ZingTruyen.Info

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 60

Duamuoi1980s

"Đây là nơi về sau em sẽ làm việc." Đông Phương Tuyệt ngồi vào một cái ghế to rộng rãi thoải mái, sau đó đem Diệp An Thần đứng bên cạnh ôm lên đùi.

Nhìn xung quanh một vòng, Diệp An Thần cảm thấy mình đang cực kỳ bối rối, hiện tại trước mặt cậu là một bàn trà, Diệp An Thần liền biết...... Điều này tuyệt đối không có khả năng mình sẽ có riêng một văn phòng. Hơn nữa...... "Anh đừng nói đây là văn phòng của anh đó nha !"

"Đúng vậy! Có vấn đề hửm ?" Ôm người trong lòng mình mềm mụp, Đông Phương Tuyệt thỏa mãn lộ ra một nụ cười mỉm. Quả nhiên để người này làm việc bên mình thật sự rất sáng suốt ! Ngẫm lại về sau chỉ cần mình vừa ngẩng đầu, là có thể thấy người này, liền ôm người trong lòng chặt hơn.

Nhưng khi Diệp An Thần gãi gãi khóe miệng, hình như là mình tới đây để làm việc cơ mà ! Đúng không ! Nhưng loại cảm giác quỷ dị này là sao ? Hơn nữa...... Sao cậu lại làm việc trong văn phòng của Tổng Tài đại nhân ?

Nhìn chiếc bàn trước mặt, lại nhìn ra bàn của Tổng Tài đại nhân không xa. Diệp An Thần cảm thấy mình không thể không hoài nghi cấp trên, vì thế rất bình tĩnh hỏi: "Anh muốn em làm gì ?"

"Em ngồi nhìn tôi làm là được." Đông Phương Tuyệt hơi mỉm cười.

"Em là trợ lí đặc biệt của tổng tài, sinh hoạt hằng ngày về sau phải nhờ vào em." Nói xong Đông Phương Tuyệt ở trên môi Diệp An Thần trộm thơm một cái.

"Nhưng mà vì sao em lại ở đây ?" Dù là trợ lí đặc biệt, nhưng cũng không cần cùng Tổng Tài đại nhân làm chung một văn phòng đâu.

"Bởi vì anh thích."

Bởi vì anh thích, được thôi ! Nghe thấy cái lý do như vậy, Diệp An Thần tâm phục khẩu phục. Mấy người còn không biết Tổng Tài đại nhân là ai à, chỉ cần Tổng Tài đại nhân thích, thì đem cả một tầng đổi thành một văn phòng tiêng cũng được. Huống chi cậu còn là người yêu của Tổng Tài đại nhân !

Diệp An Thần gian nan thầm cảm thán, nhưng chưa kịp cảm thán một nửa, liền nghe thấy có người gõ cửa. Cậu nhìn cửa sửng sốt vài giây, Diệp An Thần mới phản ứng lại, hình như mình còn đang ngồi trên đùi Tổng Tài đại nhân !

Chớp mắt, nghe tiếng đập cửa, Diệp An Thần lập tức từ trên đùi Tổng Tài đại nhân nhảy xuống. Bởi nhảy xuống quá vội, mà nhanh chóng bị hoa mắt ngồi trở lại trên đùi Tổng Tài đại nhân.

"Vào đi." Khi Diệp An Thần đứng vững, Tổng Tài đại nhân mới nói.

Thư kí đẩy cửa ra liền nói với Đông Phương Tuyệt : "Tổng tài, Mộ Dung tổng tài tới rồi."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng nói quen thuộc, chưa tới cửa, mà tiếng cũng đã truyền vào : "Tuyệt a......Cậu có nhớ tớ không nà ?" Mộ Dung Quý đứng ở cửa, trên mặt vẫn là nụ cười vô lại, nhưng khi nhìn thấy Diệp An Thần thì nụ cười hơi ngừng, nhưng nháy mắt lại có thể quay về bộ dáng ban đầu.

"Ừm ? Không nghĩ tới nha, hóa ra Đông Phương tổng tài thế mà lại có thể làm được !"

"......" Sắc mặt Đông Phương Tuyệt đen lại, khí lạnh nháy mắt lại phóng ra.

"......?" Êi ? Cái gì cơ ? Làm cái gì là làm cái gì ? Diệp An Thần chớp mắt, nhìn Tổng Tài đại nhân, hy vọng Tổng Tài đại nhân có thể giải thích một chút.

"Em không cần để ý đến hắn, coi hắn như người điên là được." Đông Phương Tuyệt đem người đứng bên cạnh kéo xuống, để hắn ngồi lên đùi chính mình, nhưng vì trước mặt còn có người cho nên Diệp An Thần không có ngồi. Vẫn thẳng tắp đứng sau Tổng Tài đại nhân.

Nhìn hai người trước mặt rắc cơm chó ngập mồm thiên hạ, Mộ Dung Quý lắc đầu, cố tỏ ra tự nhiên bắt chéo chân ngồi lên sô pha, sau đó nói : "Ban đầu là tớ tới định tính bàn chuyện hợp tác, nhưng xem ra, có người nào đó vô tâm rồi !"

"Kìa, lại đen mặt rồi, cậu đừng có hở tí là tức giận chứ ! Đó, tớ lại đoán đúng rồi kìa !" Nhìn Đông Phương Tuyệt đen mặt, Mộ Dung Quý tuy âm thầm xoa tay, nhưng vẫn không sợ chết mà nói nói : "Không phải cậu đang muốn giết người diệt khẩu đó chứ !"

"Mộ Dung Quý......" Đông Phương Tuyệt từ ghế tiến lên, thời điểm Diệp An Thần cho rằng Tổng Tài đại nhân thật sự muốn giết người diệt khẩu, Tổng Tài đại nhân lại đi tới bên người Mộ Dung Quý, lôi cổ áo Mộ Dung Quý lên, sau đó kéo Mộ Dung Quý về phía cửa.

Thời điểm đóng cửa còn không quên quay đầu lại nói với Diệp An Thần : "Tôi phải đi họp một lát, em cứ ở lại đây, đợi tôi về."

Nhìn cửa đóng lại, Diệp An Thần gãi khóe miệng, này...... Hình như không giống đi hợp cho lắm, giống đi...... Đi đánh nhau hơn !!?

Mà...... Đợi một lát là sao ? Hình như mình tới đây là để...... Đi làm mà ?

Thở dài, nhìn văn phòng rộng lớn chỉ còn mình mình, Diệp An Thần tò mò nhìn khắp nơi. Thật đúng là phong cách của Tổng Tài đại nhân. Khắp phòng đều là màu lạnh ?

Đến trước bàn của Tổng Tài đại nhân, nhìn bên trên chất một đống các loại tư liệu, tuy rằng quá bừa, nhưng Diệp An Thần vẫn muốn nói, thật nhiều nha ! Một đống này thật sự rất dày, Tổng Tài đại nhân có thể xem hết, thật không hổ là tổng tài quản lí một công ty lớn như vậy !

Diệp An Thần nhìn văn kiện trước mắt lắc đầu, trở lại bàn mình, vừa ngồi xuống liền nghe thấy có tiếng đập cửa.

"Anh......" Thời điểm Diệp An Thần còn đang suy nghĩ nên phản ứng ra sao, cửa lại bị đẩy ra, sau đó một đầu ánh vàng rực rỡ thò vào. Thấy Diệp An Thần liền theo bản năng hỏi một câu : "Êi, sao cậu lại ở đây thế ?"

"Đi làm." Diệp An Thần không chắc trả lời.

"Ờ ha ! Sao tôi quên được chứ ?" Chủ nhân của cái đầu vánh choé ở trong phòng nhìn một vòng, xác định trong phòng trừ Diệp An Thần thì không có ai khác, liền từ phía sau đi ra. Thời điểm đi ra còn không quên ngó ngang ngó dọc một hồi, sau đó hỏi một câu : "Anh tôi đi đâu rồi ?"

"Mở họp với Mộ Dung Quý thì phải, nếu cậu có việc thì......" Thì chờ ở đây một chút đi ! Nhưng Diệp An Thần chưa nói xong, Đông Phương Dạ đã cộp cộp cộp chạy tới trước mặt hắn. Trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Diệp An Thần.

"Cái gì ? Cùng ai ? Mộ Dung Quý? Ông anh tôi thế mà mở họp với tên Mộ Dung Quý kia hả ?" Đông Phương Dạ gắt gao nhìn chằm chằm Diệp An Thần, làm Diệp An Thần cảm thấy, chỉ cần mình gật đầu một cái, người này sẽ đánh mình.

Khi Diệp An Thần gật đầu, việc trong dự đoán lại không xảy ra. Đông Phương Dạ dùng tay gãi một đầu tóc vàng, dậm chân nói : "A...... Tên mất dậy kia...... Mộ Dung Quý, làm người đã mất dạy như vậy mà vẫn còn dám xuất hiện......!!"

"......" Nghe Đông Phương Dạ nói năng lộn xộn, Diệp An Thần cảm thấy mình cạn lời rồi ! Nhưng cậu cũng hiểu rõ vì sao Đông Phương Dạ lại như thế.

"Không được...... Hắn thế mà lại làm Vũ thương tâm, nói gì thì tôi cũng phải đi chém hắn một trận." Ở tại chỗ xoay vòng vòng, Đông Phương Dạ đem tay áo kéo lên, liền đi ra ngoài cửa.

( ⊙? ⊙ )!! Nhìn người sắp rời khỏi văn phòng, Diệp An Thần lập tức tiến lên hai bước giữ chặt Đông Phương Da lại, nói : "Cậu bình tĩnh một chút đi, hắn đang họp với anh cậu, nếu muốn chém, thì cũng phải đợi anh cậu rời đi rồi mới chém chứ !"

Đông Phương Dạ lại giãy giụa vài cái, nghe thấy Diệp An Thần nói xong, thân mình cứng đờ sau đó từ bỏ. Nhìn cửa gật đầu lên tiếng : "Cũng đúng." Nếu có ông anh nhà hắn ở đó, thì đừng nói là đánh người, nói không chừng chính mình cũng sẽ bị trảm luôn quá.

Quay đầu lại, đem tay áo thả xuống, Đông Phương Dạ gật đầu : "Vẫn là cậu thông minh, lần sau muốn cùng tôi đi đánh hắn hay không ?"

Nghe những lời này, Diệp An Thần gãi gãi khóe miệng, vừa định từ chối, lại nghe thấy Đông Phương Dạ bẻ ngón tay nói : "Tôi muốn báo thù cho Vũ !"

"Được ! Chỉ cần có thời gian tôi nhất định sẽ đến." Đúng thế ! Vì Vũ nên cậu cực kỳ muốn đánh Mộ Dung Quý một trận. Diệp An Thần cảm thấy mình cũng muốn bẻ ngón tay, tưởng tượng viễn cảnh được trùm Mộ Dung Quý vào trong bao tải.

Hai người nhìn đối phương, tràn ngập ý chí chiến đấu, giống như hiện tại nếu Mộ Dung Quý ở trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ ngay lập tức xuống tay.

Mộ Dung Quý đang họp, bỗng dưng hắt xì một cái, khó hiểu dùng tay xoa xoa mũi, sau đó lại xoa xoa cánh tay, ánh mắt cũng nhìn về phía Đông Phương Tuyệt cách đó không xa. Rõ ràng đã cách rất xa ! Vì sao hắn vẫn cảm thấy lạnh như thế ?

________________________________________

Bản edit chỉ được đăng tại wattpad và wordpress của nhà. Ngoài ra chưa xin phép mà đăng lại, thì mình xin lỗi vì không tìm được từ nào trong từ điển tiếng Việt ngoài từ "đồ ăn cắp" để gọi cả họ các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info