ZingTruyen.Com

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 84

Duamuoi1980s

Vì thế sau khi ăn xong một bữa cơm trong không khí cực kỳ quỷ dị, rồi Mộc Ôn Viễn cũng bị Tổng Tài đại nhân mang lên lầu để nói chuyện, Diệp An Thần thất thần rửa chén trong tay, vừa rồi lúc ăn cơm, Diệp An Thần quan sát Đông Phương Dạ và Mộc Ôn Viễn, chỉ có thể nói hai người bọn họ chính là sinh ra để dành cho nhau !

Lau khô tay, thời điểm vào phòng Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần vẫn nhịn không được nhìn thoáng qua thư phòng, ghé vào cửa thư phòng muốn hóng chuyện, Diệp An Thần ngáp một cái mở cửa, ngã lên giường của Tổng Tài đại nhân, hiện tại chỉ có mình cậu trên giường.

Aiz, thật không biết Tổng Tài đại nhân nói gì với Mộc Ôn Viễn nha !

"Anh dâu......" Vì quên khóa cửa, hậu quả chính là, Diệp An Thần đang nằm trên giường, nghĩ tới chuyện Tổng Tài đại nhân và Mộc Ôn Viễn sắp ngủ gật tới nơi, thì một cái đầu vàng rực rỡ từ cửa tiến vào.

"Làm sao thế ?" Diệp An Thần ngồi dậy, nhìn chủ nhân của vẻ mặt đáng thương kia.

"Anh dâu, ông anh nhà em cùng Mộ Dung Quý đang nói cái gì thế......" Trong giọng nói dường như sắp khóc tới nơi, Đông Phương Dạ dịch lại gần, ở trong lòng lưu luyến nhìn về phía cửa thư phòng, lần đầu tiên thống hận vì sao phải làm cửa cách âm làm gì cơ chứ, vừa rồi hắn cũng ghé vào cửa một hồi, thế mà một chữ cũng không nghe thấy.

"Tôi làm sao mà biết được cơ chứ......" Cậu cũng bị vất ở bên ngoài a ! Tổng Tài đại nhân cùng Mộc Ôn Viễn nói cái gì, cậu làm sao biết, nhưng...... Nhìn người trước mặt đáng thương hề hề, Diệp An Thần cực kỳ muốn nói, nói không chừng hiện tại Tổng Tài đại nhân đang cùng Mộc Ôn Viễn thảo luận về việc gả em gái, khụ khụ...... Em trai đó !

"Anh dâu cũng không biết hả ?!" Hít mũi, Đông Phương Dạ cảm thấy mình càng thêm ưu thương. Vì sao anh dâu cũng không biết !

"A !" Tuy đã hơi đoán được là chuyện gì, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi ! Hơn nữa, chuyện gả người không nên nói cho người trước mặt nghe !

"Oaaaa...... Anh dâu nói xem, Mộc Ôn Viễn chẳng lẽ cáo trạng em với ông anh thì phải làm sao đây ?" Dùng tay lau nước mắt, Đông Phương Dạ lại hít mũi, nghĩ tới Mộc Ôn Viễn ở lại đây mấy ngày thật đáng giận, Đông Phương Dạ liền bắt đầu tự hỏi, nếu chính mình phá cửa vào, tỷ lệ có thể ngăn cản bọn họ nói chuyện hay tỷ lệ bị ông anh nhà mình ném ra ngoài thì cái nào lớn hơn ?

Chuyện này thật sự đáng giá phải suy nghĩ sâu xa một phen nha !

"Hẳn là......Không đâu......" Diệp An Thần thầm cảm thấy khó xử một chút.

Vì sao ? Dùng ánh mắt dò hỏi Diệp An Thần, người kia từ nãy tới giờ đều tủm tỉm cười, Đông Phương Dạ cảm thấy cực kỳ đáng ngờ ! Nụ cười tủm tỉm hồ ly kia, nhất định là tên này sẽ cáo trạng hắn trước mặt ông anh nhà hắn cho coi, biết thế thì hắn sớm...... Sớm làm sao đây ?

Làm lơ ánh mắt dò hỏi của Đông Phương Dạ, Diệp An Thần không biết là đang suy nghĩ cái gì mà biểu tình càng thêm trầm tư, nghiêm túc nhìn Đông Phương Dạ một cái. Hình như bọn họ vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề, dù Mộc Ôn Viễn cùng Đông Phương Đêm thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi, nhưng muốn Đông Phương Dạ thích Mộc Ôn Viễn thì phải làm sao mới được đây ?!

Cơ mà......Hình như lúc ăn cơm Đông Phương Dạ luôn quấn lấy Mộc Ôn Viễn, hẳn là vẫn có chút thích ! Dù không thích, nhưng chắc cũng không ghét đâu nhỉ ?! Chỉ cần không ghét thì có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm là được ! "Dạ...... Cậu cảm thấy Mộc Ôn Viễn ra sao ?"

"Là sao ?" Còn đang tự hỏi làm thế nào để đối phó với Mộc Ôn Viễn, Đông Phương Dạ nghe câu hỏi của Diệp An Thần cực kỳ khó hiểu.

"Cậu có yêu hắn hay không, không thì cậu có thích hắn không ?" Nói xong câu này, Diệp An Thần chờ mong nhìn Đông Phương Dạ.

"Sao người lại có thể cảm thấy em đây thích được tên hồ li thích cười kia nhỉ." Ban đầu còn rất bình tĩnh, sau khi Đông Phương Dạ nghe được những lời này, phản ứng lại là nhảy dựng lên, sau đó nắm tay, rất lớn tiếng trịnh trọng tuyên thệ, "Dù người trên đời này có chết hết, em cũng thề không thích hắn."

"Sẽ không thích !" Nói xong, thấy Diệp An Thần vẫn nhìn hắn, Đông Phương Dạ lại một lần nữa trịnh trọng nói, nhưng, Diệp An Thần thấy thế nào cũng đều cảm thấy không có lực thuyết phục !

"Người không biết đâu, tên hồ ly Mộc Ôn Viễn kia, chẳng những tự tiện tới đây, còn quản chuyện của em, còn đoạt phòng của em, chiếm giường của em, thậm chí còn làm...... Làm em...... Quả thực so với tên Mộ Dung Quý kia còn đáng giận hơn, đúng rồi hắn còn không cho em đi tìm Vũ." vừa bẻ ngón tay vừa quở trách Mộc Ôn Viễn, trong miệng không ngừng nói ra điểm làm mình chán ghét.

Nhưng Diệp An Thần nhìn Đông Phương Dạ đang rống, vì sao sau khi nghe những lời khẳng định vừa rồi cậu còn chưa xác định rõ, nhưng hiện tại sau khi nghe những lời tiếp theo của Đông Phương Dạ, cậu lại càng cảm thấy khả năng giữa hai càng lớn thêm thì phải làm sao đây ?

"Cho nên......" Diệp An Thần híp híp mắt, nhân lúc Đông Phương Dạ không thấy, mỉm cười một cái.

"Ừm ! Cho nên em nhất định sẽ không thích hắn ! Người mà em ghét nhất trên đời này chính là hắn." Sau khi cường điệu một lần nữa, Đông Phương Dạ nghĩ tới quản giáo của Mộc Ôn Viễn với mình mấy ngày nay, nghiến răng, có quỷ mới thích hắn, hừ ! Có cơ hội hắn nhất định sẽ báo thù. Hừ, khi dễ hắn, còn đoạt đồ của hắn, nhưng nhất định sẽ có một ngày, nhất định nhất định để hắn phải nếm phải tư vị đó.

"Khụ khụ......" Dùng tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng, kỳ thật ! Vì sao cậu luôn có một loại giải thích đây chính là đang che dấu che dấu cảm giác thật sự của bản thân, vì thế đối với sắc mặt ửng đỏ của Đông Phương Dạ, Diệp An Thần hơi mỉm cười sau đó nhìn Đông Phương Dạ nói, "Có đôi khi chán ghét không phải là bắt đầu thích hay sao ?"

"......" Nghe Diệp An Thần nói xong, Đông Phương Dạ ngẩn người, gian nan há mồm, cuối cùng lại nhảy dựng lên : "Ảo giác, ảo giác, này hoàn toàn đều là ảo giác của cậu, tôi...... Tôi......"

Thấy Đông Phương Dạ mãi không nói lên lời, Diệp An Thần liền cảm thấy thật sự có cửa, vì thế lại một lần nữa cười nói : "Cậu nghĩ kĩ lại đi, có phải thời điểm cậu ở cạnh Mộc Ôn Viễn đặc biệt vui vẻ, không bao giờ nhàm chán đúng không ? Ở cạnh hắn cậu không còn quá nhớ nhung Vũ nữa đúng không, đôi khi ở cạnh hắn, điều đó còn làm cậu tim đập nhanh hơn ? Có khi còn không tự giác mà nhớ hắn đúng không."

"...... Ảo giác, toàn bộ đều là ảo giác." Sau khi im lặng lần thứ hai, Đông Phương Dạ cực kỳ kích động nói một câu, sau đó nhanh chóng mở cửa đào tẩu.

"......" Đây là...... Chột dạ ? Nhìn cửa bị đóng lại, nghĩ đến biểu tình của Đông Phương Dạ, Diệp An Thần liền cảm thấy hình như, hẳn là hắn cũng thích người kia ! Cho nên mới có biểu hiện như vậy !

Thở dài ngã xuống giường, ngáp một cái, cậu thật sự rất muốn ngủ ! Nhưng vẫn bò từ trên giường dậy, đến tủ quần áo của Tổng Tài đại nhân tìm quần áo ngủ, nhìn tủ quần áo có những thứ rõ ràng không phải của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần liền hừ một chút, xem ra kế hoạch của Tổng Tài đại nhân không phải ngày một ngày hai ! Nhìn xem, nhiều quần áo như vậy là biết.

Từ một đống áo ngủ lấy ra một bộ, qua loa tắm rửa một cái, nghe thấy chuông điện thoại liền vội vàng mặc quần áo đi ra, nhìn tên trên di động, Diệp An Thần nhíu mày, bác cậu gọi cậu làm gì ?

"Bác cả......" Tuy rằng tên trên di động đã hiện lên, nhưng thời điểm Diệp An Thần nói vẫn mang theo một chút khó hiểu.

"Tiểu Thần à...... Mấy ngày nay con ở đâu thế ! Gọi điện thoại cũng không nhận, làm bác cả lo chết thôi."

Trong lời nói mang theo một chút ngữ khí chất vấn của trưởng bối, không biết vì sao mà Diệp An Thần run lên, tay chân cùng sử dụng bò lên trên giường, chỉnh chỉnh lại áo ngủ, di động gọi không được ? Làm sao lại như thế ? Di động vẫn luôn ở bên người cậu mà ! Cơ mà...... Hình như mình mới vừa vào cửa, Dạ cũng nói gọi di động cho cậu không được. Cho nên......

Nghiến răng, việc này nhất định là kiệt tác của Tổng Tài đại nhân, cậu nói mà, sắp Tết đến nơi rồi, vì sao điện thoại của cậu một tin nhắn cũng không có, hóa ra là như thế, kéo kéo áo ngủ hơi lớn trên người, lại một lần nữa nghiến răng sau đó tìm lý do, "...... Không phải đâu ạ ! Mấy ngày nay di động của cháu bị hỏng, cho nên......"

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bác còn tưởng rằng cháu xảy ra chuyện gì ! Chẳng là, mấy hôm trước muốn gọi cháu về nhà ăn cơm, cũng may giờ có thể gọi được rồi, buổi tối hôm nay đến đi ! Đến nhà bác ăn cơm, bác gái đã làm đồ ăn con thích ăn rồi đó !" Từ di động truyền đến vài tiếng tiếng cười.

"Chuyện này......" Tuy rằng nếu cứ trông mặt mà bắt hình dong là không tốt, nhưng cậu vẫn cảm thấy bác cả không phải một người tốt ! Cho nên ăn Tết bồi dưỡng cảm tình gì đó, cậu vẫn luôn cảm giác được, có vẻ như mình chuẩn bị bị tính kế cho xem !

"Đừng lấy viện lí do với bác, nếu con không tới thì bác tới đón con đó, con nhất định phải tới ăn cùng chúng ta bữa cơm đó, nhớ chưa."

"A......" Đây là chuyện gì ? Tiền trảm hậu tấu hả ? Nhưng nhìn điện thoại đã tắt, vẫn không biết nói gì. A...... Tiếp tục dùng tay kéo quần áo của mình, thật là, hiện tại phải làm sao bây giờ ? Tuy rằng cậu rất không muốn đi, nhưng trưởng bối mời mà mình không đi, có phải quá không lễ phép rồi hay không......

Ôm di động ở trên giường bực bội lăn hai vòng, lại ở lăn trở về, sau đó liền thấy người đang đứng ở cửa, mặt đầy sủng nịnh nhìn cậu cười, liền cứng đờ lăn trở về chỗ cũ, a...... Mất mặt quá đi ! Cũng may là đã quen rồi !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com