ZingTruyen.Info

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 88

Duamuoi1980s

Thật vất vả mới về tới nhà, Diệp An Thần mệt mỏi gục ở trên giường. Thoải mái lăn hai vòng trên giường rồi cảm thán một câu...... Mệt mỏi quá đi ! Mệt não thật ! Nhưng Diệp An Thần ngã vào trên giường không lâu, bởi vì sau đó lại được một cái ôm quen thuộc bao lấy, ấm áp, mang theo hương vị đặc trưng của Tổng Tài đại nhân. Đẩy đẩy người trên người mình ra, nhưng không đẩy được : "Đứng lên, anh nặng chết đi được, em muốn ngủ." Nghiêng đầu, để tránh Tổng Tài đại nhân đang thôi khí ở bên tai mình.

"Em muốn ngủ ?" Mang theo ý cười, Đông Phương Tuyệt từ phía sau ôm lấy Diệp An Thần, nhẹ nhàng cắn vành tai Diệp An Thần nói : "Hôm nay tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu."

Không dễ dàng buông tha là cái gì ? Vì sao nghe xong lại thấy không ổn chút nào thế nhỉ ? Sau khi ngơ ngác ở trong lòng Tổng Tài đại nhân hai giây, về sau cậu mới nhớ ra, trước khi đi mình đã hữa như thế nào : "Buổi tối em sẽ bồi thường anh được không ? Tất cả đều theo ý anh nhé ?" Tất cả đều theo ý anh nhé ?......

Nhớ tới câu này, Diệp An Thần liền cứng đờ. Oaaa...... Vì sao lúc trước mình lại nói nhiều như vậy ! Nói thế khác gì tìm đường chết ! Trộm nhìn người đang mỉm cười ôm mình, Diệp An Thần hơi co người lại, lúc này đổi ý thì còn kịp không ?

Mấy người nói xem, tại sao lúc đó tôi lại có thể nói ra cái câu kia cơ chứ ? Nói xong câu đó thì có khác gì trở thành chiến sĩ cảm tử trên giường không cơ chứ ? Lại còn tất cả tùy theo ý anh là sao ? Nếu không phải hiện tại đang ở trong lòng Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần rất muốn che mặt. Lúc ấy rốt cuộc là bản thân mình ôm tâm tình như thế nào mới có thể nói ra được những lời như vậy ?

"Em......Em còn chưa đi tắm." Diệp An Thần ngập ngừng nói từng chữ, tuy Diệp An Thần cực kỳ muốn tránh thoát khỏi ma trảo của Tổng Tài đại nhân, nhưng chỉ có thể thầm suy nghĩ mà thôi, còn hiện thực lại cực kỳ tàn khốc. Thời điểm Diệp An Thần cẩn thận chuẩn bị trốn khỏi vòng tay của Tổng Tài đại nhân, cố hết súc muốn trốn, nhưng cuối cùng chỉ có thể phát hiện, ước mơ kia sao có thể thành sự thật !

"Không sao ! Tôi và em tắm cùng nhau." Tổng Tài đại nhân vẫn tà tà tươi cười, ôm Diệp An Thần, bước từng bước ưu nhã về phía trước.

Hu..Hu...... Chẳng lẽ chẳng còn đường sống hay sao ? Nhìn Đông Phương Tuyệt đã đi vào tới nhà tắm, Diệp An Thần hung hăng nhắm mắt lại, dũng cảm ở trong lòng Tổng Tài đại nhân cởi quần áo của mình, dù sao đã hứa, thì hoa cúc biến thành hoa hướng dương cũng phải làm cho xong.

Vì thế......sau đó Diệp An Thần thành công nằm liệt trên giường hai ngày, thành công nhấm nháp tư vị gọi là một trăm cách tìm chết tốt nhất, cũng hiểu được thế nào là suýt thì chết trên giường. Chỉ có thể nói, hiệp đầu thì kích động, hiệp giữa thì mất hồn, hiệp cuối thì cực kỳ thống khổ.

Mà Diệp An Thần hiện tại đang thống khổ nằm trên giường, phơi nắng rửa tội, vì sao lại phải nằm, hoàn toàn là bởi vì, sau hai ngày quần quật, Diệp An Thần thật sự chịu không nổi, thừa dịp Tổng Tài đại nhân đi ra ngoài, cố gắng lết thân tàn đi cảm thụ ánh mặt trời.

Duỗi tay xoa xoa vùng eo đã đau nhức của mình, tình hình bây giờ là còn đỡ, nhớ tới thời điểm vừa mới bắt đầu tỉnh lại, nếu nói vùng eo hoàn toàn như muốn tách rời khỏi thân cũng không ngoa !

"Anh dâu......" Nhìn người nằm hưởng thụ ánh mặt trời, Đông Phương Dạ đứng bên cạnh tội nghiệp gọi một tiếng, hôm nay hắn muốn tới tìm anh dâu nhà mình tâm sự, nhưng lại bị ông anh hắn vô tình chặn ngoài cửa. May là hiện tại rốt cuộc cũng gặp được.

"Hửm ?" Nghe thấy có người gọi mình, cậu liền quay đầu nhìn, khi thấy Đông Phương Dạ, Diệp An Thần đang chuẩn bị hỏi mấy câu chỉ có thể nuốt xuống bụng, nhìn chằm chằm đôi môi hơi sưng của Đông Phương Dạ nhíu mày, duỗi tay chỉ chỉ hỏi : "Môi cậu sao vậy ?"

Đông Phương Dạ xoa mũi, không trả lời Diệp An Thần, mà chậm rì rì ngồi xuống cạnh Diệp An Thần, cầm lấy trà Diệp An Thần vừa rót cho mình, hồi lâu sau mới lên tiếng : "Anh dâu, em quyết định sẽ hẹn hò với Mộc Ôn Viễn."

Dừng một chút, Đông Phương Dạ dùng tay gãi đầu, nhìn trà trong cốc, không biết vì sao lại cười, nói tiếp : "Kỳ thật cũng không phải là hẹn hò chính thức, chỉ là muốn thử xem sao mà thôi. Nhưng em sẽ nghiêm túc cảm nhận tình cảm của Mộc Ôn Viễn xem sao."

"Cậu đã......" Sao lại thông suốt nhanh thế ? Tuy cậu sớm đã đoán được Mộc Ôn Viễn sớm muộn gì rồi cũng sẽ bắt được Đông Phương Dạ mà thôi, nhưng đột nhiên nghe được tin này vẫn có chút kinh ngạc. Dù sao, Đông Phương Dạ chính là loại người không đâm đầu vào tường thì sẽ không quay đầu lại ! Thế mà những lời kia, người này lại có thể dễ dàng nói ra !

"Lúc anh trở về, em đã gọi cho anh Vũ, anh ấy nói, anh ấy cùng tên Mộ Dung Quý kia đã quyết định hẹn hò rồi." Thế mà Đông Phương Dạ lại có thể bình tĩnh mà nói ra những lời này.

Nói xong, Đông Phương Dạ cũng không chờ Diệp An Thần trả lời, tiếp tục bình tĩnh nói : "Anh Vũ nói, anh ấy bây giờ đang cực kỳ hạnh phúc. Còn nói, muốn cảm ơn em vì đã thích anh ấy cho tới tận bây giờ. Rồi thì dù em có hận anh ấy như nào, thì anh ấy vẫn sẽ luôn coi em là em trai."

Càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng Đông Phương Dạ cúi đầu, nỉ non một câu : "Chỉ là em trai mà thôi."

"Dạ này......" Đối mặt với người thất tình, Diệp An Thần thật sự không biết an ủi ra làm sao, cậu thật sự không am hiểu nha !

"Anh dâu." Người trước mắt cúi đầu, nhưng trong mắt lại không có đau đớn tột độ như tưởng tượng. Đông Phương Dạ nhìn Diệp An Thần, tiếp tục chậm rãi nói : "Ban đầu em cho rằng mình sẽ rất đau khổ, nhưng tới khi chính tai nghe được anh Vũ nói như vậy, em lại không đau khổ như mình nghĩ, thế là vì sao ?"

Câu hỏi này là để hỏi Diệp An Thần, nhưng đồng thời hắn cũng đang hỏi bản thân mình, nhưng vấn đề này, Đông Phương Dạ vẫn không cần Diệp An Thần trả lời, hắn nói tiếp : "Mộc Ôn Viễn nói, bởi vì em vốn dĩ không yêu anh Vũ, nhưng vì sao lại như thế ? Trước kia em đã từng rất thích anh Vũ cơ mà. Nhưng là nếu em thật sự thích anh ấy, tại sao khi nghe tin anh ấy và tên Mộ Dung Quý chính thức hẹn hò, em lại không thấy đau lòng ? Vì sao cơ chứ ?"

"Nội tâm, tình cảm của con người chẳng phải luôn rất phức tạp hay sao, nếu không muốn làm rõ, thì sao lại phải cố chấp làm rõ làm gì ? Không phải cậu nói sẽ nỗ lực thử thích Mộc Ôn Viễn hay sao ? Nếu có một ngày, cậu thích Mộc Ôn Viễn, cậu sẽ có câu trả lời cho bản thân mình."

Uống một ngụm trà, Diệp An Thần lại nằm xuống. Tình yêu, tình thân, đối với Đông Phương Dạ chính là một vấn đề mơ hồ. Mà cũng phải nói, cảm tình gì đó, Diệp An Thần cũng không cảm thấy mình có thể giải thích cho người hiểu rõ được. Chuyện tình cảm ấy mà, Diệp An Thần vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần tự mình trải qua là sẽ hiểu.

"Thế cũng được hả ?" Trong ánh mắt mang theo sự chờ mong, nhưng vẫn rất khó hiểu nhìn anh dâu nhà mình, hắn hiện tại mới có hai mươi mấy, cũng đã mơ hồ hai mươi mấy năm, nhưng lúc này, hắn thật sự không nghĩ bản thân mình còn đang mơ hồ điều gì nữa.

"Tin tôi, chắc chắn." Giống như Tổng Tài đại nhân nói, bởi vì chưa từng trải qua yêu là thế nào, lại ở trong sự ôn nhu của Vũ quá lâu cho nên mới ngộ nhận giữa hai loại tình cảm kia, một khi yêu rồi, sẽ biết tình cảm và tình thân khác nhau ở chỗ nào.

"Ừm, em nhất định sẽ nỗ lực." Kiên định gật đầu, Đông Phương Đêm tỏ vẻ, anh dâu đã nói, nhất định sẽ đúng.

"Hai người đang nói gì thế ?" Đông Phương Dạ vừa nói xong, từ phía sau liền vang lên một thanh âm cực kỳ ôn nhu.

"Anh...anh..anh...... Sao anh lại vào đây ? Không phải tôi đã bảo anh đứng ở bên ngoài hay sao ?" Nhìn thấy người đứng phía sau là Mộc Ôn Viễn, Đông Phương Dạ đột nhiên từ ghế nằm đứng lên, có lẽ là bởi vì đứng lên quá nhanh, nhe răng trợn mắt tại chỗ vặn vẹo lùi về sau để tránh Diệp An Thần.

Hai người này sao thế ? Liếc nhìn hai người trước mặt. Rõ ràng một giây còn nói muốn cố gắng yêu Mộc Ôn Viễn hay sao ? Tại sao hiện tại Đông Phương Dạ lại biểu hiện như vậy ?

"Ngoan, chúng ta về phòng thôi." Đối mặt với biểu hiện của Đông Phương Dạ, Mộc Ôn Viễn vẫn mỉm cười như cũ, không thay đổi, nhìn người đang trốn bên cạnh Diệp An Thần, vẫy tay gọi hắn lại.

Nhưng nhìn ánh mắt của người đang vẫy tay, Diệp An Thần lại cảm thấy chính mình có một loại cảm giác như sói thấy bà ngoại ? Chẳng lẽ là lại gặp ảo giác ?

"Không......Ai muốn về phòng với anh ! Anh dâu, cứu em......" Lớn tiếng nói với Mộc Ôn Viễn, nhưng sau khi nói xong lại dịch sát lại gần Diệp An Thần, tìm kiếm sự an toàn từ Diệp An Thần.

"Chuyện này......" Là sao ? Hai người có thể giải thích một chút hay không ?

Cũng may Đông Phương Dạ rốt cuộc cùng Diệp An Thần có thần giao cách cảm, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp An Thần, liền ngồi xổm trên mặt đất, nói với Diệp An Thần : "Anh dâu không biết đâu...... Tên này, mấy ngày nay luôn đè em...... Oa..oa..oa......"

Nhưng chưa nói xong, đã bị Mộc Ôn Viễn bịt miệng, khiêng lên vai......

Khiêng đi rồi ! Khiêng đi rồi a ! Thời điểm khiêng đi còn không quên quay đầu lại nói với cậu một câu : "Quấy rầy rồi, tôi xin phép đi trước !"

Phong cách nói chuyện vẫn lịch sự như thường ngày, nhìn người bị khiêng trên vai, thật sự hai người này nhìn kĩ hình như càng ngày càng hài hòa !

"Ừ." Làm lơ lời cầu cứu của Đông Phương Dạ, Diệp An Thần gật đầu, cảm thán, Mộc Ôn Viễn thế mà thật sự khiêng Đông Phương Dạ đi rồi,......Nhưng vì sao Đông Phương Dạ chưa nói câu tiếp theo, thế mà cậu cũng đã tưởng tượng được hình ảnh không hài hòa sau đó rồi ?

"Sao em lại ngồi một mình ở đây ?" Nhìn chăm chú vào hai người rời đi, mới vừa quay đầu lại liền nghe thấy tiếng của Tổng Tài đại nhân.

"Ừm......Anh về rồi." Quay đầu lại, Diệp An Thần mỉm cười, nói với Tổng Tài đại nhân.

"Ừ, anh về rồi." Đông Phương Tuyệt tiến lên ngồi bên cạnh Diệp An Thần, hôn một cái lên môi Diệp An Thần sau đó mới mỉm cười trả lời lại. Ôm người trong lòng, cảm giác được lòng mình trở nên ấm áp, khóe miệng của Đông Phương Tuyệt mang theo ý cười không tài nào có thể xóa được, cảm giác khi về nhà có người luôn chờ mình thật sự làm hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

"Trời cũng sắp tối rồi, để tôi bế em về phòng." Ôm người đang nằm trên ghế lên, mỉm cười đi lên lầu.

"......" Chỉ là...... Sao Diệp An Thần lại nghe thấy câu này hình như hơi quen quen ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info