ZingTruyen.Com

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 85

Duamuoi1980s

"Sao em còn chưa lau khô tóc ?" Đóng cửa rồi tiến vào, đem Diệp An Thần ngồi ở trên giường kéo vào lòng mình, lấy khăn lông mà Diệp An Thần ném ở một bên qua, lau tóc cho người trước mặt.

Nhắm mắt lại hưởng thụ ở trong lòng Tổng Tài đại nhân, hưởng thụ được Tổng Tài đại nhân lau tóc : "Tuyệt, anh đứng ở cửa lúc nào vậy ?"

Trên đỉnh đầu truyền đến hai tiếng cười khẽ, Diệp An Thần liền biết, mình lại phải che mặt rồi. Đông Phương Tuyệt buông khăn lông, lấy máy sấy trong ngăn kéo bên cạnh ra, ngón tay xuyên qua một đầu tóc ẩm, chậm rãi bắt đầu đem tóc Diệp An Thần sấy khô. Thời điểm lấy đồ còn không quên trả lời vấn đề của Diệp An Thần : "Lúc em vừa mới bắt đầu lăn lộn trên giường."

Trong thanh âm mang theo ý cười, làm mặt già của Diệp An Thần đỏ lên, dù tính là da mặt dày, ở trước mặt người kia làm ra động tác ấu trĩ như vậy...... Cậu vẫn cảm thấy muốn quay lại thời gian trước đó !

Thẹn thùng đem mặt chôn trong ngực Đông Phương Tuyệt, mà Đông Phương Tuyệt lại đang nhìn người ở trong lòng mình, ngoan ngoãn để hắn sấy tóc, điều đó làm Diệp An Thần càng thêm mê người. Khi tay xuyên qua sợi tóc mềm mại kia, chóp mũi mang theo hương sữa tắm, đặc biệt là nhìn hắn mặc một thân áo ngủ, cúi đầu là có thể thấy ấn ký chính hắn đã lưu lại, Đông Phương Tuyệt liền cảm thấy bản thân bắt đầu chuẩn bị chịu kích thích không nổi.

Nhớ tới bộ dáng Diệp An Thần ở trên giường quay cuồng, Đông Phương Tuyệt tuy rất muốn ôm Diệp An Thần tiếp tục cùng mình quay cuồng, nhưng nhìn một đầu tóc người kia còn đang ướt, Đông Phương Tuyệt thở dài, hắn vẫn nên nhẫn nại !

"Lần sau nhớ lau khô tóc mới được đi ngủ đó, biết không. Dù trong phòng bật điều hòa, nhưng em vẫn sẽ bị cảm đó." Động tác trên tay nhanh hơn, Đông Phương Tuyệt nhìn người đang dựa vào lòng mình hưởng thụ, nói.

"Không phải là vì đợi anh hay sao !" Không thèm để ý tới lời Tổng Tài đại nhân nói, hơi xoay thân, tìm một vị trí thoải mái mà nằm, trộm ở trong lòng Tổng Tài đại nhân ngáp một cái. Buồn bực ở trước ngực Đông Phương Tuyệt cọ cọ, rõ ràng ở trên máy bay đã ngủ một giấc rồi mà, vì sao hiện tại lại vẫn buồn ngủ như vậy ?

"Em mệt rồi hả ?" Nhìn Diệp An Thần chôn ở trong lòng, mắt nhắm mắt mở, Đông Phương Tuyệt hôn lên tóc cậu.

"Ừm......" Lại một lần nữa ngáp một cái, Diệp An Thần cảm thấy hình như mình hơi buồn ngủ.

"Anh với Mộc Ôn Viễn đã nói gì thế ?" Ngẩng đầu nhìn Tổng Tài đại nhân, dù đã rất muốn đi ngủ, nhưng Diệp An Thần cũng rất tò mò.

"Chắc là có thể." Nhớ tới cuộc nói chuyện của mình và Mộc Ôn Viễn, Đông Phương Tuyệt nhướng mày, hắn đối với Mộc Ôn Viễn vẫn rất xem trọng người này


Có thể là ý gì ? Là đồng ý ? Anh nói rõ ràng coi...... Nhìn người trước mặt, tuy không thể hiện điều gì, nhưng Diệp An Thần lại rõ ràng thấy một ý cười, Tổng Tài đại nhân thế mà có thể dễ dàng đem em trai mình gả cho người khác vậy sao ?

Tuy Mộc Ôn Viễn là một nam nhân vừa ôn nhu lại tốt bụng, nhưng bụng người cách một lớp da, ai biết đó có phải là một ngụy quân tử hay không. Diệp An Thần ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tuyệt. Rốt cuộc Mộc Ôn Viễn cùng Tổng Tài đại nhân nói chuyện gì mới được, nói cái gì mà để Tổng Tài đại nhân có phản ứng như hiện tại ?

Tuy rằng Tổng Tài đại nhân nhìn qua đối xử với Đông Phương Dạ có vẻ cực kỳ lạnh lùng. Nhưng ngáp một cái, lại dựa vào người bên cạnh, kỳ thật...... Tổng Tài đại nhân chỉ là không biết biểu hiện tình cảm mà thôi, tòa băng sơn này vẫn cực kỳ yêu thương và để ý tới Đông Phương Dạ. Thế mà hiện tại người kia lại có thể làm Tổng Tài đại nhân đem em trai cưng giao cho hắn, xem ra Mộc Ôn Viễn thật sự đã làm rất nhiều việc để Tổng Tài đại nhân có thể xuôi mắt nha !

Đông Phương Tuyệt buông máy sấy trong tay, dùng tay xoa xoa đầu Diệp An Thần, ôm người bên cạnh vào lòng, ở bên tai Diệp An Thần cười nói : "Tôi đồng ý để Mộc Ôn Viễn tới đây là vì, nếu có một ngày Dạ vì hắn mà thương tâm, tôi sẽ làm hắn phải chịu cảnh tan cửa nát nhà !"

Nghe Tổng Tài đại nhân mỉm cười nói tới chuyện cửa nát nhà tan, Diệp An Thần yên lặng không biết vì sao lại cảm thấy có điểm đồng tình với Mộc Ôn Viễn. Chuyện này cực kỳ phù hợp với tính cách của Tổng Tài đại nhân, nhưng mà......Dưới uy hiếp của Tổng Tài đại nhân, Mộc Ôn Viễn thế mà còn dám ngồi xuống nói chuyện, điều này có phải đã chứng minh là Mộc Ôn Viễn có vẻ như là thật lòng với Đông Phương Dạ, đúng không ? Nhưng dù Mộc Ôn Viễn thích Dạ như thế nào thì có ích lợi gì, nếu Dạ không thông suốt, tất cả những chuyện đó cũng chẳng là gì cả.

"Em lo lắng hả ?" Nâng cằm Diệp An Thần, hôn lên môi cậu một cái, Đông Phương Tuyệt thấy trong mắt cậu lại hiện lên một tia lo lắng liền cười hỏi.

"Hơi thôi......" Thấy Đông Phương Tuyệt dò hỏi, Diệp An Thần cũng không có giấu diếm nói : "Dạ không dễ dàng buông bỏ được Vũ sớm như vậy đâu."

Thở dài, cho nên...... Nếu Mộc Ôn Viễn thật sự muốn ở cạnh Dạ, thì chỉ có thể từ từ mà thôi. Dạ tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng chính là bởi vì ngốc, cho nên có đôi khi cố chấp tới nỗi làm người ta phát điên a !

Đối với lo lắng của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt cũng cực kỳ hao tổn tâm trí, nhưng bằng sự thấu hiểu của hắn đối với đứa em trai nhà mình, hắn lại cảm thấy vẫn còn cơ hôi : "Nó sẽ sớm hiểu thôi, tình cảm của nó đối với Vũ chẳng qua chỉ là sự ý lại với anh trai. Từ bé Dạ luôn ở cạnh hắn, cho nên mới cảm nhận được cái gọi là thân tình, mà tôi lại là kiểu người như nào em cũng biết mà. Trước một Vũ ôn nhu như vậy, đối với Dạ mà nói, có lẽ nó nhận được sự quan tâm so với việc tôi quan tâm nó còn nhiều hơn ! Cho nên......"

Mới có thể làm Dạ sinh ra ảo giác. Thầm thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn là do hắn làm anh không tốt !

Sau khi cảm nhận được tâm tình của Tổng Tài đại nhân biến hóa, Diệp An Thần duỗi tay nắm lấy tay Đông Phương Tuyệt nói : "Anh cũng đã làm hết sức rồi."

"Bảo bố, em đang an ủi tôi hả ?" Nhịn thật lâu, Đông Phương Tuyệt bắt lấy cái tay nhỏ nóng hầm hập, sau đó đem Diệp An Thần đè ở dưới thân, nhìn vạt áo tuột xuống, cho nên dấu hôn trên xương quai xanh xuất hiện, Đông Phương Tuyệt tiến lên, muốn lưu lại dấu vết : "Nhưng tôi thích an ủi kiểu này hơn !"

"Ưm...... Không được......" Bị Tổng Tài đại nhân đè ở dưới thân Diệp An Thần dùng sức giãy giụa, tranh thủ từ trong lòng Đông Phương Tuyệt muốn chạy thoát, nhưng tiếc rằng sức lực dưới lồng ngực cùng vòng tay của Tổng Tài đại nhân căn bản là không thể so nổi.

Nhưng bởi vì tối nay còn có việc, cho nên Diệp An Thần vẫn rất muốn đấu tranh ! Bằng không, nói không chừng cậu phải che toàn thân mà xuất hiện trước mặt bác cả. Ngẫm lại...... Tốt nhất không nên để chuyện này xảy ra !

"Làm sao vậy, bảo bối......" Buông lỏng tay Diệp An Thần ra, Đông Phương Tuyệt đứng dậy.

"Vừa rồi bác cả gọi điện tới muốn mời em tới ăn bữa tối nay, cho nên...... Nếu không thì anh đi tắm đi ?" Đối với tình huống như vậy mà kêu dừng, Diệp An Thần cũng cảm thấy thật sự rất ngượng ngùng, nhưng cậu thật sự không muốn khập khiễng tới nhà bác cả đâu ! Cho nên...... Xin lỗi nhìn Tổng Tài đại nhân, hiện tại cũng chỉ có thể để người này nhịn một bữa rồi.

Bò lên giường, nuốt một ngụm nước miếng nhìn nơi vật nào đó đang gồ lên của Tổng Tài đại nhân : "Đêm nay em bù lại cho anh nha ? Anh muốn thế nào cũng được !" Nói xong một câu, Diệp An Thần lại trịnh trọng nói thêm.

Nhìn người co rúm lại ở một góc, Đông Phương Tuyệt trầm mặc ba giây, sau đó lại trầm mặc lấy áo ngủ đi tắm nước lạnh, Diệp An Thần ở một bên thấp thỏm nhìn một loạt động tác của Tổng Tài đại nhân, Đông Phương Tuyệt mới quay đầu nói một câu, "Hiện tại tha cho em."

Hô...... Nghe bên tai vang lên tiếng nước, Diệp An Thần rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngốc tại chỗ vài giây, sau đó Diệp An Thần mới ôm chăn nằm ở trên giường, bên tai vang lên tiếng nước vẫn còn chảy, nghĩ tới hiện tại Tổng Tài đại nhân chắc đang tắm nước lạnh, buổi tối cậu nhất định sẽ bù người này hết nợ luôn.

"Em chưa ngủ hả ?" Tắm rửa xong, mặc một bộ áo ngủ giống Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt xốc chăn lên nằm ở bên người Diệp An Thần, Diệp An Thần cảm thụ được khí lạnh trên người của Tổng Tài đại nhân, nháy mắt liền xấu hổ, hiện tại là mùa đông đó ! Mùa đông đó ! Thế mà mình còn bắt Tổng Tài đại nhân phải tắm nước lạnh.

Dịch thân mình qua, tiến lên ôm Tổng Tài đại nhân, hy vọng Tổng Tài đại nhân có thể ấm hơn một chút, nói : "Em không ngủ được !" Ban đầu cậu cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng sau khi chạm được vào một thân lạnh vì nước của Tổng Tài đại nhân, một chút buồn ngủ đó liền biến mất.

"Bảo bối, em lại muốn đốt lửa hay sao ?" Kéo dãn khoảng cách giữa hai người, Đông Phương Tuyệt hôn phớt lên Diệp An Thần một cái sau đó lập tức rời đi, nếu ở gần bảo bối của hắn một chút nữa, hắn cảm thấy nhẫn nại hiện mình vừa tạo ra rất có thể sẽ vỡ tan nát một lần nữa !

Lại lui về phía sau một chút, duy trì khoảng cách an toàn, đáng tiếc trong phòng cũng chỉ có một giường một chăn, bằng không có thể cách Tổng Tài đại nhân mà ngủ. Vì thế, để dời lực chú ý của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần liền dùng sức bắt đầu nghĩ cách chuyển đề tài : "Anh nói xem, bác cả của em tìm em thì có chuyện gì ?"

Tuy rằng không thể ôm bảo bối đi ngủ thì cực kỳ tiếc nuối, nhưng nghĩ tới lời hứa người này vừa nói, Đông Phương Tuyệt liền nhướn mày : "Em muốn biết sao ?"

"Ừm !" Diệp An Thần dùng sức gật đầu, dù cậu không quá hiểu bác cả của mình là dạng người gì, nhưng cậu vẫn xác định bác cả nhà cậu cũng không phải là cái loại không có việc lại mời mình ăn cơm, nhưng tìm hắn thì có thể có chuyện gì ?

"Em có biết trên tay em còn có 20% cổ phần công ty nhà em không ?" Đông Phương Tuyệt không dông dài với Diệp An Thần, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Thấy Diệp An Thần gật đầu, lại tiếp tục nói : "Mà trong tay bác cả nhà em tuy rằng có 35% cổ phần, nhưng trong đó có 20% cổ phần hiện tại là giữ hộ em, nói cách khác, nếu có một ngày em muốn cầm quyền, thì......"

"......" Như vậy tương lai của cái công ty kia chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm đó ! Cho nên......Bác cả kêu cậu tới ăn cơm chính là bởi vì......Cổ phần trên tay cậu ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com