ZingTruyen.Info

[TR] Hoa của Phạm- Lệ của Người

Nhật kí mang bầu của mẹ Sói.

Lutheries

Bella Lý.
Ta gặp nhau vào mùa xuân, vần vũ đến mùa hạ và cùng "tạo hoa kết trái".
Tháng thứ nhất của Mẹ Sói và bé con.
" Tôi đã hoàn toàn không gặp anh em nhà Haitani thêm một lần nào nữa. Rindou ở đâu, không ai cho tôi biết. Ran thì... hắn vẫn bị nhốt dưới tầng hầm và thảm hại như lần cuối tôi gặp.
Nhưng... tôi tin hắn. Không phải vì tôi cảm thấy thực sự hắn đáng tin, chỉ là... tin rằng hắn yêu bé con.
Mikey đi loanh quanh luẩn quẩn với tôi suốt. Dù là lên trường làm thủ tục bảo lưu học ( tôi vẫn muốn học nhưng anh ta nhất định bắt huỷ) hay là đi về nhà lấy đồ cá nhân.
Tôi... hoàn toàn ở lại Phạm Thiên rồi."
Tháng thứ hai của mẹ Sói và bé yêu.
" Tôi lại nghén rồi ! Nghén khủng khiếp!
      Thật! Đáng!Sợ!
     Có lẽ bé con khoẻ khoắn hơn tôi nghĩ.
      Tôi thèm đồ chua lắm! Ở Nhật Bản thì không nhiều thức đồ chua như ở Việt Nam, tôi thì lại thèm đủ loại ô mai chua ngọt, xoài non và nước chấm cay.
      Tôi đi đi lại lại quanh sảnh khiến Mikey và Sanzu cuồng chân lên.
     Họ tìm được cóc bao tử cho tôi. Tôi đã guồng chân pha muối chấm và ăn hết sạch đống quả khiến họ cau mày mặt ấy.
Không đủ chua!
Tôi lại loạn lên.
Mikey không cho tôi ăn nữa vì sợ tôi đau dạ dày.
Sanzu khuyên anh ta:
- Ran nói rằng cô ta nghén thứ gì cứ để cô ta ăn đi. Chúng ta mua ít thôi là được.
Có mấy đêm, Mikey phải chờ tôi ngủ thì anh ta mới chợp mắt. Mà hễ nằm xuống là đầu tôi lại hiện đủ thứ loại thức ăn.
Tôi thèm phở, cháo, rồi lại súp... Mikey bắt Sanzu giữa đêm lóc cóc đi tìm mua cho tôi.
Nhưng ăn được ba,bốn miếng, tôi sinh chán và bỏ ngỏ.
Sanzu rồ người lên:
- Tôi chạy biết bao nơi để tìm mà cô đéo ăn hết à? Có biết chạy mệt thế nào không hả? Nhục đéo tả nổi.
      - Tôi thật sự không ăn nổi nữa mà. Thật đấy! Hay anh ăn cùng tôi đi.
     - Cô nghĩ tôi ăn dở cho cô à?
     Tôi cáu:
     - Thế để tôi mang xuống cho Ran. Anh ta chắc chắn sẽ không mắng tôi. Anh ta hiểu được tại sao tôi không muốn ăn nữa.
     Tất nhiên, tôi chỉ thuận mồm nói thế ^_^.
      Mikey nghe thấy, anh ta tới và tát Sanzu một cái:
     - Không ăn thì đổ đi.
     - Vâng."
       Tháng thứ ba.
   " Tôi vẫn chưa hết nghén, tôi lại sợ thịt. Nhất là thịt có màu đỏ. Bày ra là tôi lại bắt đầu nôn mửa. Mikey thường xuyên thay thực đơn cho tôi.
     Cuối cùng,tôi đã gặp được Rindou. Anh ta như phủ sương phủ gió lên người. Mikey cho phép Rindou hoạt động trở lại ở Phạm vì anh em nhà này dính dáng dây mơ rễ má rất nhiều.
  Mikey là Thủ lĩnh thì vẫn phải chọn cục diện chính trước.
        Tôi choàng dậy giữa giấc trưa, mặc dù nghén ngủ rất nhiều, mắt hoa lên vì thèm ngủ. Nhưng..... nếu tôi không tới thì không được.
       Tôi xông thẳng vào sảnh chính, Mikey ngồi trên "ngai" vội nhìn tôi.
     - Sao lại ra đây? Mau đi ngủ! Tôi xử lí xong quay lại ngay.
      - Anh.... anh định chặt... chặt đốt tay Rindou đấy à?
     - Đây là quy tắc! Một đốt không chết được đâu! - Sanzu lạnh lùng đáp lời tôi.
      Tôi quắn quéo cả lên, Mikey đã ở sau vai tôi từ lúc nào, hơi sương lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
      - Nào, tôi đưa cô về ngủ tiếp nhé! Không được xen vào việc của tôi đâu.
     Tôi giữ tay anh ta:
    - Tôi biết tôi không được can thiệp. Nhưng... đừng như thế! Tôi đồng ý cho bé mang họ Sano.
     Rindou vùng vẫy nhìn tôi:
    - Haru, em đừng bán tên con như thế! Nó là của nhà Haitani và chỉ mang họ Haitani mà thôi. Một đốt tay thôi! Để tôi...
      - Anh im đi! Tôi không muốn con tôi sinh ra phải gánh chịu việc vì nó mà.... Tóm lại là đổi đi Mikey!
     Mikey nhìn tôi, áp tay lên bờ má run run của tôi:
     - Má cô nóng quá! Hít thở nào! Cô nghĩ, cô được chọn họ cho nó chắc? Việc này đâu phải cô quyết định là được. Tôi đã thả cả anh em họ rồi, tội chết thì miễn tội sống khó tha.
     Tôi lắc đầu:
    - Không được! Anh ngây thơ thật! Nói cho anh biết tôi mới là người mang nặng đẻ đau nó. Nếu tôi không đồng ý, không ai để bé mang họ anh cả. Mà là mang họ của tôi...có biệt họ mẹ nó là gì không? Họ Lý.
       Sanzu bụm miệng cười làm tôi phát điên:
   - Sói Con! Nếu cô chết, nó sẽ mang họ Sano. Nhưng, không được, cô không được chết. Vậy nên... Thủ lĩnh cưới cô là được rồi. Con sẽ mang họ bố mà.
      - Chết tiệt! Anh giết chết tôi đi! Tôi không thèm lấy anh! Anh ép hôn thì tôi đào hôn được. Đừng tưởng cái gì tôi cũng không dám!
      Mikey ngừng lại, phất tay:
    - Được! Nó sẽ mang họ Sano. Thả anh em nó ra.
      Ran được gặp lại tôi, anh ta và tôi hệt như là đôi vụng trộm.
     Hắn ôm tôi như thể sợ tôi sẽ vỡ ra vậy. Hắn có mẽ đã nhớ mẹ con tôi nhiều lắm! Tôi biết rõ điều đó mà không cần hắn nói.
      Hắn áp tay lên bụng tôi:
    - Xin lỗi vì không đưa mẹ con em đi khám được. Một lần nữa. - Hắn hôn vào lòng bàn tay tôi. Trái tim tôi lại trùng xuống.
    - Có Rindou lo mà. Có tim thai, và bé là...
   Hắn nuốt lấy lời tôi:
     - Là con trai! Bé con! Vất vả cho em! Em có biết... tôi vui đến nhường nào không hả?
     Tiếng hắn bồi hồi đến thế đấy! Hắn chạy thục mạng từ kho vũ khí về, bỏ cả đối tác, tóc thì rối, người rịn mồ hôi để đến Phạm khi tôi vừa đi tái khám về.
      - Tôi biết! Biết mà!
     - Tôi sẽ dạy nó yêu em, bảo vệ em. Kiếm thật nhiều tiền để em và bé được thoải mái nhất. Em muốn đặt tên không?
     - Vẫn sớm mà, đừng vội!
    Hắn dụi vào vai tôi:
    - Ừ em, tôi muốn được ôm em mỗi ngày thay vì như này, muốn để em đá chân tôi, muốn ngồi gọt táo cho em, mở phim cho em xem, muốn...
      Có lẽ bà bầu thường đa cảm nên... tôi đã dướn lên, choàng tay và hôn hắn.
      Tôi không muốn nói là tôi biết điều đó nữa. Tôi thể hiện bằng hành động.
     - Chờ tôi nhé! Bé Con!
     - Ừ! Con trai anh chờ anh đấy! Bé Haitani!
    - Ừm, sẽ không để nó phải mất họ gốc đâu.
     Dù bé mang họ gì đi nữa, chúng tôi đều không phủ nhận được rằng máu chảy trong bé là của Ran và tôi."
      Tháng thứ tư.
Bé đã bắt đầu cựa quậy và đạp tôi từ cuối tháng ba và đến tháng tư ngày càng có chút hiếu động.
Thi thoảng tôi đang tưới hoa để giải khuây mà cũng phải giật thót vì cú đá của bé.
Thật nghịch ngợm! Và tôi cười, xoa xoa vỗ về bé "ngoan, ngoan, mẹ thương".
Mikey thấy tôi thi thoảng nhăn mày thì anh ta lại cau có, ngồi mắng bé. Tôi tét tay anh ta và nhẫn nại giải thích. Anh ta thích đến nỗi áp tai vào bụng tôi và nghe từng âm thanh của đứa nhỏ đang chơi đùa.
Anh ta nói: "Nó đá em như nồi lẩu biết sôi vậy ấy!"
Cầm cái chổi đây để bà đập chết anh!!!!!
Đúng là con của "hắn" ! Thật đáng ngại nếu để họ nuôi dạy bé. Đã là con trai nghịch ngợm, ở với họ chắc tôi tá hoả mỗi lần gây hoạ mất.
Ran đã được bên cạnh tôi. Nhưng, tôi vẫn ở lại Phạm. Mỗi khi không có ai, chỉ có hai người họ, tôi sẽ ngồi trên sofa, để họ hiếu kì ngồi cạnh tôi. Rindou sẽ bóc nho cho tôi ăn, Ran sẽ cười tít mắt mà áp tai vào nghe.
- Hihi! Chào bố đi nào bé con!
- Này! Anh dở à! Làm sao mà nói được! - Tôi gõ đầu Ran.
Hắn như tên đần cười:
- Tôi quên mất! Cu cậu này giống chúng ta quá nhỉ Rinrin, hiếu động thật!
     Tôi vừa nhai vừa nói:
    - Ừm! Tôi giật mình mấy vố đấy! Đêm qua, kì lắm! Vẫn bé mà tôi đang thiu thiu ngủ, bé đá thẳng một cái làm tôi bật dậy. Mikey nổi điên theo luôn. Tôi không mắng thì chắc anh ta.. chậc chậc ... thế là anh ta ngồi dỗ bé!
      Rindou và Ran đều cười lớn, Ran mãi mới nén cười được:
      - Không trộn được đi đâu nữa rồi! Đúng là con trai của ta. - Hắn lại vuốt bụng tôi - Nhưng mà, cử động nhẹ nhàng thôi nhé! Ra đời rồi con muốn đá thằng nào ta đưa con đi đá thằng đó.
     Tôi cốc đầu hắn:
    - Chưa gì đã dạy hư con tôi rồi! Tôi sẽ không cho nó ở với anh."
       Tháng thứ 5 trời dần lạnh.
      "Tôi mặc váy bầu chất đầy tủ ở Phạm. Vì dáng tôi nhỏ nên mang thai phát tướng cũng vừa vừa, đặc biệt là phần ngực. Người ta gọi là "chửa ngực" nên đôi núi căng mọng và núng nảy vô cùng. Mặc váy lụa một lần và Mikey không cho tôi mặc cái váy đó ra đường lần nào nữa.
      Đẹp mà! Đẹp mà cũng không cho!
     Ở sân công viên.
      Tôi chưa nỡ về nhà, tôi cùng 4 người họ ra siêu thị mua thức ăn. Ừ thì... rất nhiều người tò mò và nhìn vào... rằng : Ai là bố đứa bé? Hoặc, bố đứa bé đã hy sinh và kia là các đồng nghiệp.
      Tôi không mắng chắc họ kí đầu người ta quá!
     Tôi ngồi trên xích đu,ngắm nhìn những đứa trẻ vừa tan lớp đang chơi đùa.
     - Này! Đừng đẩy nữa! Ngồi đây nguy hiểm quá! Đi về! - Mikey kéo tay tôi.
     - Anh tự đi mà về! Ngồi đây thì làm sao! - Tôi kéo tay ra - Này, các anh cứ đứng đây thì chẳng ai muốn đứng gần hết, lũ trẻ sợ các anh luôn.
     Sanzu nhún vai:
   - Chúng nó sẽ ồn ào và gõ vào bụng cô như một sinh vật hiếu kì đấy!
     - Đi về đi Sanzu, ai mượn anh ở đây.
      Một bé trai kháu khỉnh tới gần tôi, chỉ tay và nói:
     - Em ngồi đây được không? Chị gái xinh đẹp!
    Tôi cười:
    - Được chứ em!
    Ran hất ra:
    - Ra kia chơi đi nhóc! Nhóc sẽ ồn ào đấy!
    Tôi lườm Ran và kéo cậu bé xuống phần bên kia ghế:
    - Nào, ngồi đây! Kệ đi, đừng sợ họ! Sao em không chơi với các bạn?
    - Vì các bạn ấy rất ngốc!
    Tôi lại bật cười:
    - Thế em nghĩ người lớn sẽ không ngốc à?
    - Không! Ara...ara... chị có em bé này! Em chạm vào nhé!
     Rindou lớn tiếng:
    - Thằng kia, ai cho chạm mà chạm. Có tin tao bắt mày đi không?
    Tôi nhéo tay Rindou:
   - Đi về nấu cơm đi! Anh làm hỏng mất cuộc trò chuyện của ba chúng tôi đấy!
     Tất thảy 4 người đều cau có. Tôi kệ.
    Tôi đặt tay cậu bé lên bụng.
    - Á! Em bé đạp em kìa chị!
    - Haha! Em bé thích em đấy! Đó là cách em bé trò chuyện.
     Mikey nói:
    - Ồ thế buổi tối nó đá nhiều chứng tỏ là thích tôi rồi.
    Cậu bé nghiêng đầu hỏi:
    - Chú này là bố của em ấy ạ?
    Mikey gật đầu. Ran chen vào:
    - Sửa lại! Tôi mới là bố đứa bé nhé nhóc! Tôi mới chung máu thịt với nó.
    Mikey đá Ran.
     - Sao em bé lại nhiều bố vậy ạ? Bố em thì lại chẳng nhận em. Em không có bố.
     Tôi đã ngây người và lặng thinh.
   - Ai yêu thương em thì sẽ là bố em. Không có bố không phải cái tội đâu nào!"
      Tháng thứ sáu.
     Nửa năm mang thai đầy những vất vả, đi đâu cũng phải được cho phép mới đi. Nhưng, từng hồi đáp của bé là ánh nắng và niềm vui đem đến hy vọng cho tôi.
     Tôi ru bé mỗi ngày, nghe những loại nhạc tôi vẫn thường nghe ( dù đôi khi ngủ quên và bị Sanzu đổi sang nhạc phim hành động ^_^)
       Tất thảy những gì là tốt nhất, khoa học nhất tôi đều cố gắng học hỏi để chăm sóc bé.
Tôi đã nghĩ bé hiếu động như vậy thì sớm đã biết yêu tôi và tôi yêu bé rất nhiều.
      Nhưng.... chiều mưa thu hôm ấy, bé mãi mãi nói lời từ biệt với mẹ bé, với thế gian bé đã nỗ lực từ khi chỉ là một phân tử đấu lại mọi trắc trở để đến.
       Cuối cùng, vẫn là không có số lên làm người.
      Có lẽ, đó là cái giá để tôi nguyền rủa họ.
    Và cũng là... cái giá đắt nhất để họ biết được rằng : Gieo nhân nào gặp quả nấy!
       "Nhà Haitani, các anh hiểu thế nào là mạng đổi mạng chưa?"
      " Ngày bé đi... tôi cũng cạn kiệt với Phạm Thiên rồi. Không chịu nổi nữa."
     " Không ai có lỗi cả... lỗi là do chúng ta đã gặp nhau"
     " Tôi vốn không thuộc về thế giới này. Chúng ta gặp nhau như một giấc mơ, vậy cớ sao, niềm vui thì hư ảo mà nỗi đau lại siêu thực đến thế ?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info