ZingTruyen.Com

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 97

Duamuoi1980s

Chỉ là nói xong, Diệp An Thần có thể rõ ràng cảm giác được sắc mặt Phùng Ngọc Huệ hết đen rồi lại trắng. Đôi mắt giống Tổng Tài đại nhân ấp ủ mưa rền gió dữ.

Liền làm Diệp An Thần ở trong lòng chuẩn bị phải tiếp nhận cơn bão sắp đến như thế nào.

"Những lời cậu nói tôi sẽ nhớ kĩ, nhưng những lời tôi nói, cậu cũng đừng quên." Phùng Ngọc Huệ nhìn xuống Diệp An Thần trước mặt, tỏa ra khí lạnh có thể làm không khí xuống tới 0 độ, yêu đương với Tổng Tài đại nhân thật sự liều mạng quá đi.

Nhưng tưởng người này sẽ châm chọc, nhục nhã, lại không xuất hiện, làm Diệp An Thần cảm thấy không bình thường.

Quay đầu nhìn người phụ nữ kia đã đẩy cửa rời đi, thẳng đến khi đối phương hoàn toàn biến mất ở cửa, Diệp An Thần mới quay đầu lại, cầm lấy cà phê trên bàn uống một ngụm, mang theo hương vị chua xót, nháy mắt lan tràn tới toàn thân, nghiêm túc tụ hỏi câu mà bà ta nói với cậu là sao. Xem ra, cậu cùng Tổng Tài đại nhân đã trải qua những ngày thuận buồm xuôi gió, rốt cuộc thì khó khăn cũng xuất hiện rồi. Tuy rằng ngày này cậu biết sớm hay muộn cũng sẽ đến, cũng vì ngày này đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng khi nó thật sự đến, cậu vẫn cảm thấy cực kỳ khẩn trương.

Quay đầu nhìn về phía bên ngoài, cậu cảm thấy, đây là yên lặng trước bão tố đó, ngón tay vô thức sờ sờ nhẫn trên ngón tay, tâm vẫn luôn hoảng loạn lại chìm xuống.

Chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt cũng từ từ thu hồi lại. Cậu sẽ không từ bỏ, nếu đã là anh ấy, như vậy...... Khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười tự tin, thì cả đời này đều sẽ là anh ấy.

Nếu hiện tại Diệp An Thần thấy được biểu tình của mình, nhất định sẽ phát hiện, biểu tình trên mặt cậu lúc này cùng biểu tình của Tổng Tài đại nhân giống nhau như đúc.

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, cầm lấy cái dĩa, nhưng đang muốn đưa đến bên miệng. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên bàn hai tờ chi phiếu lẳng lặng nằm ở nơi đó, quen thuộc không thể lại quen thuộc hơn, đầu óc nháy mắt đơ lại, khi lý trí trở về, Diệp An Thần vẫn ngơ ngác nhìn, trong đầu chỉ dư lại một ý tưởng, mấy cái tấm chi phiếu này...... Vì sao vẫn còn ở đây ?

Ngay sau đó Diệp An Thần theo bản năng quay đầu lại, nhưng sớm đã đã không nhìn thấy người vừa rời đi. Tự tin vất vả vừa tạo lên cũng trong nháy mắt vỡ tan, cầm lấy hai tấm chi phiếu đuổi theo, nhưng nhìn người bốn phía lui tới, Diệp An Thần khóc không ra nước mắt nhìn không trung, mây trắng thổi qua, trong đầu cũng đồng thời thổi qua một câu, cậu hiện tại phải làm gì đây ?

Cuối cùng, Diệp An Thần vẫn mang theo chi phiếu trở về nhà. Không có biện pháp khác, cũng không thể đem chi phiếu để trên bàn, nếu ném đi, cậu thật sự có mười mồm cũng nói không nổi. Nhưng cũng cực kỳ muốn gửi lại nhờ cafe giữ dùm, nói không chừng, chốc nữa mẹ Tổng Tài đại nhân phát hiện mình quên rồi trở lại để lấy thì sao ? Tuy rằng khả năng cực kỳ nhỏ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng ?

Nhưng......Khi nhớ lại tình cảnh mình đem chi phiếu đặt ở trong tay ông chủ quán cafe, liền thấy biểu tình hoảng sợ của ông chủ, Diệp An Thần liền biết, dọa người là việc không nên làm nha.

Vì thế...... Mệt mỏi ngã xuống giường, lấy chi phiếu từ trong túi ra, đặt ở trước mắt, thế thì, hiện tại, cậu phải làm sao đây ?

Cậu có nên nói với Tổng tài đại nhân một tiếng không ? Dù sao chỗ chi phiếu này...... Hình như có thể coi là tiền bồi thường sau khi chia tay ?

Bực bội đem chi phiếu ném đi, ôm chăn ở trên giường lăn hai vòng. Đầu óc của tôi không tốt, có thể đừng mang đề khó như vậy tới kiểm tra hay không ! Tôi thật sự không biết phải giải quyết như nào đâu.

"Chẳng lẽ em lại đang chờ tôi hưởng dụng em ?" Trong lời nói của Đông Phương Tuyệt mang ý cười từ cửa truyền đến, tiếng đóng cửa vang lên, Diệp An Thần đang bọc chăn lại bị ôm trong một lồng ngực rắn chắc.

Không thoải mái ở trong lòng Đông Phương Tuyệt giãy dụa, nhưng nề hà một vòng chăn cuốn trên người, còn đang bị ôm vào trong ngực, thật sự là giãy giụa như thế nào cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Tổng Tài đại nhân.

"Sao anh về sớm thế ?" Diệp An Thần rất ngạc nhiên nhìn người xuất hiện ở trước mặt mình. Dùng ngón tay duy nhất còn có thể hoạt động được chọc chọc người trước mặt, vừa nghĩ tới Tổng Tài đại nhân, Tổng Tài đại nhân có thể xuất hiện ở trước mặt, cậu thật sự không gặp ảo giác đúng không ?

Ngón tay cảm thụ được lồng ngực rắn chắc, nhìn người nọ bắt lấy tay mình, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái, Diệp An Thần rốt cuộc xác định người trước mắt này là người thật, không phải ảo giác.

Cảm giác ướt át cùng ấm áp từ ngón tay truyền đến, Diệp An Thần cực kỳ muốn rút ngón tay về cũng đã không kịp. Đông Phương Tuyệt đã đem người trong lòng ném lên giường.

"Em làm nó lên thì phải chịu trách nhiệm." Bởi vì bị khiêu khích, thanh âm trầm thấp đến đáng sợ, không đợi Diệp An Thần giãy giụa cũng đã đem con nhộng trước mặt ăn sạch sẽ.

Xoa xoa eo đau nhức, Diệp An Thần nằm trên giường nhìn Đông Phương Tuyệt, "Không phải mấy ngày nay anh bận lắm hay sao ? Sao tự nhiên anh lại rảnh rỗi mà về sớm thế ?" Mấy ngày hôm trước bởi vì cậu bị thương, Tổng Tài đại nhân vẫn luôn bồi cậu, tuy rằng một vài văn kiện ở nhà cũng có thể xử lý, nhưng có nhiều việc cần làm ở công ty, cho nên mới phải đi làm trở lại, mấy ngày nay, Tổng Tài đại nhân luôn bận tới nửa đêm, nhưng hiện tại...... Ngẩng đầu nhìn người nửa dựa vào trên giường nhìn mình, sao người này lại về sớm thế ?

"Bà ta về rồi." Ôm thật chặt người trong lòng mình, Đông Phương Tuyệt rút đi ý cười.

Bà ta ? Diệp An Thần nhìn Đông Phương Tuyệt, trong mắt cũng bắt đầu hiện ra khó hiểu. Tổng Tài đại nhân, nói chuyện nói thành như vậy là không được đâu.

Chỉ là, đối mặt với khó hiểu của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt lại không có ý muốn giải thích, khóe miệng hiện ra một mạt ý cười, cúi đầu, ở trên khóe môi Diệp An hôn lên.

"Không muốn, em vẫn còn khó chịu." Nhạy bén cảm giác được nụ hôn của Tổng Tài đại nhân là ý gì, Diệp An Thần vội dùng tay đem người đã sắp bò lên trên người mình đẩy ra, nếu lại đến một lần nữa, buổi tối cậu cũng đừng mong xuống được giường.

Diệp An Thần nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, đặc biệt là cặp mắt mang theo ý cười nhìn cậu, trong nháy mắt, Diệp An Thần liền phản ứng lại, bà ta trong miệng Tổng Tài đại nhân là ai, "Mẹ anh hả......"

"Hiện tại cũng là mẹ em." Tuy rằng rời khỏi trên người Diệp An Thần, nhưng vẫn không quên đem người ôm vào trong lòng, thuận tiện cường điệu một chút quan hệ hiện tại của hai người.

"......" Thật đúng là, nhưng nhớ đến mẹ của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần liền đẩy Tổng Tài đại nhân ra, bắt đầu tìm lại hai tấm chi phiếu đã bị lãng quên hồi lâu.

Chi phiếu được tìm ra rất nhanh, chỉ là khi Diệp An Thần cầm hai tấm chi phiếu trên tay, lại cảm thấy mình quá vô dụng, không còn dũng khí để trả lại. Trước không nói, sau cũng không nói, trên chi phiếu có hai vệt nước khả nghi, khiến cho Diệp An Thần thật sự cực kỳ xấu hổ, đem vật như vậy đưa cho mẫu thân của Tổng Tài đại nhân, cậu...... Quả nhiên vẫn là thôi đi ! Cậu thật sự là...... Không làm được !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com