ZingTruyen.Info

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 95

Duamuoi1980s

"Ừm, đẹp lắm." Thiết kế nhà hàng tổng cộng có năm bản, tuy rằng mỗi bản không giống nhau, nhưng không hổ là nhà thiết kế có tiếng làm, năm bản thiết kế kia, mặc kệ là bố cục hay phong cách đều khác nhau, nhưng làm Diệp An Thần phải nói quá đẹp rồi.

"Thế hả, thế anh thích cái nào, anh chọn đi, để em bắt đầu cho người làm." Đông Phương Dạ bò lên trên giường, thò đầu hỏi.

"Cái này đi !" Diệp An Thần chỉ vào một cái đơn giản nhất trong đó. Tuy rằng những cái khác đều đẹp, nhưng trông không quá thoải mái.

"A, em cũng thích cái này nhất." Kinh ngạc ngẩng đầu, Đông Phương Dạ đem máy tính trong tay Diệp An Thần lấy sang, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói thiết kế này có rất nhiều chỗ tốt. Mà cũng vào lúc này, Diệp An Thần rốt cuộc cảm thấy, Đông Phương Dạ quả nhiên là em ruột của Tổng Tài đại nhân a, một đống phân tích kia, hoàn toàn không nhìn ra đứa trẻ ngốc nghếch thường ngày !

Cuối cùng, phát biểu xong, Đông Phương Dạ còn không quên kích động nhìn Diệp An Thần nói một câu, "Ban đầu em còn nghĩ, nếu ý tưởng của chúng ta không giống nhau, em sẽ dùng những ưu điểm vừa rồi thuyết phục anh, quả nhiên anh dâu và em đúng là tâm ý tương thông nha."

"Được rồi, giờ em sẽ bắt đầu gọi người lắp đặt." Kích động trong chốc lát, Đông Phương Dạ lập tức đứng lên, không đợi Diệp An Thần nói chuyện liền hấp tấp chạy ra ngoài.

Thu hồi tay Nhĩ Khang còn chưa kịp mở ra, gãi gãi khóe miệng cúi đầu nhìn về phía thiết kế trong tay, thiết kế này tuy mới được làm qua, nhưng vừa tinh tế lại chi tiết, càng nhìn càng thích, quả nhiên không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng làm, chỉ là không biết có thể làm giống được như bản thiết kế này hay không mà thôi.

Sau khi nhìn thật lâu, Diệp An Thần mới buông máy tính mà Đông Phương Dạ chưa kịp mang đi xuống, muốn tiếp tục xem tiểu thuyết, nhưng nhìn một trang chữ kia lại không thể đọc không vào. Bất đắc dĩ thở dài, ngửa đầu nhìn đèn treo, trong đầu không ngừng tự hỏi cửa hàng mở đến đâu rồi.

"Anh...... Anh dâu......" Vừa mới định đến cửa hàng, bên tai lại truyền đến tiếng kích động của Đông Phương Dạ. Theo tiếng bước chân, Đông Phương Dạ còn không xuất hiện ở cửa, nhưng tiếng của Đông Phương Dạ lại truyền tới, "Anh dâu, anh dâu......"

Sau khi gọi mấy tiếng xong, Đông Phương Dạ cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp An Thần, chỉ là kích động trên mặt, làm Diệp An Thần thấy thế như thế nào cũng có vẻ biệt nữu cùng quái dị.

"Cậu làm sao thế ?" Liếc mắt nhìn Đông Phương Dạ kích động cầm máy tính, liếc máy tính trong tay Đông Phương Dạ, Diệp An Thần thật sự rất muốn hỏi người này một câu, rốt cuộc là cậu có bao nhiêu cái máy tính thế ?

"Anh dâu...... Anh dâu...... Anh xem này......" Kích động ở tại chỗ quơ chân múa tay, mới đem máy tính trong tay mình đưa tới trước mặt Diệp An Thần, mắt lấp lánh nhìn phản ứng của Diệp An Thần, vẫn không nhúc nhích, giống như sợ bỏ lỡ cái gì.

Ban đầu còn nghi hoặc thò đầu qua xem, Diệp An Thần lại thấy tiêu đề kia liền sửng sốt, nhăn mi, cẩn thận nhìn bài báo phía dưới. Càng xem Diệp An Thần lại càng muốn cười, cuối bài báo còn có một video, nhưng cái video kia, Diệp An Thần không xem cũng biết bên trong nội dung là gì.

Nhưng mà...... Không nghĩ tới thế mà người kia lại có thể làm như vậy !

Chẳng lẽ cô ta tưởng rằng, nếu làm như vậy thì Tổng Tài đại nhân sẽ nhận cô ta hay sao ? Quả nhiên vẫn là một cô gái ngây thơ vô (số) tội. Đem máy tính đưa cho Đông Phương Dạ, ngẩng đầu lại thấy Đông Phương Dạ thoáng hưng phấn, chớp chớp mắt nhìn cậu.

Sau đó đối với sự kích động của Đông Phương Dạ, Diệp An Thần đem máy tính nhét trở lại trong lòng Đông Phương Dạ, bình tĩnh gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi."

Ban đầu cậu còn thắc mắc tại sao ngày đó lại gặp được nữ chính, đúng là kì lạ, không nghĩ tới thế mà nữ chính lại ở chỗ đó chờ cậu. Cho dù nữ chính muốn dùng quần chúng để tiêu diệt cậu, nhưng cách dùng thủ đoạn như vậy, cô ta lấy đâu ra sự tin tưởng để làm việc đó thế ? Trước không nói, đứa bé trong bụng không phải của Tổng Tài đại nhân, mà nếu thật sự là của Tổng Tài đại nhân, người này nháo thành như vậy, Diệp An Thần cũng có thể khẳng định, cậu đã có đáp án cho chuyện này. Chính là, người đi, còn đứa trẻ ở lại.

"Anh dâu, anh sao thế ? Chẳng lẽ anh không muốn giải thích cái gì sao ? Công khai cướp chồng đó, ông anh hệ cấm dục lại cuồng làm việc, thế mà lại bị người ta nói là đi ăn vụng không chùi mép ! Ông anh nhà em sao có thể làm như vậy được !" Hai mắt Đông Phương Dạ tỏa ra ánh sáng kích động nhìn Diệp An Thần, cực kỳ muốn nghe lời giải thích từ phía Diệp An Thần.

Không thể trách người này sao lại kích động như thế, anh của hắn, người kia, Đông Phương Dạ thật sự không nghĩ tới, rối tinh rối mù, khó có khi có tin nóng để hóng hớt. Đây là tin trăm năm khó gặp đó !

"Cái người mà cậu nói là người thứ ba chắc chắn viết tên tôi" Làm lơ Đông Phương Dạ đang kích động quá mức, Diệp An Thần dùng ngón tay chỉ lên màn hình, vẫn bình tĩnh nói, ở trong tim lại cảm thấy buồn cười, đây là vừa ăn cắp vừa la làng trong truyền thuyết hay sao ?

"Ha......" Đang cực kỳ kích động hóng chuyện, nhưng bởi vì một câu này của Diệp An Thần mà sững sờ tại chỗ, Đông Phương Dạ chớp chớp mắt nhìn Diệp An Thần không thể tin nổi cầm máy tính lên nhìn lại, vừa rồi khi nhìn thấy cái tiêu đề là hắn liền kích động, cho nên bài báo kia hắn không đọc kỹ. Hiện tại...... Trợn mắt há hốc mồm nhìn, há miệng thở dốc không biết nói gì.

Bài báo kia viết về người thứ ba, nhưng đấy còn không phải là anh dâu nhà mình hiện tại đang bình tĩnh dựa trên giường hay sao ! Hơn nữa, theo lời bài báo kia, Đông Phương Dạ nhìn nhìn Diệp An Thần, càng khó hiểu : "Hóa ra anh thế mà lại có thể đê tiện vô sỉ, không có mặt mũi, muốn phá hỏng gia đình nhà người ta, lại ghê tởm không biết hối cải, xứng đáng là nam hồ ly tinh bị sét đánh hay sao ?!"

Sau khi nghe Đông Phương Dạ nói xong, cậu không ngờ là mình lại có thể gánh trên vai cái danh dài như thế đâu đó.

"Ha ha...... Em cực kỳ muốn coi biểu tình của ông anh nhà em bây giờ đó, nhất định là xuất sắc phải biết." Nhìn Diệp An Thần, Đông Phương Dạ càng nghĩ càng kích động, chỉ kém nhảy đến trước mặt Đông Phương Tuyệt quan sát.

"Tôi nghĩ đến lúc cậu biết rồi đó." Vẫn luôn im lặng, Diệp An Thần nhìn phía sau Đông Phương Dạ, rốt cuộc khóe miệng lộ ra một ý cười mỉm, cậu hiểu tại sao Đông Phương Dạ lại có thể cười sáng lạn như vậy rồi, quả nhiên xem náo nhiệt không chê chuyện này lớn !

"Hả ?" Ngừng cười, khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhìn ý cười không tốt của Diệp An Thần. Đột nhiên cảm giác được từng trận khí lạnh từ phía sau truyền đến, đang muốn quay lại, liền nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nói quen thuộc, làm Đông Phương Dạ cảm thấy cực kỳ khủng bố, "Đông Phương Dạ."

Từng chữ nói ra còn mang theo sự tức giận không nhẹ. Người đang quay đầu lại, liền đổi thành rụt về, cảm giác được khí lạnh càng nhiều hơn, Đông Phương Dạ cẩn thận dịch sang bên cạnh, "Anh...... Em biết sai rồi...... Em sai rồi mà......"

Oaaaa...... Sớm biết thế, vừa này ở lại phòng mình hóng hớt, vì sao lại tới phòng của ông anh để tìm đường chết làm gì ? Oaaa...... Thần a, tôi muốn uống thuốc hối hận rồi, oaaa......

Bị Đông Phương Tuyệt nắm cổ áo ném ra khỏi phòng, Đông Phương Dạ mới gãi gãi mũi, vẻ mặt hiện lên biểu hiện may mắn, từ trên mặt đất bò lên phòng mình, tránh được một kiếp rồi ! Thật không dễ dàng.

Đông Phương Dạ ngoài phòng đã đi tìm người an ủi mình, mà trong phòng, Đông Phương Tuyệt nhặt lên máy tính trên mặt đất, thấy trên máy tính hiện ra hình ảnh, vẻ mặt bình tĩnh hỏi : "Em thấy rồi."

"Đúng vậy. Sao anh về sớm thế ?" Gật đầu, câu tiếp theo Diệp An Thần lại hỏi ra câu hỏi trong lòng. Buổi sáng Tổng Tài đại nhân đi ra ngoài, hiện tại còn chưa tới giữa trưa, Tổng Tài đại nhân hình như mới rời đi được hai tiếng mà thôi, sao giờ lại xuất hiện ở đây ?

Đông Phương Tuyệt cởi tây trang lên giường, đem người đang dựa vào gối đầu chuyển tới lòng mình, lại nhìn thoáng qua hình ảnh trên máy tính, nhàn nhạt nói : "Tôi sẽ giải quyết chuyện này."

Ý em không phải thế ? Giương mắt nhìn máy tính đặt ở trên giường, nhìn một đống số liệu, Diệp An Thần thầm thở dài, cũng lấy máy tính lại, ở trong lòng Đông Phương Tuyệt tìm một vị trí thoải mái tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info