ZingTruyen.Info

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu

(21) Vịnh?

vivusmile


Hà Anh trợn trừng mắt nhìn Nguyễn Hoàng ngay ở trên thân mình, cổ tay bị y túm lấy giữ chặt. Ánh mắt Nguyễn Hoàng trong đêm tối lại như trăng sao, lấp lánh nhưng lạnh lẽo.

-Này!

Hà Anh cố chống cự, lại thấy ánh mắt y hung dữ hơn. Nàng thu người lại như con mèo con, ngoan ngoãn xụ mặt xuống.

-Tôi biết rồi, không đi nữa là được chứ gì.

Lúc này Nguyễn Hoàng mới nới lỏng bàn tay mình đang giữ lấy cổ tay nàng. Y hừ lạnh rồi trở người nằm lại chỗ cũ.

-Cứng đầu!

Hà Anh ngấu nghiến nhìn tấm lưng y rồi chửi thầm, còn vung tay vờ đánh nữa. Bất thình lình, y trở mình quay người về phía nàng, Hà Anh vội kéo chăn lên trùm kín mặt.

Nguyễn Hoàng mở hờ mắt, nhìn nữ nhân nhỏ bé núp trong chăn rồi nhếch môi cười. Sống hai chục năm trên đời đây là lần đầu y để một nữ nhân ngủ cùng giường với mình...

____

Cái lạnh của sương sớm làm Hà Anh bừng tỉnh. Nàng giật mình nhớ ra rồi xoay người lại tìm kiếm Nguyễn Hoàng. Nhưng phía bên kia giường lại trống vắng đến hụt hẫng. Nguyễn Hoàng đi từ bao giờ rồi. Nàng đi về phía cửa nhìn ra ngoài trời. Nắng còn chưa lên nữa! Cái doanh trại này đã đi hết không còn một bóng người!

Ở trường nàng, tiết học thường bắt đầu khá trễ nên Hà Anh chẳng dậy quá sớm làm gì. Nhưng cái thời này chẳng lẽ người ta thích dậy sớm đến độ mặt trời còn chưa mọc đã kéo nhau đi hết thế này sao?

Hà Anh thở dài lần đường ra con suối cạnh lều quân y để rửa mặt. Nhìn lên chân trời đã xuất hiện những tia nắng ban mai đầu tiên, nàng bần thần nhớ những buổi đón bình minh ở Grand Canyon cùng bạn bè, cả Quang Minh. Ở đây chẳng có ai cười đùa cùng nàng vô tư như họ. Nàng tự nhiên thấy nhớ ba mẹ, nhớ nhà da diết. Ở đây hơn một năm rồi, cuộc sống ở đây cùng với Nguyễn Hoàng, cùng với Dan, cuốn theo những xô bồ làm Hà Anh quên mất mình phải tìm đường về nhà. Sinh ra là một người hiện đại, học để cống hiến cho nền vật lý thế giới mới chính là mục đích lớn nhất của cuộc đời nàng. Nghĩ rồi, Hà Anh quyết định bắt tay vào tìm hiểu ngay.

Nàng đến đây là do gia tốc trọng trường thay đổi đột ngột. Vậy trước tiên, nàng phải thu thập số liệu về gia tốc trọng trường ở đây đã. Hà Anh cần làm một con lắc đơn để có thể đo gia tốc, nàng tức tốc chạy vào lều tìm vật liệu.

Căn lều rộng được Hà Anh khám phá gần hết, nhưng chẳng có gì có thể làm dây con lắc. Cái thời này thì cái gì mà có sẵn cơ chứ, nàng đành phải đợi thời cơ tự tìm tự chế ra thôi.

Chiếc bàn con giữa phòng đang bày rất nhiều bản đồ, cứ như cách mà người ta zoom out zoom in trên màn hình vậy, đủ các loại kích thước. Trên đó chi chít những cột mốc, những cổ tự, những hình vẽ. Hà Anh nheo mắt, theo vị trí mà Nguyễn Hoàng đang đánh dấu thì nơi nàng đang đứng hẳn là Quảng Ninh. Nàng có nên nhờ Nguyễn Hoàng dắt đi vịnh Hạ Long không nhỉ?

Đang miên man nghĩ thì ánh nắng từ rèm che ở cửa bị vén lên khiến Hà Anh nheo mắt. Chẳng biết thế nào mà lại tỏ vẻ mừng rỡ đứng bật dậy, còn cười.

-Anh về rồi?

Nguyễn Hoàng hơi nhếch môi cười. Nhưng y chỉ lặng lẽ đặt chiếc mũ sắt lên chiếc bàn con, gương mặt thoáng ửng đỏ. Từ sau tấm áo choàng đỏ nhung, y luồng tay ra sau thắt lưng lấy ra một bó hoa.

Hà Anh tròn mắt nhìn Nguyễn Hoàng từ từ đưa bó hoa lại trước mặt mình. Nàng lúng túng đón lấy rồi lập tức đỏ mặt ngay. Cái tên này hôm nay lại còn tặng hoa!

-Hoa gì thế?

-Làm sao ta biết được.

Hà Anh á khẩu nhìn y, nàng phì cười.

-Cô bảo một nam nhân như ta phải thuộc tên các loài hoa sao?

Cũng có lí nhỉ, Nguyễn Hoàng cả đời chinh chiến, biết tên các loài hoa để làm gì. Hà Anh đưa tay chạm lên những bông hoa nho nhỏ, màu xanh tím. Cánh nhìn giống như hoa mai mới nở, li ti, e ấp, rất đáng yêu. Thấy Hà Anh nâng niu nhìn những bông hoa, Nguyễn Hoàng tự dưng thấy lòng mình nhẹ hẳn đi.

Hà Anh chạy tới chạy lui tìm được một chiếc bình gốm nâu, nhìn không khác chiếc cốc uống nước là mấy. Nàng cẩn thận lấy nước sông để cắm bó hoa vào.

-Anh có biết ở chỗ của tôi con trai tặng hoa cho con gái có ý nghĩa gì không?

Nguyễn Hoàng đặt lại giáp lên giá, ngước mắt nhìn Hà Anh, cố giấu sự bối rối.

-Chỉ là thấy đẹp nên nghĩ là cô sẽ thích thôi.

Hà Anh chạy lại chỗ y, lay lay cánh tay y.

-Nếu đã đẹp như vậy, anh dắt tôi ra ngoài chơi đi. Có cái vịnh gì đẹp đẹp ấy.

Trời ạ, nàng chẳng biết cái tên vịnh Hạ Long có từ bao giờ.

-Vịnh?

-Phải! Vùng biển này có vịnh mà đúng không?

Nguyễn Hoàng chau mày, chắc có lẽ Hà Anh nhắc đến vịnh Bái Tử Long kì vĩ như tranh vẽ mà ngàn thi nhân cổ kim nhắc đến. Nhưng phủ Vân Đồn này gần ngay Đông Kinh, là đất của nhà Mạc. Dù đã tạm thời chiếm được vùng đất này nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm.

-Không được, đây là bản doanh, đâu thể để cô đi tùy tiện.

Hà Anh xụ mặt xuống. Phải rồi nhỉ, người ta ra đây để đánh nhau, đang có chiến tranh đấy, đâu phải đi du lịch. Hà Anh lại về chỗ ngồi với bình hoa tím.

Nguyễn Hoàng nhìn bộ dạng của nữ nhân bé nhỏ kia thì tự nhiên lại thấy có chút không đành lòng. Y đằng hắng rồi đi về phía bàn, giở tấm bản đồ ra. Hà Anh chồm người sang nhìn.

-Ta đang ở phủ Vân Đồn. Ở đây.

Nguyễn Hoàng nhịp nhịp tay lên vị trí tỉnh Quảng Ninh trên bản đồ, sát mép biển. Hà Anh thấy hào hứng lắm, thì ra mình ở sát bên vịnh Hạ Long như vậy.

-Làm sao cô giả làm quân y mà tới tận đây được?

-À...Chị Ngọc Bảo giúp tôi.

Nguyễn Hoàng thở hắt ra nhìn nàng, lắc mạnh đầu, nghiêm nghị nói.

-Đúng là! Chuyện này mà lộ ra là mang họa đấy!

-Biết rồi mà...

Hà Anh lườm y, lại phồng mang trợn má với nàng rồi. Còn tưởng tên cọc cằn này biến thành soái ca ngôn tình rồi cơ.

-Vậy còn tên Tây phương, nàng bỏ hắn lại?

-Tôi đâu có bỏ Dan lại, chỉ là sẽ đi một thời gian rồi về mà.

Nói là đến đây tìm y, cuối cùng vẫn đòi về với nam nhân khác. Hà Anh chống cằm nhìn mặt mày cau có của y. Y quay phắt mặt đi né tránh. Nàng chồm người đến, nhéo lên má Nguyễn Hoàng.

-Anh có trí tưởng tượng phong phú thật đấy. Lại nghĩ được bao nhiêu thứ trong đầu rồi?

Nguyễn Hoàng tròn mắt nhìn Hà Anh. Nàng cũng bất ngờ, trời ạ, cái ánh mắt tròn xoe bỡ ngỡ này làm nàng giật mình, thật là đáng yêu quá! Sao hắn ta không sinh ra ở thời hiện đại để sánh vai với idol cường quốc năm châu chứ!!

-Cô đang làm gì vậy?

Hà Anh bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ lệch lạc, nàng nhìn bàn tay mình vẫn đang véo má Nguyễn Hoàng, y chưa hết ngỡ ngàng. Hai người như vậy chắc cũng đã một phút rồi.

-À...

Hà Anh vội rụt tay lại. Nàng thu người, cố xua đi bầu không khí kì lạ.

-Ở chỗ của tôi, người ta làm vậy để cảm ơn đấy.

-Cảm ơn?

Nàng ừ hử rồi lại nghịch những nhành hoa. Nguyễn Hoàng đằng hắng rồi đứng bật dậy, đi về phía kệ giáp sửa soạn.

-Mới đó mà anh đã định đi nữa sao?

-Cô mau chuẩn bị đi.

-Chuẩn bị cái gì chứ?

Nguyễn Hoàng lấy chiếc áo choàng đỏ nhung của mình rồi tiến đến, trùm lên quanh người Hà Anh. Nàng có hơi bất ngờ, thu mình lại như con mèo nhỏ trong vòng tay y.

-Bên ngoài vẫn còn lạnh.

Y vén phăng tấm màn đi ra ngoài. Hà Anh nhanh chân chạy theo, không kiềm nổi nụ cười trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info