ZingTruyen.Info

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu

(28) Dã tâm

vivusmile

Hà Anh về phủ, Nguyễn Hoàng liền phải cầm binh đi ngay. Y giải thích với nàng rằng phủ Trường Yên này là đất của nhà Mạc, quân Lê chỉ vừa mới chiếm được.

Nhờ Nguyễn Hoàng chăm sóc chu đáo, vết thương ở lưng Hà Anh cũng đã dần lành rồi, cả vết cứa gươm trên cổ cũng đã liền hẳn. Ngày ngày đều có nô tì đem nghệ tươi đến để nàng thoa vết thương. Cũng nhờ rảnh rỗi như thế mà nàng bắt tay vào tìm đường về nhà, mà việc đầu tiên là phải đo được gia tốc trọng trường. Nàng loay hoay kiếm được một sợi dây từ lưới bắt cá để làm dây con lắc đơn rồi. Còn cần tìm một vật thay cho quả nặng. Hà Anh liền lần đường đi vào khu nhà bếp để tìm vật gì đó có thể cân.

Hà Anh đi mãi thì không biết khu nào là khu nào nữa. Người hầu kẻ hạ ở đây cũng rất ít, tướng đi cả rồi trong phủ còn vắng vẻ hơn.

Hà Anh nhấc váy leo lên trên chiếc bàn đá, nheo mắt nhìn ra bốn phía. Đằng kia có khói! Chắc chắn là nhà bếp rồi.

Còn đang loay hoay không biết thời này người ta cân dùng đơn vị gì, Hà Anh đã nghe tiếng vỡ vọng ra từ sau vườn.

-Ngươi muốn chết à?

-Tôi đáng tội, xin tướng công tha mạng.

Hà Anh nheo mắt nhìn qua ô cửa nhỏ bằng lòng bàn tay. Kia là Trịnh Kiểm. Đôi khi nàng vẫn gặp y lúc còn ở dinh thự Thái tể ở Tây Đô. Y vẫn luôn dùng nụ cười gian xảo cười với nàng khiến nàng rùng mình. Còn bây giờ, y giống như một con thú hoang, gầm gừ thị uy với kẻ đang cúi đầu kia.
Hắn là ai nhỉ, nhìn cách ăn mặc cũng không phải là cao sang, cũng không phải là thấp hèn, nhưng hình như rất quen, nàng đã gặp ở đâu đó rồi.

-Ngươi làm như vậy, tên vua đó nhất định sẽ nghi ngờ mà đề phòng ngươi, sau này ngươi còn cơ hội nữa hay sao?

Vua? Vua nào!

Nhưng dù là vua nào, Hà Anh đều cảm thấy lo lắng. Lê Duy Ninh và Mạc Phúc Hải đều là những chàng trai trẻ tuổi, đều đáng thương giữa thời cuộc này.

-Lê Duy Ninh quá cẩn trọng, tôi đã cố lợi dụng lúc hắn mệt mỏi mà bỏ thuốc, không ngờ hắn lại cho con mèo hoang ăn, con mèo đó lại lăn ra chết ngay lập tức trước mặt hắn.

Hà Anh bịt chặt miệng mình để cố không để lộ bất kì âm thanh của sự hoảng hốt đến điếng người. Hai người bọn họ đang âm mưu giết người, âm mưu giết Lê Duy Ninh, nhưng không thành. Lịch sử cũng đã từng đề cập đến chuyện một tên tướng nhà Mạc đầu hàng vua Lê, tên là Dương Chấp Nhất đầu độc vua Lê nhưng bất thành, chuyển sang đầu độc Nguyễn Kim. Đó là hắn ta ư? Còn Trịnh Kiểm làm gì ở đó? Hắn chẳng phải là con rể của Nguyễn Kim sao? Hắn chẳng phải là tôi tớ nhà Lê sao?

Hà Anh ngồi phịch xuống đất, cố nén tiếng hơi thở dồn dập của mình. Nếu chúng mà phát hiện ra nàng, nhất định sẽ giết người bịt đầu mối.

-Lê Duy Ninh bây giờ nhất định sẽ đề phòng ngươi, chỉ là chưa có chứng cớ buộc tội ngươi mà thôi. Ngươi tốt nhất không nên động thủ với hắn nữa.

-Thế tôi phải làm sao?

Hà Anh nhăn mặt, không thấy tiếng trả lời nữa.

Phải đến hơn một phút sau, nàng mới nghe thấy chất giọng gian trá của Trịnh Kiểm.

-Chuyển hướng về Nguyễn Kim đi.

Câu nói đó, y nói ra nhẹ như không vậy.
Hà Anh thấy lạnh người. Nàng không nghĩ Trịnh Kiểm lại có thể máu lạnh như thế. Lịch sử không hề sai khi trách móc con người này.

-Nguyễn Kim? Thái tể sao?

-Ông ta tin tưởng ngươi, xem ngươi là bằng hữu. Ngươi cứ mời ông ta đến uống rượu, chắc chắn sẽ không nghi ngờ!

Dương Chấp Nhất lặng đi. Dẫu theo Mạc, nhưng Nguyễn Kim bao năm qua đã luôn là người bằng hữu hiếm có.

-Nguyễn Kim tính tình đa nghi như Tào Tháo, bỏ độc vào rượu hắn sẽ uống sao?

-Vậy thì đầu độc vào thứ khác. Ngươi trăm mưu ngàn kế, đến trà trộn vào quân Lê còn làm được, chẳng lẽ lại không nghĩ được như thế!

Trịnh Kiểm lãnh huyết nói, y hất cằm cười khẩy.

-Hay là, ngươi vốn dĩ không muốn giết ông ta?

Dương Chấp Nhất chỉ nhìn trừng trừng Trịnh Kiểm. Y quay đi, thở hắt ra.

____

Hà Anh cứ nhìn Nguyễn Hoàng không thôi, nàng lo lắng chốc chốc lại trông ra phía cửa. Không biết đêm nay Dương Chấp Nhất có mời Nguyễn Kim đến như đã nói với Trịnh Kiểm không? Đêm nay có phải là đêm cuối đời của Nguyễn Kim không?

-Vết thương lại đau sao?

Nguyễn Hoàng nhếch đôi mắt đang chăm chú nhìn bản đồ về phía Hà Anh. Nàng chỉ lẳng lặng lắc đầu. Bình thường nàng hay huyên thuyên, hôm nay lại im lặng như vậy chắc chắn là có vấn đề rồi.
Nguyễn Hoàng đi lại chỗ bàn của nàng, nhìn đống giấy tờ ghi chi chít những kí tự kì lạ.

-Cái này là gì thế?

-Gia tốc trọng trường.

-Gia...cái gì?

Hà Anh ôm đống giấy lộn xộn của mình về góc bàn.

-Cô đang âm mưu cái gì thế?

-Có đâu...

Hà Anh vờ dỗi, nàng rối lòng quá. Nàng không biết làm sao bây giờ nữa.

-Đưa ta xem nào?

-Anh đi xem bản đồ của anh đi...

-Đưa đây.

Nguyễn Hoàng chồm đến lấy đống giấy của nàng xếp lại ngay ngắn.

-Đọc cũng có hiểu đâu, ra vẻ làm gì thế không biết.

Nguyễn Hoàng đằng hắng, y xoay ngang xoay dọc tờ giấy trong tay, rồi lại đằng hắng.

-Chữ này...là chữ 'lại' sao?

-Đấy là alpha!

-Sao cô lại viết theo hàng ngang thế hả, đọc nhức cả mắt.

-Có đọc được đâu mà chả nhức!

Hà Anh cướp lại tờ giấy từ tay y.

Vừa lúc đó, bên ngoài cửa xuất hiện một gia nô, bưng một mâm quả. Nguyễn Hoàng vội đứng dậy, y cao giọng.

-Có chuyện gì?

-Bẩm tướng công, có quả dưa quý Trung Hậu hầu gửi đến ạ.

Hà Anh nhìn Nguyễn Hoàng rồi nhìn mâm dưa đã bổ sẵn.

-Được rồi, để lên bàn đi.

Đợi người gia nô đi khỏi, Hà Anh mới chạy lại chỗ mâm dưa, đưa ánh mắt hiếu kì hỏi Nguyễn Hoàng.

-Dưa này mà ướp lạnh là khỏi phải chê, tiếc là anh không có cơ hội ăn thử rồi.

-Ta đã từng ăn thử mơ ướp lạnh vào mùa đông ở Đông Kinh rồi.

Hà Anh à lên. Thì ra thời này cũng có ướp lạnh rồi kia. Chắc ướp lạnh của Nguyễn Hoàng là dạng ủ rọng nước để qua đêm trong mùa đông, ngày xưa bà nàng ở quê hay làm lắm.

-Nhưng mà, người tên Trung ấy là ai thế?

Tên Trung? Nguyễn Hoàng nghệch mặt một lúc rồi mới à lên.

-Đó là tước vị, Trung Hậu hầu là tướng dưới trướng của cha ta.

Y xếp lại bản đồ trên bàn rồi cầm một miếng dưa lên. Hà Anh chợt nghe đến Nguyễn Kim, lòng như có sấm dậy.

-Người đó tên là gì vậy?

-Cô hỏi làm gì?

-Tại vì, cái tên Trung Hậu hầu nghe rất quen...

Hà Anh căng thẳng đưa tay giữ lấy ống tay áo Nguyễn Hoàng. Y chau mày nhìn nàng.

-Dương Chấp Nhất.

Hà Anh lập tức thở gấp, nàng giật phăng miếng dưa từ tay y, ném lại lên mâm. Nguyễn Hoàng túm lấy cổ tay nàng, ánh mắt không biết đâu là bất an, đâu là lo lắng.

-Nàng làm gì vậy?

-Không được ăn!

-Tại sao?

-Dương Chấp Nhất, tên đó sao tự dưng lại muốn cho anh dưa chứ? Anh không thấy kì lạ hay sao?

-Trước đây Trung Hậu hầu cũng từng biếu rất nhiều thứ!

-Nhưng hắn là tướng nhà Mạc kia mà!

-Nhưng ông ta đã quy thuận vua Lê.

-Anh chưa từng nghĩ ông ta chỉ đang giả làm trung thần hay sao!

Lời Hà Anh vừa dứt, ánh mắt Nguyễn Hoàng lập tức sa sầm đi.

Nguyễn Kim vừa nhận lời đến phủ của Dương Chấp Nhất chiều nay.

-Hồ đồ!

Nguyễn Hoàng buông mạnh Hà Anh ra, y tức giận đứng phắt dậy. Hà Anh biết ngay thế nào y cũng sẽ không tin, không những không tin mà sẽ còn nổi giận. Nàng rối bời không biết y sẽ làm gì sau kế.

-Cô nghỉ sớm đi!

Nguyễn Hoàng nhấc thanh bảo gươm của mình khỏi giá, làm lòng Hà Anh hoảng loạn. Nàng chạy về phía y đang sải những bước chân dài rời đi.

-Anh định đi đâu?

-Không cần cô quản.

-Nguyễn Hoàng!

Nguyễn Hoàng giật phăng cánh tay y ra. Hà Anh đau đớn ôm vai. Y hốt hoảng lao đến đỡ lấy nàng. Hà Anh liền túm lấy vạt áo y, lắc đầu mà mắt ngân ngấn nước, nàng thều thào nói không ra hơi, lưng nàng đau nhức.

-Đừng đi nữa.

Nguyễn Hoàng nhìn bàn tay mình sau lưng nàng đã thấm máu, y nhăn mặt bế Hà Anh lên rồi đi về phía buồng ngủ.

-Thả tôi xuống đi, đau quá...

-Ai bảo cô động tay động chân chứ hả?

Hà Anh mắt rơm rớm nước. Nàng không khóc vì đau, nàng khóc vì suýt nữa Nguyễn Hoàng đã đâm đầu vào nguy hiểm.

-Đừng có khóc đấy!

Y bối rối nhìn nàng, tay cứ không ngừng vỗ về lên lưng Hà Anh.

Từ ngoài, tiếng bước chân hối hả xông vào khiến Nguyễn Hoàng thất kinh quay đầu trông ra ngoài, lòng y như đại dương dậy sóng, nỗi bất an lênh láng trong cặp mắt tối lại. Hà Anh càng bồn chồn hơn, nàng quên cả đau đớn, ngước mắt về phía người gia nô thở hồng hộc, cố bật lên từng chữ.

-Tướng công, thái tể không xong rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info