ZingTruyen.Info

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu

(38) Trốn đi

vivusmile

Hà Anh tròn mắt nhìn chàng trai sau lưng đang điên cuồng huých mạnh con ngựa chiến. Nó lao đi như tên bắn.

Lòng Hà Anh dẫu rối loạn, nàng vẫn cảm thấy đâu đó niềm hạnh phúc. Y muốn bỏ lại tất cả phía sau, cùng nàng bỏ trốn, là thật sao?

Thế cục này, một mình nàng có thể xoay chuyển được sao?

Nguyễn Hoảng vòng tay qua eo nàng, giữ chặt dây cương.

-Anh không giận tôi nữa sao?

Hà Anh nói trong tiếng gió, thổi qua tai y.

-Giận nàng chuyện gì?

-Chuyện của Phúc Hải...

-Người cũng đã không còn, giận nàng làm gì nữa.

Hà Anh lặng đi. Vậy mà bẵng đi một thời gian y không đến tìm nàng nữa. Nàng đã sợ y chán ghét nàng.

-Chúng ta đang đi đâu thế?

-Ta cũng không rõ.

Trước giờ Nguyễn Hoàng hành động luôn tuân theo kế hoạch của y, chưa từng tùy ý. Nữ nhân này lại có thể khiến y biến thành một Nguyễn Hoàng mà trước nay y chưa từng nghĩ đến. Nữ nhân này đang khiến y phát điên. Điên đến chết mất!

-Nguyễn Hoàng, anh đừng như thế nữa.

-Vậy nàng chấp nhận để số phận mình trôi nổi sao?

Y vẫn ánh mắt can trường đó, vẫn giọng nói lạnh lẽo đó mà gào lên. Cả đời y bị người ta sắp đặt, sai khiến, bây giờ y muốn để cuộc đời mình tự do, có thể sống bên người con gái mình yêu thương.

-Còn anh? Anh chấp nhận buông bỏ tất cả mọi thứ sao?

Nguyễn Hoàng nghiến răng đến gân xanh nổi lồm cồm bên thái dương, y điên cuồng gào lên, con ngựa lao đi.

Y đã từng chấp nhận cuộc sống như là một con cờ chính trị của cha, của anh, của Trịnh Kiểm, của Lê Duy Ninh. Y chưa từng nghĩ sẽ có ngày kia, một người đến và thay đổi cả lộ trình của y, khiến y khao khát được sống như một nam tử bình thường.

Chiều tà, con ngựa mệt lả dừng chân lại bên một bãi biển xanh như ngọc, phía chân trời lại thẫm một màu đại dương, làm cả vịnh biển hóa hai màu hài hòa kì lạ. Thanh Hóa vẫn luôn nổi tiếng với những vịnh biển đẹp mê hồn, nhưng nơi đây với vẻ hoang sơ kì vĩ, càng đẹp hơn với nắng chiều đang nhạt màu.

-Đây là đâu thế? Đẹp quá...

-Biển nơi đây hiền lành nên người ta gọi là Hải Hòa.

Cái tên này nàng chưa từng nghe qua, nhưng thôi, miễn là nó xinh đẹp.

-Năm trăm năm sau, giang sơn vẫn xinh đẹp thế này chứ?

Hà Anh gật đầu khẽ. Nàng bần thần suy nghĩ, nếu như cùng nàng trốn đi, cả đời này sống như kẻ đã chết, làm sao trở nên vĩ đại, làm sao trở thành người mở cõi.

Nguyễn Hoàng buông dây cương, vòng tay kéo Hà Anh ngã vào lòng mình rồi ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Hà Anh bối rối nhìn Nguyễn Hoàng tựa trên vai mình, vòng tay y mệt mỏi.

-Cuộc chiến này, ta quá mệt mỏi rồi. Mạc Đăng Dung chết rồi, Mạc Đăng Doanh chết rồi, Mạc Phúc Hải cũng đã chết. Rốt cuộc, phải có bao nhiêu người nữa ngã xuống thì chiến tranh phi nghĩa này mới dừng lại.

Hóa ra những con người trong vòng lịch sử, họ đều đã chán chường mệt mỏi. Mạc Phúc Hải cũng thế, Nguyễn Hoàng cũng thế. Nhưng nàng không thể để y trốn  đi, không thể để y vùi lấp cả tương lai huy hoàng của mình.

-Nguyễn Hoàng, chẳng phải anh đã từng nói với tôi. Con người ai mà chẳng muốn để lại một di sản cho người đời sau nhớ đến, anh cũng thế, anh phải bước tiếp, vì con đường tới đây của anh thật sự rất chói lòa.

-Chói lòa thì đã sao? Ta muốn một đời an nhiên, không còn binh đao loạn lạc, không còn nhất quốc lưỡng triều. Hà Anh, ta thật sự rất mệt.

Hà Anh vùng người khỏi vòng tay y, nàng nhảy phóc xuống ngựa, lao về phía biển. Nguyễn Hoàng hoảng hốt đuổi theo nàng.

-Hà Anh!

Y gào lên. Chưa bao giờ y thấy nàng chạy nhanh thế này.

-Hà Anh! Nàng làm gì vậy?!

Nguyễn Hoàng túm lấy cánh tay nàng kéo mạnh lại. Nước biển đã kéo đến đầu gối, cát dưới chân không ngừng bị kéo ngược ra khơi. Hà Anh càng vùng vẫy, Nguyễn Hoàng càng cố chấp ôm chầm lấy. Nàng đánh mạnh vào người y, cố thoát khỏi vòng tay to lớn vững chãi.

-Anh để tôi đi đi!

-Nàng muốn chết sao!

-Tôi đến từ đâu thì hãy để tôi về lại nơi đó! Không cần anh lo cho tôi nữa!

-Nàng cứ đánh ta đi! Đánh đi! Nhưng làm ơn đừng rời xa ta nữa!

Hà Anh bật khóc. Biết làm sao bây giờ. Lẽ ra nàng nên bỏ đi khi tình cảm của cả hai vẫn còn hờ hững. Lẽ ra nàng không được yếu lòng trước Nguyễn Hoàng. Lẽ ra nàng nên để lịch sử trôi theo đúng dòng chảy của nó! Nhưng nàng không làm được, nàng không muốn xa y, dẫu chỉ là thích thôi, nàng vẫn mong muốn có thể ở bên y mãi.

-Đừng khóc...

-Ai cần anh quan tâm!

Hà Anh đẩy mạnh Nguyễn Hoàng ra, ánh mắt nàng bi thương lai láng. Không thể được, trước mặt nàng là một nhân vật lịch sử, là người quan trọng nhất trong công cuộc mở cõi về phía nam. Nếu nàng ở bên y, sẽ không có Đà Lạt mộng mơ, sẽ không có Nha Trang kì vĩ, sẽ không có Sài Gòn chứng nhân lịch sử mấy trăm năm chống thực dân....

-Anh trở về đi! Cứ mặc tôi!

-Hà Anh! Nàng đừng như vậy!

-Anh đừng có gọi tôi như thế!

-Mạng của nàng là do ta cứu! Nàng muốn chết là chết sao?

-Mặc kệ tôi!

Nguyễn Hoàng điên cuồng lao đến, hai bàn tay thô ráp ôm lấy gương mặt nhỏ bé kia rồi hôn xuống đôi môi nhỏ bé. Hà Anh trợn trừng mắt nhìn y kề trước mặt, đôi môi điên cuồng chiếm giữ lấy môi nàng. Nước mắt Hà Anh trào ra, nóng hổi.

Hà Anh đẩy Nguyễn Hoàng ra. Y cố chấp túm lấy hai cổ tay nàng rồi lại hôn xuống.

Thà rằng y đừng làm như thế, nàng đã có thể cay đắng muốn rời xa y. Bây giờ làm sao nàng nỡ xa cái tên ngang ngược này nữa.

Bỗng nhiên trời đổ rào cơn mưa. Nụ hôn của y càng mạnh mẽ và ma mị. Hà Anh chẳng còn phân biệt nổi đâu là nước mắt, đâu là nước mưa.

Nguyễn Hoàng rời khỏi nàng, ngước mắt nhìn đôi môi nhỏ sưng đỏ. Y ôm chầm lấy cả thân ảnh bé nhỏ vào trong lòng, vùi trong mái tóc nàng.

-Nàng đã biết được tình cảm của ta, ta càng không thể để nàng đi nữa.

Hà Anh đau lòng tựa lên ngực y. Cả người nàng khẽ run rẩy, mưa mỗi lúc một lớn hơn. Nguyễn Hoàng cúi người bế thốc Hà Anh lên rồi đi vào bờ.

Nguyễn Hoàng loay hoay nhóm lửa trong hang. Hà Anh lẳng lặng ngồi bó gối, tay khẽ chạm lên môi mình. Nguyễn Hoàng lén nhìn nàng, rồi y đằng hắng.

-Nàng lại hong khô quần áo đi. Ta ra ngoài đợi.

Bỗng nhiên, bên ngoài xuất hiện một cơn sấm sét vang trời. Hà Anh vội quay sang y.

-Ngoài kia đang có sấm sét, xung quanh lại quá nhiều cây cao, anh cứ ở trong hang đi.

-Nhưng nàng không hong khô sẽ cảm mất.

Hà Anh mím môi nhìn xuống bộ váy ướt sũng của mình. Quả thật bây giờ nàng cũng đang rất lạnh. Nhưng y thì sao, dẫu mình đồng da sắt thì vẫn lạnh thôi.

-Ta không sao đâu, không cần lo.

-Nguyễn Hoàng.

Hà Anh nắm lấy tay áo y kéo lại. Nàng mím môi.

-Ngồi quay lưng lại với nhau là được rồi. Anh đừng đi xa đống lửa quá...Lạnh lắm...

Nàng nói mà mặt ửng đỏ. Nguyễn Hoàng bối rối, y toan lắc đầu.

-Anh để người lạnh, sẽ ốm đấy...

Giọng nàng nhỏ dần, nghe như tiếng đàn dịu dàng bên tai. Nguyễn Hoàng không kiềm được, nở nụ cười khẽ. Y lẳng lặng ngồi quay lưng lại với nàng, ngước mắt nhìn vách hang mờ ảo trong ánh sáng bập bùng của đống lửa.

Hà Anh cũng xoay người, nàng mím môi cởi chiếc áo voan khoác ngoài, rồi đến chiếc áo lụa trắng bên trong. Đôi vai Hà Anh dần lộ rõ trong cái mờ ảo của đêm giông, lộ rõ cả tấm lưng ngọc ngà, bắc ngang bởi chiếc yếm lụa đỏ.

-Cấm anh nhìn trộm đấy.

Nguyễn Hoàng phì cười.

-Ta không phải dạng người háo sắc ấy đâu.

Hà Anh yên bụng, nàng hơ tay bên đống lửa. Vết thương trên lưng nàng bỗng nhiên đau nhức.

-Sao thế?

Tiếng rên đau khe khẽ của Hà Anh làm Nguyễn Hoàng lo lắng.

-Chỉ là, vết thương lại đau rồi.

-Đã bảo phải giữ ấm kia mà.

-Tôi có muốn trời mưa đâu..

Hà Anh giận dỗi nói. Nàng chưa từng nghĩ bị tên bắn lại có thể đau lâu như thế này, dai dẳng và khổ sở.

Nguyễn Hoàng chạy ra ngựa, lúc vào đem theo chiếc áo choàng nhung đỏ của y.

-Đắp vào đi.

-Còn anh thì sao?

Nguyễn Hoàng vẫn cố không nhìn Hà Anh. Y quay mặt đi rồi ngồi xuống lại chỗ cũ.

-Anh cũng ướt sũng thế kia rồi, tôi không có ý gì đâu, nhưng mà...anh cũng nên hong khô đi...

Hà Anh thấy hoàn cảnh bây giờ hết sức không trong sáng.

-Áo ngoài của tôi một chốc sẽ khô ngay thôi, anh cứ giữ lấy áo choàng mà đắp đi.

Nguyễn Hoàng cắn răng, y cởi bỏ viên lĩnh ướt sũng của mình rồi xoay người, kéo Hà Anh vào lòng mình. Hà Anh ngỡ ngàng nhìn cả cơ thể mình bất lực nằm trọn trong vòng tay y, chiếc áo choàng nhung được y choàng lên người, kéo xuống phủ lên người nàng kín mít.

-Như thế này thì không còn ý kiến gì rồi chứ?

Mặt Hà Anh đỏ gay, nàng bàng hoàng cảm nhận làn da nóng ấm của y đang kề trên lưng trần của mình. Cái tên này..có thật là nam nhân phong kiến không?

-Anh...

-Bây giờ thì nàng đã là người của ta, sau này không còn đường chạy thoát nữa.

Hà Anh á khẩu. Nàng thấy lòng mình rối bời bao cảm xúc mà không cách nào gọi tên. Đây là cảm giác hạnh phúc sao? Hạnh phúc sao mà chua chát đến thế?

-Nguyễn Hoàng...anh biết một ngày nào đó tôi sẽ phải đi mà...

Vòng tay Nguyễn Hoàng chặt hơn, Hà Anh cảm nhận được tiếng tim y đập mạnh mẽ.

-Nàng có thể không đi không?

-Nơi đây không dành cho tôi, Nguyễn Hoàng, anh sẽ trở thành vĩ nhân lịch sử, còn tôi sẽ trở về thời đại để trở thành vĩ nhân của chính cuộc đời tôi. Giữa chúng ta không có nhân duyên ấy đâu.

-Nàng đừng chối bỏ. Nàng cũng có cảm giác như ta mà, chẳng phải sao?

Nàng thích y, điều đó là sự thật, nhưng nàng không thể ích kỉ.

-Một ngày nào đó anh sẽ nhìn lại cuộc đời mình và thầm cảm ơn vì tôi đã ra đi. Tôi chắc đấy.

Hà Anh nói, dẫu cố mỉm cười nhưng nước mắt rơi. Nguyễn Hoàng lắc đầu khổ sở, chân mày y nhíu chặt đau thương.

-Sao nàng cứ mãi nói rằng ta sẽ trở thành vĩ nhân, trở thành lịch sử? Ta chỉ muốn cùng nàng sống an nhiên, sống ngoài những tranh đấu kia, điều đó khó lắm sao?

Nàng phải làm sao để y hiểu được tầm quan trọng của y trong lịch sử đây.

-Ngày mai, chúng ta trở về thôi.

-Không, Hà Anh.

-Trở về, anh hãy đối diện với cuộc đời mình. Nếu đã không thể xoay chuyển nó, thì hãy sống với nó bằng tất cả bản lĩnh của mình.

Dẫu không còn có nàng bên cạnh y.

Không gian dần trở nên tịch mịch. Cơn mưa kia cũng tạnh mất. Nguyễn Hoàng bế tắc nhìn ra xa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info