ZingTruyen.Info

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu

(26) Trung thần

vivusmile

Nguyễn Hoàng ngước đôi mắt ngập trong lửa hận về phía giọng nói kia. Thình lình, đôi mắt y long lên giận dữ.

-Bỏ gươm xuống!

Tên phó tướng nhà Mạc, một tay vòng chặt qua vai Hà Anh, một tay siết chặt thanh gươm đang kề lên cổ nàng. Máu Hà Anh đã chảy xuống đỏ thẫm cổ áo trắng. Nàng nhìn Nguyễn Hoàng, ánh mặt ngập trong hối lỗi. Phúc Hải càng ngỡ ngàng hơn, y sững người nhìn nữ nhân bé nhỏ bị thanh gươm sắc lạnh kia đe dọa tước đi sự sống.

Nguyễn Hoàng nghiến răng nhìn tên tướng, rồi nhìn nàng, nhìn cả vết thương trên cổ nàng.

-Mau bỏ gươm xuống, nhanh lên!

Hắn càng nói, gươm càng cứa một đường sâu trên cổ Hà Anh. Nàng nhăn mặt kiềm nén cơn đau. Nguyễn Hoàng đau đớn nhìn máu chảy xuống mỗi lúc một nhiều, bàn tay Hà Anh cũng đang run rẩy, lòng y như quặn thắt.

-Được rồi!

Phúc Hải bỗng lên tiếng. Cả Nguyễn Hoàng, Hà Anh và viên phó tướng cùng sững sờ.

Y quay sang Nguyễn Hoàng, ánh mắt khiêu khích.

-Nguyễn tướng quân là kẻ khôn ngoan, phải làm gì ắt biết.

Nguyễn Hoàng ngấu nghiến nhìn Phúc Hải. Cả đời y chưa từng phải đầu hàng ai. Cả đời chưa từng nghĩ phải hạ mình trước vua tôi nhà Mạc! Y đã nghĩ đến chuyện tự cầm gươm đâm vào mình. Kẻ sĩ có thể giết không thể làm nhục!

Nhưng rồi y nhìn sang Hà Anh. Y chết rồi nàng đâu còn giá trị với bọn chúng nữa. Y phải chết, nhưng nữ nhân bé nhỏ với niềm tin vào cuộc đời kia tại sao phải chết!













Thanh gươm rơi xuống đất, bàn tay Nguyễn Hoàng buông thõng trong không khí.

Bọn lính ập đến. Còn chưa kịp chạm vào Nguyễn Hoàng..

-Phập!

Hàng loạt mũi tên từ trên ngọn đồi lao xuống, cắm thẳng vào tay tên đang sấn tới Nguyễn Hoàng, cả tên đang đe dọa Hà Anh. Nguyễn Hoàng vùng người đá thanh gươm dưới đất lên tay, chiếm lại thế thượng phong. Một toán người lao đến che khiên cho Phúc Hải rồi lôi y đi.

Nguyễn Hoàng gồng mình lao đến chỗ Hà Anh, đẩy nàng vào lòng mình.

Liêu phó quân chạy xuống, chắp tay thưa.

-Bẩm Tướng công, bệ hạ đã vòng ra sau núi, đã thoát được rồi, ta cũng nên rút thôi!

-Bệ hạ?

Hà Anh ngỡ ngàng. Duy Ninh đang ở đây?

Nguyễn Hoàng gật đầu mạnh, y nắm lấy bàn tay run rẩy của Hà Anh vùng chạy. Quân chi viện từ trong núi tràn ra, tên bay như mưa, lửa cháy sáng cả màn đêm rồi. Khung cảnh này thật sự quá đáng sợ! Tim Hà Anh cứ đập mạnh trong lòng ngực, như muốn vỡ tung.

Ba người đi ra đến cổng, lập tức thấy một toán quân lăm lăm khí giới chặn đường. Quân Lê so với chúng chỉ bằng một nửa!

-Nguyễn Hoàng! Khôn hồn thì nên đầu hàng đi!

Phúc Hải đứng giữa quân, áo choàng thêu long ấn vàng rực, đẫm máu. Hà Anh thu người ra sau Nguyễn Hoàng, ngước cặp mắt thương cảm nhìn Phúc Hải. Y vẫn còn trẻ như vậy đã phải chứng kiến máu chảy đầu rơi!

Nguyễn Hoàng siết thanh gươm, nhìn ra ba quân phía sau mình. Thương vong quá nửa rồi!

Bất ngờ, một toán lính Mạc đứng ở vòng ngoài của toán quân, vung giáo xoay người hướng binh khí vào trong, tạo thành một lớp tường người bao vây đám binh lính.

Phúc Hải trợn trừng mắt nhìn chúng.

-Các ngươi làm gì vậy hả!

Vị tướng già bước khỏi chỗ ẩn thân, điềm nhiên đi ra trước mặt Nguyễn Hoàng.

Nguyễn Hoàng chau mày, vào thế thủ.

-Quả là không nhìn lầm! Đúng là Nguyễn Hoàng, ngươi lớn nhanh lắm, mới ngày nào còn nhỏ cứ chạy theo Ư Dĩ không thôi!

Chân mày Nguyễn Hoàng giãn ra. Phúc Hải chĩa gươm về phía ông, gào lên.

-Đồ phản tặc nhà ngươi!

-Ta là Phạm Hiển, là tri kỉ với Nguyễn Ư Dĩ chú ngươi.

Nói dứt lời, chẳng để Nguyễn Hoàng cảm thán, ông xoay người về phía Phúc Hải, tà áo choàng thêu quốc ấn của đại tướng quân sáng ngời.

-Mau đi đi.

Nguyễn Hoàng nhăn mặt nhìn ông, hạ giọng.

-Ngài không định đi sao?

-Không đi nữa.

-Tướng quân!

-Nhà Mạc hay nhà Lê, Nguyễn Hoàng ngươi hay Mạc Phúc Hải, đều là những đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

Mạc Phúc Hải? Nguyễn Hoàng trợn trừng mắt nhìn ra bên kia. Hắn ta chính là vua Mạc? Mạc Đế?

-Trẫm tuyệt đối không tha cho tên phản đồ như ngươi! Phạm Hiển!

Trẫm? Trẫm sao? Hà Anh tròn mắt, nàng thất kinh nhìn y bây giờ chẳng khác gì một kẻ quẫn trí.

-Mau đi!

Phạm Hiển gào lên. Quân lính của ông lao vào tấn công quân Mạc. Nguyễn Hoàng cắn răng rồi nắm lấy tay Hà Anh lao đi.

-Tướng công, là quân chi viện nhà Mạc!

Nguyễn Hoàng hoảng hốt quay đầu, đã thấy Phúc Hải đuổi theo. Phạm Hiển đã giữ y lại.













-Không!













Nguyễn Hoàng gào lên. Một đường gươm của Phúc Hải chém dọc người viên tướng già. Ông bám lấy vai Phúc Hải, cố trụ vững.

Hà Anh ngỡ ngàng nhìn ra sau. Phúc Hải nam tử như hoa đó, y đã không ngần ngại một đao cướp đi sinh mạng của một người.

-Tướng công! Mau đi thôi!

Liêu phó quân cùng lính sĩ cố sức lôi Nguyễn Hoàng đi. Khi đôi mắt y đã ngập trong đau thương mất mát. Y chỉ vừa nhớ ra Phạm Hiển, người chú năm xưa hay đến nhà chú y chơi, còn dạy y học võ!



















-Vua Lê vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Phạm Hiển vẫn trụ trên vai Phúc Hải, gào lên. Tiếng ông khản đặc truyền đi trong màn đêm đầy mùi máu. Hà Anh sững sờ lắng nghe, đôi mắt của Nguyễn Hoàng càng thương tâm hơn nữa. Đây chính là trung thần sao? Tận trung vì vua? Hi sinh vì vua? Thật sự quá tàn khốc!













-Ông im ngay cho trẫm!

Phúc Hải gào lên, y đau khổ siết chặt lấy người Phạm Hiển để ông không ngã xuống. Y kiềm nén nước mắt đang chực trào, y nghiến răng thống khổ. Phạm Hiển thấy Nguyễn Hoàng đã chạy xa rồi, ông mới nhìn lại Phúc Hải. Nụ cười nhăn nheo và hiền từ của ông làm tim y đau đớn.

Y mất ông, mất cha, đến người thầy này cũng mất nốt. Mà lại là chính tay y giết ông.

-Sao ông lại làm như vậy!

Y gầm mặt khóc, nước mắt đau đớn vì bị phản bội, không thể nào chảy xuôi được. Cả đời Phạm Hiển chinh chiến sa trường, cứ ngỡ là một lòng vì vua Mạc không thôi, cứ ngỡ là một lòng vì Mạc Phúc Hải y không thôi!

-Ta dạy võ cho bệ hạ, đến nay có thể chết trong tay người, âu cũng là thanh thản.

-Đừng nói nữa.

-Nguyễn Hoàng cũng là đứa trẻ đáng thương ta từng lo cho, ta cũng không thể để nó chết, cũng không thể để bệ hạ chết. Coi như là lời sau cuối của người thầy này, bệ hạ, lần này để vua tôi nhà Lê đi đi.

Phúc Hải đau lớn nhìn đôi mắt dần tắt đi tia sáng của Phạm Hiển. Y đã tin ông biết nhường nào, để rồi bây giờ ông nói hãy để Nguyễn Hoàng và vua Lê chạy đi.

-Bệ hạ, ta biết người không cầu vương vị, đừng cuốn vào những binh biến loạn lạc này nữa, hãy lo cho nước cho dân.

Nói đến đây, Phạm Hiển gục ngã xuống. Phúc Hải đỡ lấy đầu ông. Ông ngửa mặt lên nhìn trăng sao.

-Ta...đến gặp Thái Tổ và Thái Tông thỉnh tội!













____













-Tướng công! Phía sau có một đoàn binh đuổi theo!

-Đã đến chỗ họp quân chưa?

-Sắp đến rồi ạ!

-Mau ra hiệu chi viện đi!

Hà Anh hồng hộc thở, nàng ôm lấy ngực mình. Nguyễn Hoàng giữ lấy hai vai nàng, dìu nàng chạy.

-Tướng công! Có mai phục!

Bất chợt, nàng thấy phía bên kia có một tia sáng lóe lên. Là cung tên đấy! Mũi tên đó, đang hướng thẳng tới Nguyễn Hoàng.

-Nguyễn Hoàng!

Nguyễn Hoàng trừng mắt nhìn Hà Anh vòng sang bên tay trái của mình, ôm lấy người y.

Rồi Hà Anh giật nảy người, nước mắt nàng không kiềm được nữa, tuôn ra.

Tiếng Nguyễn Hoàng thảm thiết gọi nàng nhòe dần rồi tắt hẳn. Cả màn đêm đen kia nữa, đã từ lúc nào choáng lấy cả thế gian.













_____













Duy Ninh nheo mắt nhìn đoàn người đã hộ tống được toán binh của Nguyễn Hoàng về. Thấy Nguyễn Hoàng mãi chưa đến chỗ họp binh, Duy Ninh sốt sắng cho người đến chi viện, hóa ra là họ đã gặp mai phục.

Nhưng Nguyễn Hoàng càng đến gần, Duy Ninh càng nheo mắt cố nhìn rõ. Hình như Nguyễn Hoàng đang cõng một nữ nhân trên lưng. Càng đến gần hơn nữa, đôi mắt Duy Ninh càng đục ngầu sợ hãi.













Nguyễn Hoàng cố sức phi ngựa thật nhanh, cả đoàn quân ráo riết cố bắt kịp. Y ôm chặt Hà Anh trong lòng, dù có lớp áo choàng của y, người Hà Anh dần trở nên lạnh lẽo, máu từ vết thương không ngừng rỉ ra, làm Nguyễn Hoàng thấy lòng mình như đang đau chính nỗi đau của nàng.













___________________













Mùi thuốc xông nhẹ nhàng quẩn quanh trong tâm trí. Hà Anh mở đôi mắt nặng trịch của mình. Tia nắng chói chang làm đôi mắt nàng trở nên đau nhức. Nàng khó khăn lay chuyển bàn tay minh, phát hiện ra một vật gì đấy đang đặt cạnh bên tay nàng.

Hà Anh nghiêng người nhìn xuống, đã thấy một bó hoa lưu ly đặt bên cạnh nàng.













Nguyễn Hoàng nhìn ra phía cửa đã thấy Hà Anh được người dìu vào. Y hốt hoảng chạy lại chỗ nàng.

-Ai cho cô xuống giường?

Quả thật, Hà Anh bắt đầu thấy đau rồi. Nàng bám lên người Nguyễn Hoàng, cố không để mình khuỵu ngã. Y cúi người bế thốc nàng lên, đi về phía chỗ ngồi của mình.

-Tôi muốn ngồi, không muốn nằm mãi đâu.

Nguyễn Hoàng thở dài chào thua. Y để nàng tựa vào lòng mình, ngồi trên chiếc ghế lớn ở thư án của y. Hà Anh ngửa mặt lên nhìn y, rồi nàng cố đưa tay lên mặt y. Thấy Hà Anh đau, Nguyễn Hoàng cố tình hạ mặt xuống ngay tầm nàng, để nàng nhéo lên má mình, nhẹ lắm.

-Cảm ơn anh...

Y bối rối. Là nàng đã liều mạng cứu y kia mà, y còn chưa cảm ơn nàng nữa. Nguyễn Hoàng còn chưa kịp đáp, mắt Hà Anh đã long lanh.

-Bó hoa đẹp quá.

Nguyễn Hoàng trầm ngâm. Y khẽ vòng tay đẩy nàng vào lòng mình rồi tựa đầu trên mái tóc màu nắng của nàng. Vòng tay y rộng ôm trọn nàng mong manh trong lòng.

Hà Anh nhìn đống bản đồ trên bàn y, tò mò hỏi.

-Chúng ta đang ở đâu thế?

Nguyễn Hoàng chỉ tay lên bản đồ.

-Đến phủ Trường Yên, đã không sao rồi.

Nàng không nhớ rõ đây là đâu nữa, là Hòa Bình hay là Ninh Bình đây. Nhưng rõ ràng từ tận Quảng Ninh về đây thì không phải là một đoạn đường ngắn. Làm cách nào mà nàng vẫn còn sống hay vậy chứ?

-Cô nửa tỉnh nửa mê gần một tuần trăng rồi.

Hà Anh thở dài, một tuần trăng là bao nhiêu lâu chứ? Một tuần hả?

-Tới đây đã an toàn chưa?

-Quân của cha ta và anh rể đều đang ở đây. Cô đừng lo.

Hà Anh gật đầu rất khẽ. Cảm nhận được vòng tay của Nguyễn Hoàng ngày càng chặt hơn, nàng cuốn mình dụi đầu vào lòng y. Cảm giác này, ấm áp quá.

-Còn anh? Không bị thương gì chứ?

Nguyễn Hoàng lắc đầu khẽ. Suốt cả chặng đường từ bản doanh thất thủ về nơi đóng quân cách đó không xa, Nguyễn Hoàng đã sợ mất Hà Anh đến nhường nào, khi máu nàng thấm đỏ cả người y.

-Sau này đừng dại dột như thế nữa...

Giọng y dịu dàng quá, trước nay nàng chưa từng biết đến. Thì ra Nguyễn Hoàng cũng có một con người hiền lành đến vậy.

-Dại dột gì...

-Mạo hiểm đến bản doanh, giả mạo quân y, lấy thân mình đỡ tên!

Hà Anh nhìn đáy mắt Nguyễn Hoàng dấy lên nỗi lo lắng đến cồn cào. Y không nhìn nàng, hàng mi rũ xuống buồn bã.

-Sau này không cho phép cô liều lĩnh thế nữa. Nữ tử sao có thể liều mạng đến thế chứ?

Lần đầu tiên, nàng thấy y thổ lộ nhiều đến vậy mà chẳng cần nàng đáp câu nào. Những ngày trước, chỉ toàn là nàng huyên thuyên một mình thôi.

-Được rồi...

Nàng gật đầu nhẹ, mỉm cười với y. Giây phút này, nàng hoàn toàn ngã khuỵu trước Nguyễn Hoàng rồi. Con người này tỏ ra lãnh huyết vô tình, nhưng thâm tâm lại như than đỏ lửa. Những tình cảm, những lời nói y nói với nàng đều là chân thành, đều xuất phát từ tận thâm tâm, tận con người hiền lành chất phác trong y mà thành.













-Hai ngươi đang làm gì thế hả?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info