ZingTruyen.Com

Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 49: Anh từng tới nơi này rồi

huongduongvang198

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.-- .- - - .--. .- -.. / .--.-. .... ..- --- -. --. -.. ..- --- -. --. ...- .- -. --. .---- ----. ---..

Làng du lịch này rất rộng lớn, khách sạn ven biển bên đây chỉ là một phần cực nhỏ, đi dọc theo con đường ván gỗ bên bờ biển*(= sạn đạo) có thể thấy được ánh sáng nhấp nháy từ ngọn hải đăng nơi phương xa và nghe tiếng thủy triều lúc lên lúc xuống, đem đến cho người ta một cảm giác đất trời bao la.

Ở đây vẫn còn một số công trình chưa hoàn thành xây dựng, cũng có công trình đã hoàn thành nhưng chưa mở cửa với bên ngoài.

Khương Tiêu và Lâm Hạc Nguyên đi lên theo con đường này, nhìn thấy một giáo đường nhỏ ở hướng khác. Giáo đường cũng nằm ven biển, đằng trước có một con đường lát đá dăm và đá phiến. Có vẻ nơi này đã được xây xong, tuy nhiên nó bị bao vây bởi hàng rào, có vài người đang bận rộn trong đó, đèn xung quanh được bật sáng, có cả một ít hoa hồng màu hồng phấn cùng với bóng bay trang trí, nhìn thoáng qua thực sự vô cùng thơ mộng.

Vừa thấy nơi này, Khương Tiêu bỗng đứng khựng tại chỗ không đi tiếp, nhìn thẳng vào đó.

"Chỗ này chắc là địa điểm chuyên cho thuê làm nơi tổ chức hôn lễ." Lâm Hạc Nguyên giải thích với anh, thấy dáng vẻ ngẩn ngơ sững sờ của Khương Tiêu thì không nhịn được kéo tay áo anh: "Sao vậy? Có chỗ nào bất thường à?"

Lúc này Khương Tiêu mới hồi hồn, anh yên lặng một lúc lâu, đáp: "Không."

Thế nhưng từ khi đi ngang qua chỗ đó, anh bắt đầu có phần mơ màng, dáng vẻ như hồn trôi tận phương nao. Lâm Hạc Nguyên không hiểu lý do, cho rằng anh mệt nên dẫn người quay về.

Chỉ mình Khương Tiêu hiểu nguyên do, anh không có cách nào giải thích với Lâm Hạc Nguyên.

Nhìn thấy giáo đường kia, anh mới nhớ thì ra đời trước mình từng tới đây rồi.

Thật sự quá trùng hợp, thế nên lúc phát hiện anh có cảm giác không thể tin nổi.

Đời trước, thuở tuổi còn đầu hai, khi đang liều mạng tích góp tiền bạc, anh đã tới nơi này mấy ngày.

Hồi ấy Khương Tiêu không còn làm công nhân trong khu công nghiệp nữa, nhờ vẻ ngoài không tệ, bản thân cũng thông minh lanh lợi mà anh được một nhà hàng đồ Tây mời làm phục vụ, dù vẫn rất mệt nhưng nhìn chung môi trường làm việc đã tốt hơn chút, thường xuyên nhận được tiền tip của khách, lương cũng tàm tạm.

Khi ấy sở dĩ anh đi từ Liễu Giang tới đây là vì con gái chủ nhà hàng kết hôn, hôn lễ được tổ chức ở nhà chú rể. Để giữ thể diện, đồng thời giữ cho suốt quá trình diễn ra hôn lễ không phát sinh rắc rối nào và sử dụng người thuận lợi hơn chút, người chủ đã đóng cửa nhà hàng mấy ngày, dùng một chiếc xe buýt chở cả nhóm nhân viên phục vụ và đầu bếp đến đây chuẩn bị cho hôn lễ.

Tối hôm trước Khương Tiêu trực ca đêm, ngủ chưa tới ba tiếng đã phải lên xe, anh ngủ mê man trên xe buýt một giấc, vừa đến địa điểm tổ chức hôn lễ liền bắt đầu bận rộn.

Một người phục vụ vội vội vàng vàng thật sự không rảnh để ý cảnh sắc nơi này đẹp đến mức nào. Anh phải chú ý xem chiếc đĩa sứ đã được lau khô hay chưa, chỗ ngồi đã được bày biện chỉnh tề hay chưa, lúc bưng đồ ăn lên phải cẩn thận để không đụng vào người khách, làm bẩn quần áo váy vóc của họ, khi bữa tiệc đến hồi náo nhiệt nhất, anh đang rửa ly đựng rượu vang đỏ trong bếp. Náo nhiệt chỉ có nơi khách mời, không hề liên quan đến anh.

Sau khi hôn lễ kết thúc, nhà hàng đồ Tây kia lại vội vã khai trương tiếp, chưa cho bọn họ chút thời gian thưởng thức cảnh sắc nào, chiếc xe buýt kia đã lại tiễn bọn họ trở về.

Dù tới làng du lịch đẹp đẽ thì cũng chỉ là công tác, không phải du lịch.

Ký ức đời trước duy nhất đọng lại trong Khương Tiêu về nơi đây là phong bao lì xì và túi kẹo mừng thừa lại anh nhận được sau hôn lễ coi như phí vất vả. Trong lì xì có tám trăm tệ, anh tiêu sáu trăm mua cho Lận Thành Duật một chiếc áo sơ mi mới, hai trăm còn lại thì giữ làm chi phí sinh hoạt.

Về sau có tiền rồi, không phải bị cuộc sống sinh hoạt bức bách nữa, anh muốn đi du lịch cùng người yêu nhưng luôn không thể được như ý.

Lâm Hạc Nguyên không biết anh nghĩ gì. Cậu dắt Khương Tiêu trở về khách sạn, sau đó chợt nghe thấy anh nhẹ nhàng cảm thán một câu: "Thì ra... nơi này đẹp như vậy... lớn như vậy à."

Đời trước anh làm phục vụ ở đây mấy ngày ngắn ngủi, trước mắt chỉ có đúng một con đường từ giáo đường hôn lễ đến bếp sau, không ngờ ngay lúc này mình lại tới đây với mục đích đơn giản là đi du lịch, chẳng phải nghĩ ngợi bất cứ điều gì, Lâm Hạc Nguyên đã thu xếp xong xuôi toàn bộ, anh chỉ cần vui chơi thư giãn là được.

Trước ở khách sạn anh hoàn toàn không nhận ra, sau khi nhận ra lại không khỏi so sánh tiếp, trong lòng có tư vị không nói nên lời.

"... Sao cậu lại chọn tới đây chơi vậy?"

Anh hỏi Lâm Hạc Nguyên.

Trước đó thấy thái độ anh khang khác, Lâm Hạc Nguyên đã thử hỏi dò vài câu, chẳng qua Khương Tiêu chỉ mải mơ màng, chưa từng đáp lời tử tế. Cậu cũng không hỏi lại, chỉ lẳng lặng đồng hành cùng anh.

Hiện giờ Khương Tiêu có vẻ đã tươi tỉnh hơn chút, ánh đèn đường màu vàng ấm rọi vào trong mắt anh khiến đôi mắt ấy như sáng lên lấp lánh.

"Mình muốn dẫn cậu tới đây." Lâm Hạc Nguyên nói: "Mình cảm thấy cậu... mệt mỏi quá."

Cậu hơi khó kiềm lòng, vươn tay ôm Khương Tiêu vào lòng, vỗ vỗ vai anh tựa an ủi: "Bởi vì mình không muốn cậu cứ vất vả mãi như thế."

Muốn thấy cậu chơi vui vẻ, không phải suy nghĩ nhiều hay lắng lo về bất cứ điều gì.

Sống mũi Khương Tiêu hơi cay cay, anh nhịn xuống, không rơi nước mắt.

Anh luôn nói mình quen rồi, quen bận rộn như vậy, làm gì cũng không thấy vất vả, nhưng nào có ai không muốn nghỉ ngơi tử tế chứ?

"Cảm ơn cậu." Anh nói với Lâm Hạc Nguyên với âm lượng hơi nhỏ. Mặc dù không muốn để mình khóc, song âm điệu khi nói vẫn chứa chút giọng mũi: "Quen được cậu thực sự tốt quá, Lâm Hạc Nguyên à."

Anh không thể giải thích rõ với Lâm Hạc Nguyên về rất nhiều chuyện. Cuộc sống xoay chuyển bao lần, cuối cùng khi trở lại nơi tay anh, tất cả mùi vị đều đi đến một vị duy nhất là ngọt.

"Quen cậu mình cũng thấy rất tốt, cực kỳ tốt."

Lâm Hạc Nguyên nói với anh như vậy.

"Đi ngủ thôi." Sau đó Lâm Hạc Nguyên không nhiều lời với Khương Tiêu nữa, có lẽ vì cảm thấy tâm trạng Khương Tiêu nặng nề nên đổi sang chủ đề khác: "Còn muốn ăn bữa khuya nữa không?"

Khương Tiêu lắc đầu.

"Ngủ một giấc thật no, mai dậy là sẽ ổn thôi, mai mình dẫn cậu tới chỗ khác chơi, không phải nghĩ nhiều gì hết."

Khương Tiêu vốn tưởng tối nay mình sẽ mất ngủ, nào ngờ nằm trên giường chẳng mấy chốc đã mệt nhọc. Lâm Hạc Nguyên nói ở bờ biển có rất nhiều loại côn trùng bay loạn, không biết đốt hương gì trong phòng, còn có một gói thuốc treo trên đầu giường anh, tỏa ra hương thơm ngào ngạt giúp dễ ngủ rất hiệu quả, ngửi một lát là ngủ thiếp đi.

Lâm Hạc Nguyên nằm trên một chiếc giường khác, thấy anh nhắm mắt lại ngủ rồi thì ngắm nhìn anh rất lâu rồi bản thân mới nhắm mắt lại ngủ.

Hôm nay Khương Tiêu gặp được chính mình trong mơ.

Trong mơ, cậu phục vụ trẻ đang rửa khay ở gian bếp đằng sau, sau đó cuộn tròn trên chỗ ngồi trong xe buýt ngủ bù, về sau dù kiếm ra tiền nhưng rốt cuộc vẫn không đền bù được cho bản thân thuở xưa, để nó trở thành niềm tiếc nuối. Bây giờ xem như trọn vẹn rồi.

Hôm sau bảy giờ Khương Tiêu đã dậy, đồng hồ sinh học của anh là thế, không hề bị vị trí địa lý ảnh hưởng.

Lúc đánh răng, nhân viên khách sạn mang bữa sáng tới, anh nghe thấy Lâm Hạc Nguyên nói với phục vụ: "Tôi không đặt bữa sáng."

Cậu vốn định dẫn Khương Tiêu xuống nhà hàng bên dưới ăn.

"Có người đã đặt giúp ngài, ông chủ của chúng tôi đã đặc biệt nhắc phòng bếp trước, xin ngài hãy yên tâm." Phục vụ giải thích với cậu: "Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."

Lâm Hạc Nguyên suy tư, cuối cùng vẫn để bọn họ vào trong.

Nói thế nào cũng là phục vụ của khách sạn, hẳn sẽ không nói dối để lừa gạt bọn họ. Chẳng qua bình thường cha mẹ Lâm không quản chặt như vậy, toàn đưa đủ tiền cho cậu tự thu xếp, lần này chắc là ông chủ kia cố tình sắp xếp vậy vì mối quan hệ với cha mẹ.

Bữa sáng được đưa tới rất phong phú, sáng sớm không ăn hải sản. Có lẽ là trùng hợp vì trong đó có bánh mì ruốc kèm rong biển và sữa bò ngọt ngào, thêm một ít thịt hun khói chiên kết hợp với rau, bên trong còn được rắc ít ớt cùng thì là, đều là những món Khương Tiêu rất thích, hương vị không hẳn là ngon nhưng cũng không phải tệ, vị thịt hun khói không quá ngấy, tuy nhiên hình như cũng là vị Khương Tiêu thích.

Ăn sáng xong thì hai người cùng nhau ra ngoài chơi, ở bãi biển có một sườn núi nhỏ bằng phẳng, trồng ít cây ăn quả trong đó, có thể hái chơi, bên trong còn có thỏ, hươu, họ cũng nuôi cả mấy bé chó con và mèo con, Khương Tiêu cho mấy động vật nhỏ ăn cỏ, tiếp đó đi vuốt ve bé cún béo mập kia.

Cún béo không phải động vật thuộc diện cho du khách tham quan mà là chó giữ nhà do người chăm sóc vườn mua, bây giờ vẫn còn nhỏ, mới hai tháng tuổi. Toàn thân lông trắng, tròn vo, thấy Khương Tiêu lập tức tỏ ra rất thân thiện, vòng quanh anh vẫy đuôi tít mù, khi được Khương Tiêu vuốt ve, đôi tai nó không khỏi lay động.

Lâm Hạc Nguyên cầm theo máy ảnh, chụp một tấm. Khương Tiêu ngồi trên tảng đá, bé cún kia cuộn mình nằm dựa vào chân anh, ngẩng đầu nhìn anh, Khương Tiêu vươn ngón tay xoa hắn mặt nó, anh cũng đáng yêu hệt một động vật nhỏ.

Tạm biệt cún béo, bọn họ ra khỏi làng du lịch, đi xuống chân núi, đây là thị trấn nhỏ trên đảo.

Tài nguyên du lịch của hòn đảo này đã được khai thác từ sớm nên có rất nhiều du khách ghé tới thị trấn.

Mùa hè cũng rất náo nhiệt, Khương Tiêu mua một cây kem vị mơ chua chua ngọt ngọt ở quán ven đường, Lâm Hạc Nguyên không thích ăn kem, vì vậy Khương Tiêu cho cậu cầm một lon nước ngọt vị mơ, quả mơ thực sự là một loại quả phù hợp để thưởng thức vào mùa hè, có tác dụng giải nhiệt rất hiệu quả.

Bọn họ ăn bữa trưa và bữa tối ở thị trấn, bàn ăn tuy không được bày biện xa hoa tinh xảo như trong khách sạn nhưng hương vị lại chẳng hề thua kém, mực tươi được trụng và cắt thành từng khoanh bưng lên, ăn cùng tương hải sản đặc chế của bản địa, dai dai giòn giòn, sủi cảo nhân cá thu cũng rất ngon.

Cạnh thị trấn nhỏ có một khu vực cho thả câu ở biển, tuy nhiên vận may khi câu cá của Khương Tiêu dường như không tốt lắm nên câu nửa tiếng đồng hồ chỉ được hai con tôm, buổi tối đưa cho quán cơm nhỏ luộc qua, anh và Lâm Hạc Nguyên mỗi người một con.

Thịt tôm tươi mềm, là món tôm ngon nhất anh từng ăn.

Tối đến, khi mặt trời đã lặn sau ngọn núi, hai người ngồi trên đảo nhỏ ngắm nắng hoàng hôn, đám mây nơi chân trời đẹp rực rỡ, nơi xa biển trời giao nhau thành một đường thẳng, làm nổi bật cả đôi bên, đẹp vô ngần.

"Màu này hơi giống lòng đỏ trứng muối xào tôm ở quán ven đường." Khương Tiêu chọc chọc Lâm Hạc Nguyên: "Cậu nói có giống không?"

Lâm Hạc Nguyên: "Giống."

Nhìn chung hiện giờ Khương Tiêu nói gì cậu cũng gật đầu hết.

Hai người ở đây chơi vài ngày, hầu như trò nào bên làng du lịch anh cũng đã chơi một lần. Khương Tiêu cứ cảm thấy trình độ phục vụ ở đây cực kỳ cao. Anh và Lâm Hạc Nguyên ở làng du lịch kia không tốn đồng nào, lễ tân luôn nói rằng đã thanh toán trước, bảo anh yên tâm chơi là được rồi.

Anh còn được người trong khách sạn dẫn đi lặn biển ngắm san hô và đàn cá nhỏ ẩn nấp bên trong. Nghe nói hoạt động này vừa được đưa ra, vẫn chưa mở công khai, Khương Tiêu là du khách đầu tiên trải nghiệm hoạt động này.

Quả nhiên vẫn phải cảm ơn Lâm Hạc Nguyên nhiều!

Thời gian thư thả luôn trôi qua rất nhanh, trên đường từ đó về Hậu Lâm, tâm trạng Khương Tiêu cứ vui vẻ không thôi, nụ cười thỏa mãn luôn hiện hữu trên gương mặt.

Hai đời tới đây là hai trải nghiệm khác xa nhau.

Anh vẫn nhớ như in sự vất vả khi ấy, phục vụ cũng là một công việc đứng đắn, tay làm hàm nhai, không có chỗ nào khiến mình thấy xấu hổ, giờ đây ngoại trừ điều này, anh đã có thêm ký ức khác.

Anh sẽ nhớ rõ nơi ấy còn có biển màu xanh lam, cây kem vị mơ chua ngọt, mực khoanh rất ngon và nắng hoàng hôn màu lòng đỏ trứng muối, thì ra cảnh tượng khi lặn xuống biển trông như vậy...

Anh sẽ nhớ rõ cả Lâm Hạc Nguyên bầu bạn bên mình.

Thì ra thế giới cũng có thể đối xử với anh thật dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com