ZingTruyen.Info

Trái Tim Miền Ái Tử [Full, Xuyên không, Dã sử Việt] - Vivu

(14) Chạnh lòng

vivusmile

Dan trải mấy tờ giấy ra khắp chiếc bàn đá ngoài sân, ánh mắt chăm chú, tay hí hoáy ghi ghi chép chép.

-Anh đang làm gì thế?

Dan cười, y ngồi nhích qua một bên cho Hà Anh cùng ngồi. Nàng trừng mắt nhìn những kí tự latin ngổng ngang trên giấy.

-Tôi đang viết tiếng Việt bằng kí tự latin.

Hà Anh trừng mắt. Trời ạ, đây chẳng lẽ là quá trình ghi âm tiếng Việt bằng chữ latin trong truyền thuyết sao? Nhưng nàng nhớ không nhầm thế kỉ 17, 18 người Tây phương sang truyền giáo mới bắt đầu ghi âm tiếng Việt. Nàng nhìn xuống chữ 'hai' bên dưới.

-Nếu anh dịch số hai thành chữ 'hi' như vậy, người Việt sẽ đọc thành hi đấy.

Dan ồ lên rồi chống cằm suy nghĩ. Nàng lấy mảnh chì, viết thêm chữ a ở giữa. Dan trầm trồ khen nàng thông minh. Chết rồi, hình như nàng vừa làm loạn lịch sử.

-Nếu vậy cô giúp tôi nhé.

-Cũng thú vị đấy, để tôi thử xem sao!

Hà Anh chỉ ậm ừ thế thôi, chứ nàng không có ý định giúp Dan thêm nữa, chỉ cố chỉnh cho Dan không làm sai tiếng Việt.

Bất giác, Dan hỏi.

-Cô và Nguyễn Hoàng có chuyện gì với nhau à?

Hà Anh hơi bất ngờ.

-Sao anh lại hỏi vậy?

-Tôi thấy hai người khá thân thiết.

-Chỉ là bạn bè thôi.

Dan nhìn nụ cười gượng gạo của Hà Anh. Bạn bè mà nắm tay tập viết như thế. Chẳng có bạn bè nào có ánh mắt chan chứa như thế về phía đối phương cả.

-Nguyễn Hoàng thật ra cũng rất đáng mến, nếu có thời gian, anh nên nói chuyện với anh ấy. Nguyễn Hoàng cũng bằng tuổi anh.

Dan gật đầu rất khẽ. Y cúi mặt viết chữ.

-Được rồi, nếu anh muốn dùng những kí tự này để truyền vào người Việt thì phải có cả bản dịch chữ Nôm. Anh cứ viết đi, nếu biết chữ đó tôi sẽ dịch qua cho anh.

-Vậy chữ này đi.

Hà Anh cắn bút, chết rồi, chữ này hôm qua Nguyễn Hoàng vừa dạy, nhưng mà nhiều nét quá nàng quên mất rồi.

-Đây!

-Có thật không đấy!

Dan ha hả cười nhìn chữ uốn éo của Hà Anh. Nàng gãi đầu, ai mà biết chứ!

-Thôi thôi, tên tôi là tôi viết chuẩn nhất!

Hà Anh tự hào nhìn tên mình sừng sững trên trang giấy. Nàng hất cằm đưa bút cho Dan.

-Anh muốn thử không?

Dan gật đầu mạnh rồi đón lấy cây bút. Khoảnh khắc y chạm vào tay Hà Anh, y hơi rụt rè. Hà Anh phì cười nhìn Dan cố sao chép lại hai chữ loằng ngoằng nàng viết. Tội nghiệp!

-Haha, sẽ mất nhiều thời gian đây!

Hà Anh cười trêu Dan đã quẹt mấy chục vệt mực lên mặt. Y nhìn nụ cười hồn nhiên của Hà Anh, cố tình quẹt thêm vài vệt nữa.

Nhưng bất chợt ánh mắt Dan bắt gặp một tia nhìn mang một cỗ sát khí. Dan ngưng cười, y hạ bút xuống nhìn trân trân về phía người đó. Hà Anh thấy vậy bèn quay sang.

Nàng mím môi nhìn mặt Nguyễn Hoàng đen lại. Y nhìn xuống bàn, nơi có mấy chữ Hà Anh mà Dan nguệch ngoạc viết. Nàng đem chữ y dạy để dạy cho kẻ khác. Điều đó không sai, sao y có thể hẹp hòi như thế? Nhưng học với y, nàng đâu có cười đùa vui vẻ như thế.

-Nguyễn Hoàng...

Nguyễn Hoàng không nói, y hướng ánh mắt đáng sợ nhìn Dan. Dan gai góc nhìn y. Hà Anh vội chạy lại chỗ Nguyễn Hoàng.

-Được rồi được rồi! Nguyễn Hoàng anh đến rồi thì lại chơi cho vui.

Nguyễn Hoàng hất tay Hà Anh ra, ánh mắt vẫn không rời Dan.

-Ai rảnh rỗi được như các người?

Dan nhếch môi cười.

-Không rảnh rỗi thì anh làm gì ở đây?

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Hoàng là thất kinh nhìn y. Hà Anh cũng bàng hoàng không kém. Nàng dạy y tiếng Việt, y đã ngay lập tức dùng để đấu khẩu rồi.

Nguyễn Hoàng cắn răng, y hất cằm đi chỗ khác. Hà Anh vội xua tay.

-Được rồi mà, cùng là bạn bè hết, việc gì phải hậm hực nhau như thế.

Dan nhìn Hà Anh chạy về phía Nguyễn Hoàng mà đau lòng lắm, chứ bình thường y không quen khẩu đấu với người khác như vậy.
Nguyễn Hoàng lúc này mới nhìn xuống Hà Anh, y hừ lạnh rồi phất áo bỏ đi.

Hà Anh quay lại nhìn Dan rồi thở dài, nàng đuổi theo Nguyễn Hoàng.

Dan ném mạnh cây bút lông xuống bàn.














-Nguyễn Hoàng!

Y thấy hơi thở gấp gáp của Hà Anh. Y quay phắt lại, đỡ lấy cơ thể nhỏ bé loạng choạng kia.

-Ta xin lỗi, lẽ ra ta không nên đi nhanh như thế.

-Này tôi không phải dạng yếu ớt đó đâu!

Hà Anh đẩy y ra, ngang tàng nói, dẫu hơi thở nàng loạn nhịp. Nguyễn Hoàng thở hắt ra, y chắp hai tay sau lưng, lấy lại cao ngạo nhìn ra xa.

-Cô đuổi theo ta làm gì?

Hà Anh cũng bần thần, đúng rồi, nàng đuổi theo hắn làm gì!

-Tôi thấy anh hiểu lầm rồi nên định giải thích thôi.

-Không cần!

Hà Anh nhún vai.

-Vậy thôi!

Nguyễn Hoàng bị nàng làm cho tức chết rồi, y quay sang quát.

-Cô biết ta giữ tên Tây phương đó trong nhà là ta đã quá mạo hiểm rồi, cô còn dạy hắn tiếng Nam, để hắn đối khẩu với ta bằng tiếng Nam!

-Vậy ra anh tức vì Dan đấu khẩu với anh chứ gì? Cũng tại anh suốt ngày hậm hực, ai chẳng muốn vùng lên.

Y căng đôi mắt nung đỏ.

-Cô còn nói? Ta dạy cho cô chữ, cô đem dạy lại cho hắn ta, hai người còn viết tên nhau giữa thanh thiên bạch nhật như thế?

Hà Anh không hiểu nổi, nàng lắc đầu.

-Anh bệnh à? Hôm trước chẳng phải tôi với anh cũng viết tên nhau còn gì!

-Hôm đó là ta làm thầy, ta dạy cho cô! Cô có đủ tư cách gì mà làm thầy dạy chữ!

Nguyễn Hoàng trừng trừng mắt nhìn Hà Anh.

-Ta chưa trị tội cô nên cô nghĩ ta độ lượng. Ta đã để cô quá ngạo mạn rồi!

-Chẳng phải trong phủ của anh thì mạng đều nằm ở trong tay anh sao?

-Được thôi! Cô muốn chết chứ gì? Cô bắt ta ngày đêm dạy chữ cho cô rồi cô lại muốn chết?

Hà Anh bất lực. Muốn yên thân cũng không yên với tên nam nhân phong kiến này.

-Sao con người anh lại hẹp hòi như thế hả? Nếu anh thích thì ôm đống chữ đó của anh đến chết đi! Tôi không cần ở đây nữa!

-Được! Cô cứ nghĩ mình giỏi thì cứ đi đi! Giữ cô lại cũng chẳng có ích lợi gì!

Hà Anh đẩy mạnh người Nguyễn Hoàng sang bên, nàng mang theo lửa giận phừng phừng rời đi. Nguyễn Hoàng phất tay áo, y cao ngạo không nhìn Hà Anh.

Hà Anh xông khỏi cổng. Nàng nhìn lại tòa dinh thự khang trang lộng lẫy.

-Đồ hẹp hòi! Tôi không cần ở đây nữa!

Nói dứt lời, nàng hướng thẳng về phía con phố dẫn ra khu chợ sầm uất lúc trước Nguyễn Hoàng đã cưỡi ngựa đưa nàng đi. Nàng cũng chẳng biết đi đâu, thôi thì xuôi về sông Mã.





Hà Anh đi lững thững dọc bờ sông, cuối cùng lui về một thung lũng lớn, có dòng suối nhỏ gập ghềnh. Nơi đây chẳng có gì ngoài nước chảy róc rách, lá kêu xào xạc, thật khiến người ta thanh tịnh. Nàng khẽ thở dài.
Rốt cuộc tên Nguyễn Hoàng đó bị làm sao vậy? Tự nhiên lại đùng đùng nổi giận. Biết là hắn có nỗi khổ trong tim nhưng mà cứ lấy cái cớ đó để nổi nóng vô cớ với người khác thì quá vô lý rồi!

Hà Anh ngồi xuống bên dòng suối, nhặt những viên sỏi nhỏ rồi ném xuống sông.


-Này!

Một bàn tay từ đâu tiến tới chụp mạnh lấy tay Hà Anh. Nàng giật mình rụt tay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info