ZingTruyen.Com

[TR] Hoa của Phạm- Lệ của Người

Hello.

Lutheries

        "Hello, it's me
       I was wondering if after all these years you'd like to meet.
       To go over everything
      They say that time's supposed to heal
     But i ain't done much healing..."
        
       Trời đêm mưa lách ta lách tách.
      Bella ngồi bó gối, với lấy điện thoại và... gọi cho Rindou.
      Ngoài phòng khách, hắn lờ mờ bấm điện thoại:
    - Ơi? Tôi nghe đây!
    - Rindou...
     - Haru?... - Hắn tỉnh hơn.
    - Ừ.... tôi, ừm, anh có thể... bật đèn bên ngoài không? Tôi... muốn uống nước.
     Ran cũng mơ màng vò tóc hỏi. Rindou đứng dậy, cà nhắc bật đèn sáng cả căn nhà và gõ cửa "phòng Bella".
      Cô thò đầu ra, Ran cầm sẵn cốc nước đưa cho cô uống.
    - Đã bảo em xem ít phim thôi rồi mà. - Rindou ngái ngủ nói.
    - Tại nó hấp dẫn mà.
     - Được rồi, ngủ tiếp đi, đừng nghĩ vớ vẩn.
     Được một lúc sau khi vào phòng, Bella lại bật đèn sáng chưng. Rindou lăn ra sàn nhà từ hồi nào rồi. Ran gõ cửa, thò đầu vào thấy cô đang nằm nhìn trần nhà.
      - Em vẫn sợ à?
     Lắc đầu.
     - Nói dối! Thế em bật đèn để đếm xem trần nhà được quét mấy lượt sơn à?
     - Tôi ngủ không nổi.
     Ran tới bên giường, ôm cô vào lòng, hắn ngáp một cái.
    - Anh ngủ cùng em nhé!
    Lắc đầu.
    Hắn kệ. Hắn ôm cô vào lòng, xoa lưng cô, để cô áp mặt vào lồng ngực hắn.
      Ran bắt đầu hát ru, cái khúc hát hắn từng nghe cô hát cho đứa trẻ xấu số ấy của họ.
     "Lavender's blue, dilly,dilly!
       Lavender's green!
      When i am king, dilly,dilly!
      You'll be my queen!"
   Cái tông giọng trầm và mơ màng khác hẳn với giai điệu tươi sáng của bài ru. Bella siết chặt áo hắn. Hắn tiếp tục hát, cô dần trôi vào giấc mộng.
       Lúc sau, Rindou kéo chăn ở ngoài và vô thức đi vào phòng. Hắn cà nhắc trèo lên giường và ôm lấy Bella từ phía sau.
     Một người xoa lưng, một người ôm eo.
     Và thế là... tất cả nắm tay vào giấc mộng.
     Hơi ấm và hương thơm độc nhất này! Gây nghiện. Thứ mùi không một kẻ nào có, thứ mùi bay từ Thiên Đàng xuống.
       " Nếu đêm nay là đêm cuối mình còn cạnh nhau."
      ...
     Sớm hôm sau.
     Ran rửa bát, Bella đứng thắt cà vạt cho Rindou.
    - Đứng yên! Anh không sợ muộn Mikey mắng anh à! Nào, yên!
     Rindou vẫn nhởn nhơ nghịch tóc cô.
    - Á! Nghẹt chết tôi, Haru-chan!
    - Cho anh chừa!
    Bella chỉnh lại nếp áo cho hắn rồi cười.
    - Đẹp trai lắm!
     Rindou vừa ngại nhưng lại vừa hài lòng mà hôn lên trán cô. Ran vừa khéo cũng xong, sơ mi chưa đóng hết cúc.
     Bella tới gần, thắt hết cúc áo cho hắn. Ran chăm chú nhìn cô như một người chồng sẽ chào vợ để đi kiếm cơm.
      Bella thắt cà vạt thật tỉ mỉ, vuốt qua cổ áo, cười đầy thoả mãn.
    Ran siết eo cô sáp vào người hắn, cô phải ngước lên mới thấy rõ hắn.
     - Em không khen anh à?
    - Ờ... đi vui vẻ!
    Ran hôn lên chóp mũi cô:
    - Đừng đi đâu nhé! Anh sẽ về sớm.
    - Trưa nay cả hai ăn cơm ở nhà nhé! Nhất định đấy!
    Rindou gật đầu, đeo đồng hồ:
    - Tất nhiên rồi. Khoá cửa là vân tay em, hàng xóm có cho gì thì kệ nhé!
     Bella đưa một tờ giấy dài cho Rindou:
   - Đây là những thứ cần mua cho hôm nay! Anh nhớ mua lẹ lẹ nhé! Không là chết đói cả lũ đấy!
    - Biết rồi mà! Yên tâm! Trưa nay nhiều món nhỉ? Chà, nguyên liệu Việt nữa luôn.
     - Ừ.. nhanh lên mà đi đi.
    Bella đẩy họ ra khỏi nhà, anh em Haitani vội xỏ giày vào.
     Một chốc họ lại quay lại:
   - Ví?
   - Túi sau anh!
   - Đồng hồ?
   - Trên tay!
    - Baton thu nhỏ?
    - Ở thắt lưng!
    - Giấy?
    - Túi trái áo!
   - Còn....
    - Hết rồi!
     Không đủ! Họ hôn lên má cô:
   - Ở nhà ngoan!
    Bella đóng hẳn cửa lại.
    Rindou cất gọn tờ giấy vào túi, vỗ vỗ vào đó như gánh vác sứ mệnh nước nhà vậy.
     Phận làm trai 12 bên nước, đi chợ là tất yếu!
      7:30'
     Bella vội thay quần áo đơn giản nhất, cô quét sạch cả nhà, dồn hết chăn gối gọn ghẽ, lau từng cái kệ, cái ghế một.
      8:15'!
     Bella làm thịt kho Tàu.
     Nêm nếm đúng vị nhà riêng. Vừa đun vừa đi thu hết sạch, đếm từng mẩu giấy, cái hoa tai vào vali được vận chuyển ra nhà hàng xóm mà cô vừa nhận. Nhà họ không lắp Camera. Có lẽ là vì họ chẳng mấy khi về nhà.
     Từ khi cô ở đây thì ngôi nhà nhỏ mới ấm hơn rất nhiều, không hưu quạnh nữa.
     9h!
     Bella đã kiểm tra trên dưới 10 lần để xác định rằng mọi thứ hoàn hảo.
     Trước khi ra khỏi đó, Bella đã nói. Không biết là nói với ngôi nhà hay là "họ" :
     - Em đi đây!
     Cô vội kéo vali đi. Tầm này hàng xóm đi làm hết rồi, chỉ có kẻ như cô mới lởn vởn vậy thôi.
     Bella đi một đoạn xa, đeo khẩu trang và vào tiệm tóc đã đặt trước.
     - Đừng nói gì và cắt cho em đi!
    - Về nước à em?
    - Dạ... vâng! - Trên thực tế thì không phải thế!
     - Cắt sao em nhỉ?
    - Layer ngắn, thật ngắn! Lai Mullet ở gáy.
    - Hết sảy em gái ơi! Thế này đẹp trai chết đi được.
      Cuộc gọi đến, Bella vẫn bình nhiên bắt máy, lấy cả điện thoại anh cắt tóc để mở một đoạn phim lên.
    - Em bật nước nóng cho tôi nhé! Đang xem phim à ?
    -Ừ! Anh đến rồi à? Mau làm việc đi! Đến khúc cao trào của phim rồi!
    - Ừ, haha! Xem đi, xem ít thôi! Mỏi mắt lắm!
    - Anh nấu canh cà rốt là được mà! Haha!
    - Thật hết nói nổi em! Chiều em quá rồi mà!
    -Lo mà làm việc đi và nhớ mua đủ đồ đấy!
   Bella cúp máy.
     Bella mượn nhà vệ sinh của tiệm tóc để thay thành quần ống suông và áo sweaters.
      Thợ cắt tóc xin ảnh cô để quảng bá và đòi trả tiền nhưng Bella không đồng ý. Cô xoa xoa cái mái " Đan Trường". Hảo soái! Nhìn giống bé thụ lắm!
      Đây không phải lần đầu cô để tóc con trai nhưng những bức ảnh con trai đều thuộc về thế giới cũ của cô vào 5 năm trước.
       Bella đeo khẩu trang để tránh sự chú ý. Cô bắt taxi ra " điểm hẹn".
     Một chiếc xe đen ở một trà quán đợi cô.
    Bella bước vào.
    Người lái xe nghiêm nghị:
    - Cậu? Cậu nhầm xe rồi!
   Bella hạ khẩu trang xuống, dung mạo giới tính bất phân.
     - Tôi chính là Bella Lý ! Haru !
    - Vâng! Thưa tiểu thư! Chúng ta đi chứ!
    - Luôn và ngay! Cảm ơn.
     10h.
     Bella cứ nhìn ra cửa xe, rèm mi rũ xuống. Nếu không phải vì dáng người mảnh và nhỏ... có lẽ người đàn ông lái xe sẽ nghĩ là diễn viên mới nổi.
     Nhưng... đó là một cô gái âu sầu, anh ta chỉ được lệnh đưa cô đi, chứ nào biết gì nữa.
     Bella cầm điện thoại lên rồi lại hạ xuống. Cô mím chặt môi rồi lại run run bấm máy, nói với tài xế:
     - Mong chú đừng nói gì nhé! Cuộc gọi này rất quan trọng.
    - Được, tiểu thư.
     Tiếng chuông chờ khiến Bella phát rồ. Nhưng, chủ máy vẫn bắt, Bella nói nhưng tay cấu chặt vào đùi, chân run lên. Người lái xe còn tưởng cô trốn nợ đấy!
     - Rindou à?
    Rindou? Thân thế không chơi được rồi. Người lái xe này không dám đánh giá bừa nữa.
    - Ừ, sao em? Gọi cho tôi luôn đấy! May quá sắp về rồi. Ừm, 15' nữa.
     Bella nhỏ giọng:
   - Anh nhớ mua đầy đủ đồ đấy!
    - Nhớ mà, nhớ mà! Em gọi để dặn mỗi câu này à?
    - À, mua socola Meiji cho tôi nhé! Thêm thạch đào nữa. Thèm quá!
    - Biết mà, mua cả set cho em luôn!
    Ran chen giọng vào:
    - Mua thêm snacks nhé! Có muốn nói nhớ bọn anh không ?
    - Nhớ! Đi làm đi, chóng về! Tôi cúp đây!
    Cô không biết bọn họ đã sung sướng đến nhường nào đâu?
     Người lái nói:
   - Cho tôi mạn phép hỏi... cô có phải cô gái của Phạm Thiên không?
    Bella ôm mặt trả lời:
    - Nếu phải thì chú sẽ báo cho họ à?
    -Tôi không phản chủ.
    Bella khóc! Nước mắt rơi lã chã trên đôi tay.
    Ngoài kia,gió vẫn gào thét, bản nhạc Hello của Adele được cô mở lên như đang xé toạc cả tấm lòng cô.
     Từng lời ca... cắn sâu vào tất thảy những chuyện cũ, hiện tại đau thương.
       Ánh sáng như mờ đi nơi mắt cô, ánh sáng trong như thủy tinh đâu rồi? Bỏ lại nơi các anh ư? Đã cố đuổi theo mặt trời rồi mà...
      Em là một kẻ tồi!
      Tồi thật sự!
      Nhưng càng không nỡ phụ mình.
Hello from the outside
    At least, i can say i've tried
   To tell you i'm sorry
    For breaking your heart
    But it don't matter, it cleary don't tear you apart anymore...
        ...
       "Cách".
    - Haru-channnn! Chúng tôi về rồi đây! - Rindou xách túi lớn túi nhỏ vào trong và chân thì tháo giày tứ tung.   
      Yên quá!
     Mùi thơm của nắng này là gì? Rất trong! Lại thoảng hương... thứ hương món ăn kì lạ.
     Sao không ai chạy ra?
    Rindou buông thõng tay, hắn ngơ ngác nhìn Ran:
    - Ran... Ran! Haru-chan... sao không ra đón.
    Ran tự dưng như bị gõ búa đồng vào tim. Hắn hơi thất thần, nhưng vỗ vai em :
     - Chắc lại xem phim ngủ quên trên ghế rồi!
    Cả hai rõ ràng đều không nghe thấy âm thanh huyên náo nào cả.
     Rindou vứt túi thực phẩm xuống và guồng chân chạy.
     Ran nắm chặt tay và nuốt khan, hắn... không dám vào. Hắn đang cầu xin.
    Nhưng... tiếng gào thét tên người con gái hắn yêu từ em trai hắn không ngừng vang lên. Ran nghe thấy cả tiếng chân chạy huỳnh huỵch lên cầu thang.
       Ran đứng như chôn chân.
     - Ran! Haitani Ran! Haru đâu? Haru! Em đừng chơi trốn tìm nữa. Tôi không phải Mikey mà đem xăng ra để đốt nhà dụ em ra đâu! Ra đây đi!
     Rindou chạy vù về phía Ran, hắn cuồng nộ thở hồng hộc như xích mã, tóm cổ áo Ran:
     - Cô ấy đâu? Anh kiếm đi! Anh Ran! Anh đứng đây làm gì? Cô ấy... cô ấy chưa ăn cơm đâu!
     Ran run rẩy cầm điện thoại lên. Đã có lúc hắn biết được tên của nỗi sợ rồi. Sợ không tìm thấy cô!
     Cuộc gọi thứ 9! Đều thuê bao!
     Rindou giật máy.
   - Gọi.. gọi Mikey đi! Anh ta.. anh ta bắt cô ấy thì sao?
    Ran thở dài:
    - Chúng ta ở đó về mà Rin. Em đừng như thế!
     Phạm Thiên xác nhận Bella không tới đó.
    Rindou gào thét, đá thúng đụng nia:
    - Mẹ kiếp! Anh kiếm đi Ran! Anh bỏ cô ấy à? Anh tính bỏ Haru à? Tìm đi, chết tiệt!
     Ran đấm Rindou một cái ngã ra, hắn cười đầy nghiệt ngã:
     - Rinrin... Bé Con, bé con thật sự bỏ đi rồi! Rin... tỉnh mộng đi! Là cô ấy lừa hai ta,lừa đến mất trí rồi! Haha! Lừa rằng cô ấy sẽ yêu thương chúng ta. Anh em ta mất cảnh giác mà để cô ấy thoát rồi.
      Ran vứt áo vest đi, cười dở, cười đến ngã dựa vào sofa.
     Hắn tỉnh mà say!
     Hắn say men tình. Nhưng tỉnh táo biết được... cô đi rồi! Bỏ lại anh em hắn rồi!
      Rindou vẫn không bỏ cuộc:
    - Ran! Ran! Chúng ta vẫn tìm được! Có gì khó đâu! Mất thời gian chút thôi! Anh bảo đàn em đi, bảo Hajime, Kaku-kun đi. Mượn nhân lực đi.
     Ran ngắm nghía nhà:
  - Sạch thật! Sạch đến nỗi... chưa từng ái ân phút nào! Ác thật! Em mới ác!
     Ran lặng lẽ lấy thuốc lá ra, chậm rãi châm, chậm rãi nhả từng thanh khói.
    Rindou làm loạn đến mệt, hắn thấy anh ngồi đó như lão già thất bát. Hắn giật điếu thuốc trên tay anh và rít một hơi.
     Ran tần ngần châm điếu khác.
     - Em tìm thấy thịt kho Tàu trong bếp! Cô ấy nói là sẽ nấu cho chúng ta. Nhưng chưa hề nói là sẽ ăn với hai ta.
"Tôi hoà mình trong hương khói cay nồng
     Hoà vào cả những kỉ niệm đôi ta..."
     ...
      Phạm Thiên.
     Mikey ngồi bệt xuống thảm hoa, đối mặt với cửa sổ, bên cạnh là bộ Kimono hoa trà của Sói Con trên hình nhân.
      Sanzu nói:
    - Sói Con... mất tích!
    Mikey im lặng lạ thường. Chỉ chầm chậm mở túi bánh đường phố được thuộc hạ mang tới.
      Anh ta đếm thấy có nhiều bánh bạch tuộc lắm, nhưng... chỉ duy nhất một chiếc bánh cá.
Mikey cắn một miếng,vị ngọt đậm của đậu đỏ hoà cùng vị mặn của nước mắt.
     Chợt! Lòi ra từ nhân bánh cá là một tờ giấy:
"Giá như lần đầu gặp gỡ"

Ừ. Làm gì mà như lần đầu được nữa. Miếng bánh cá giờ đây khiến Mikey như nghẹn lại. Làm gì mà ấm áp và thèm thèm như lần đầu cô đưa tận tay nữa.
Sanzu ngồi xuống cạnh Mikey. Anh ta lau nước mắt đi. Nuốt trôi miếng bánh cá khó nuốt nhất đời.
- Mày ăn nốt đống kia đi! Ngấy rồi!
Sanzu cúi mặt:
- Chúng ta có tìm Sói Con không?
Mãi sau,Mikey quay mặt đi nhìn bộ Kimono đỏ chói kia và trả lời:
- Tuỳ mày! Đi ra đi! Tao muốn ở một mình.
Sanzu nghĩ: Có lẽ nửa muốn tìm nửa không.
Đau đớn lắm rồi!
" Ai đã rải đường mới nâng chân em rồi?"
"Bao nhiêu.. bao nhiêu của cải, bao nhiêu chân thành mua được em?"
" Sói đã không là Sói nữa. Đã trở lại là chim nhỏ, cất bay lên trời cao rồi!"
...
Phủ Đệ Tam.
"Pặc." Mũi tên bắn trúng ô hồng tâm.
- Thưa thiếu phu nhân, có cậu Naruse đến tìm ạ?
Yuuki hạ cung:
- Cho vào!
Naruse hơi rụt rè nhưng vẫn kính cẩn theo quy tắc. Anh chàng quỳ xuống, hạ đầu:
- Thiếu phu nhân! Tôi đến để thay cô ấy cảm tạ Ngài đã "mở đường" cho cô ấy!
- Đứng lên đi!
- Cảm ơn thiếu phu nhân!
Yuuki nhắm thêm mũi tên nữa:
- Vậy là an toàn rồi nhỉ.
- Vâng! Thứ cho bạn tôi chưa thể đích thân đến để cảm tạ Ngài. Cô ấy nói chắc chắn sẽ tìm Ngài.
- Haha! Ta hiểu, nhưng còn xa lắm! Nếu có thời gian, ta sẽ tìm cô ấy! Vào được đây thì công cốc hết việc.
" Chân trời của em, không có đôi cánh của anh, không sống dưới sự bao bọc của anh nữa rồi. Em không là cô búp bê biết mắng nữa."
" Ngoài kia bao la giông tố... về bên tôi."
" Ngày nào còn ở cuốn truyện này thì ngày đó luôn có khả năng gặp lại nhau"
...
       Xuân về trên khắp nẻo cao.
      2 năm sau.
      Đã là một mùa xuân thứ hai, hoa phủ trắng xoá trên đồi xanh. Nắng trong và giòn tan xua đi đêm đông giá lạnh.
      Là tháng 2. Tháng của lần đầu gặp gỡ.
     - Sao chúng ta phải đến nơi khỉ ho cò gáy này nhỉ anh Ran? Phiền chết đi được! - Rindou vừa ăn hạt dẻ vừa lầm bầm.
      Ran nhả một hơi thuốc nói:
    - Sanzu đâu rồi? Nó lại chuồn à? Chỗ này để làm xưởng vũ khí hay sao ấy, bận bỏ mẹ ra mà cũng bắt tới xem.
      Đàn trẻ thơ đang chạy, xe của họ hỏng nên phải kiếm một chỗ khá xa để sửa.
       Đồi cao, đồi nhỏ, hoa trải đầy. Đẹp lắm, nhưng mà thiếu em.
      Đối lập với cảnh trời xanh đồi hoa tươi sáng lại là hai kẻ mặc áo khoác đen thùi lùi như 2 cái chấm riêng biệt của đất trời.
      - Haruki-sama! Anh xinh đẹp! Nhanh lên! Hạt dẻ sắp bị chúng nó lấy mất rồi! - Đám trẻ nhao nhao chạy qua anh em Haitani.
     Từ phía xa vọng tới âm thanh đã trôi vào miền xưa cũ:
     - Này! Từ từ thôi!
     Hai người kia hơi giật mình, nhưng một đứa bé chừng 3 tuổi bập bẹ chạy cầm chong chóng ngã xuống. Ran đưa tay ra đón.
      Phải! Nhỏ và hiếu động ghê!
      Nếu con trai hắn còn sống, có lẽ đã chạy như này.
      Đàn trẻ chạy xa, tiếng chân của người tên "Haruki" kia ngừng lại.
       Ran và Rindou đều nhìn. Thời gian như ngưng đọng vào miền hư ảo phiêu diêu.
      Mái tóc ngắn của chàng trai trong dáng vóc một cô gái xinh đẹp.
     Đẹp trai hay xinh gái?
    Là "anh xinh đẹp!"
     Lòng bọn họ đều thì thầm:
     "Tìm thấy nhau rồi!"

—The End—
         Mỗi cái ngoại truyện nữa là nghỉ.
                  Hello🍎

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com