuống bên cạnh mình.

Duy Ninh nở nụ cười tươi nhìn Hà Anh. Một năm rồi mới gặp lại y, hình như một năm qua y chinh chiến nhiều, làn da vốn đã sẫm màu lại càng sẫm màu hơn, cả vết sẹo ngay dưới mắt trái của y nữa.

-Nàng thấy chiến tích mới của ta chứ?

Hà Anh gật đầu cười. Y vẫn còn sống là nàng mừng rồi.

-Cái tên Nguyễn Hoàng đó thật là, sao có thể bỏ lại nàng một mình rồi đi biệt ra đó chứ?

-Anh ấy nói quân Mạc bao vây bốn phía, không thể đánh cũng không thể lui.

Duy Ninh gật gù. Xem ra Nguyễn Hoàng vẫn thư từ với Hà Anh, không bỏ mặc nàng như y vẫn nghĩ. Như thế thì y yên lòng.

Bất chợt, Duy Ninh thở dài thườn thượt.

-Hà Anh này, có bao giờ nàng tin vào ngày mình phải chết chưa?

-Phải chết sao?

Hà Anh cau mày. Duy Ninh gật đầu, ánh mắt hướng về phía dòng suối.

-Năm ta sinh ra, thiên hữu lưỡng nhật, một bầu trời lại có hai mặt trời, điềm báo nhất quốc lưỡng triều. Đến nay, vị sư tiên đoán năm xưa lại xuất hiện trước mặt ta, bảo là ngày tàn của ta đã đến.

Không lẽ...Cái chết của Duy Ninh sắp đến rồi?

-Ta muốn nàng là người duy nhất biết chuyện đó.

Nàng đã biết là y sẽ chết, nhưng không ngờ đến khi biết y thực sự sẽ chết, nàng lại đau lòng. Những người bạn nàng có, sao từng người từng người lần lượt ra đi.

-Nguyễn Hoàng...

Duy Ninh tự nhiên cười khẽ, ánh mắt sa sầm lại.

-Hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng. Nên ta cũng đã an tâm rồi.

Hà Anh thấy đau lòng quá. Sao cái tên này sắp chết lại không lo cho nhà họ Lê đi, lo cho đứa con trai dẫu không phải là con ruột của mình đi. Việc gì phải lo cho nàng...
Nhưng mà cách y nói về Nguyễn Hoàng, thật sự rất gắn bó.

-Để ta nói cho nàng nghe bí mật hôm ấy ta đã bị hắn đó cắt ngang.

Ánh mắt Duy Ninh bỗng dưng ngập trong đau khổ. Y ngước nhìn dòng suối thướt tha chảy.

-Thật ra, Nguyễn Hoàng là em trai cùng cha khác mẹ của ta.

Hà Anh vỡ lẽ. Nàng ngỡ ngàng à lên trong lòng. Chẳng phải đó đã là nghi ngờ của nàng sao? Nhưng khi chính miệng Duy Ninh nói ra nàng vẫn bàng hoàng như vậy.

-Đúng vậy, ông ấy là cha ta.

-Duy Ninh à...

Hà Anh bất giác gọi y khi nước mắt y chực trào nơi khóe mi. Nỗi bi thương khi ở bên mà suốt đời không thể gọi cha, Hà Anh làm sao hiểu thấu.

-Nguyễn Duy Ninh, ta suýt chút đã quên mất gốc gác của mình.

Vậy là sự thật, lịch sử đã nghi ngờ Lê Trang Tông không phải là con ruột của vua Lê Chiêu Tông do chênh lệch tuổi giữa hai cha con quá ít. Và đúng thật, cả hậu thế đã bị những dòng lịch sử lừa dối.

-Năm đó ta sinh ra trong binh biến loạn lạc, mẹ ta vì không phải là chính thất nên ta và bà luôn bị họ Nguyễn ghẻ lạnh. Từ nhỏ ta và Nguyễn Hoàng đã cùng nhau sống dưới sự khắc nghiệt của cuộc đời. Đến năm ta năm tuổi, biến cố xảy ra, cha đưa ta sang Ai Lao. Ông nói với ta, từ nay, ta không còn họ Nguyễn nữa, mà là họ Lê, sẽ trở thành Lê Trang Tông nối tiếp cơ nghiệp nhà Lê trước đó.

Hà Anh lẳng lặng nhìn dòng nước mắt chẳng thể chảy xuôi của y. Hóa ra hai anh em họ luôn là những con cờ trên bàn cờ chính trị.

-Còn đứa con trai không phải con ruột của ta. Nó mới chính là con vua Lê Chiêu Tông.

Hóa ra là như vậy. Nguyễn Kim lập con mình làm vua trước để yên lòng tướng sĩ rồi mới ngầm tìm kiếm con vua. Đến cuối cùng vẫn là Duy Ninh trả lại ngôi vua cho con cháu dòng dõi vua Lê, chẳng nợ vua Lê bất cứ điều gì.

Thì ra, Nguyễn Kim đã lo kế chu toàn đến vậy. Thì ra, đây chính là lí do khiến Duy Ninh đau đớn vào cái đêm Nguyễn Kim qua đời, y chẳng thể gọi một tiếng cha. Thì ra đây là lí do giữa y và Nguyễn Hoàng luôn có một sợi dây vô hình kết nối, là lí do mà dẫu Nguyễn Hoàng vô cùng ngang ngược, y vẫn rộng lòng bỏ qua. Chàng trai trẻ này, bi thương hơn nàng nghĩ quá nhiều.

Cái thời đại này đau khổ ngổn ngang đến kẻ nhỏ bé nhất cũng phải hứng chịu, huống hồ gì là những bậc đế vương.

-Ta đã từng hỏi cha, sao phải là ta? Sao lại chọn ta? Ông có thể chọn Nguyễn Hoàng, chọn Nguyễn Uông, sao cứ nhất định phải là ta?

Câu nói khiến Duy Ninh nghẹn ngào, y ôm mặt, che đi hai con mắt đỏ ngầu.

Hà Anh chẳng cần y nói ra. Nàng hiểu, Nguyễn Kim chưa từng thừa nhận Duy Ninh là con trai ông. Cho nên ông muốn phải là y, nhất định phải là y. Trở thành con cờ trên ván cờ giang sơn, hy sinh, cô độc.

Hà Anh vỗ về trên vai y. Duy Ninh im bặt càng làm không khí thêm nặng nề. Nỗi đau dồn nén suốt hai mươi mấy năm, đâu có dễ dàng gì.

_________

Mậu Thân, Nguyên Hòa năm thứ mười sáu, 1548.
Vùng chiến sự Yên Mô.

-Tướng quốc công, bệ hạ đã đến rồi.

Nguyễn Hoàng ngước mắt nhìn ra phía chân đồi, một đoàn người cờ lọng phấp phới vừa đến. Quân Nguyễn Hoàng vừa được giải vây để về lại Yên Mô, vùng đất đau thương trong lòng y.

Nguyễn Hoàng vén màn bước vào lều chủ soái, lãnh đạm nhìn Duy Ninh.

-Khấu kiến bệ hạ.

Duy Ninh quay lại nhìn y, gật đầu khẽ.

-Ở đây chỉ có hai chúng ta, không cần lễ nghi.

Nguyễn Hoàng chỉ trầm ngâm không nói, khiến lòng Duy Ninh nặng nề.

-Hoàng, anh em ta đã quá lâu không trò chuyện, ta thật lòng muốn cùng em ôn lại những ngày tháng đã qua.

Nguyễn Hoàng lập tức ngước cặp mắt như lửa cháy về phía Duy Ninh, đôi môi nhếch lên nụ cười khinh khỉnh.

-Bệ hạ không cần phải tỏ ra thân thiết với ta.

-Lúc nhỏ anh em ta rất thân thiết, sao bỗng dưng ta trở về em lại như thế?

-Bệ hạ! Nguyễn Hoàng ta năm đó biết một Nguyễn Duy Ninh, một người anh trai thân thiết, không hề quen một Lê Duy Ninh, một Trang Tông dòng dõi cao quý!

Duy Ninh muốn nói với y, rằng mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Y muốn người thân duy nhất của mình trên cõi đời này chấp nhận y, dẫu cho y có họ Nguyễn hay họ Lê.

Bất chợt một mũi tên lửa đâm rách toạc tấm màn, ghim lên vách lều. Lửa lan ra nuốt chửng mọi thứ. Nguyễn Hoàng và Duy Ninh đồng loạt rút gươm lao ra ngoài.

Một viên tướng ào đến túm lấy Duy Ninh. Y mặt mày xanh lét, sau lưng đã trúng ba bốn mũi tên.

-Bệ..bệ hạ! Mau chạy....

-Quân Mạc đã đánh đến sao?

Duy Ninh thảng thốt gào lên, một tay đỡ lấy viên tướng ngã khuỵu.

-Không...bệ hạ! Mau chạy...

Nguyễn Hoàng nghiến răng nhìn về phía cổng bản doanh, tay siết chặt thanh bảo gươm.

-Là quân ta.

Duy Ninh bàng hoàng ngước nhìn Nguyễn Hoàng rồi nhìn về phía đoàn quân đang giao đấu ở chân đồi. Cờ lọng đó, giáp phục đó, chắc chắn là quân Lê kia mà!

-Là binh dưới trướng Trịnh Kiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com