ZingTruyen.Com

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 51

Duamuoi1980s

Về đến nhà, độ ấm hai bên má Diệp An Thần vẫn chưa biến mất, thẳng đến khi ngồi lên sô pha, Diệp An Thần mới nhìn Đông Phương Tuyệt nói : "Anh còn đứng ở đó này làm gì? Nhanh về nhà đi, đừng ở đây làm em chướng mắt."

Vừa nói Diệp An Thần vừa vẫy vẫy tay với Đông Phương Tuyệt, ý nói anh mau chóng rời khỏi tầm mắt ông đây.

Thấy tiểu lão thử tạc mao, Đông Phương Tuyệt chỉ cười cười. Nhưng không rời đi, mà là đi đến trước mặt Diệp An Thần ngồi xổm xuống nhìn cậu.

Nắm lấy tay Diệp An Thần, mười ngón đan vào nhau, Tổng Tài đại nhân lại cười cười rồi mới nói : "Tôi biết em sẽ không nhắc lại việc em chỉ cần mình tôi, nhưng......" Ánh mắt tổng Tài đại nhân như ngừng lại trên mặt Diệp An Thần, nâng cằm Diệp An Thần lên, ngón tay cọ qua môi cậu, hắn nói : "Gặp được em thật tốt."

Đông Phương Tuyệt thu lại ánh mắt lạnh lùng, trong mắt chỉ còn nhu tình làm Diệp An Thần cảm thấy chính mình đã sa vào bể ôn nhu bên trong đôi mắt kia.

"Người tôi yêu...... Cả đời này đều là em." Hắn ôn nhu nói, tay còn vuốt ve khuôn mặt Diệp An Thần, đem cằm cậu hơi nâng lên nâng niu như bảo bối, sau đó hôn lên.

Người này...... Thật sự chính là món quà mà trời ban cho hắn !

Ban đầu chỉ muốn chạm nhẹ một cái, thời điểm muốn rời ra, thì nụ hôn lại sâu thêm. Ban đầu tuy hắn còn cảm thấy lưu luyến, nhưng Đông Phương Tuyệt vẫn định buông ra, cho đến khi Diệp An Thần chủ động níu kéo, hắn hơi sửng sốt sau đó khoé miệng cong lên, tay muốn rút về cũng đè lại gáy Diệp An Thần.

Cướp không gian trong miệng Diệp An Thần, ôm người vào trong lòng, không ngừng đáp lại. Không đủ...... Đông Phương Tuyệt ôm chặt người vào trong lòng, không đủ...... Chỉ cần, chỉ khẽ hôn như vậy không bao giờ hắn thấy đủ, hắn muốn......

Người này...... Hắn muốn ! Không biết từ khi nào Đông Phương Tuyệt đã đem người đè lên sô pha, hơi ngẩng đầu, giữa đôi môi hai người còn vương lại sợi chỉ bạc, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống cực kỳ mỹ lệ.

"Thần......" Nhìn người dưới thân mình, nhìn đôi mắt vì nụ hôn mà như phủ một tầng mơ màng, Đông Phương Tuyệt cảm thấy lý trí của hắn dần dần biến mất. Em là của tôi, là của tôi, tôi muốn toàn bộ......

"Tuyệt......" Diệp An Thần cảm thấy khung cảnh trước mắt giống như bị phủ một tầng hơi nước, ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyệt đang đè phía trên, theo bản năng gọi tên Đông Phương Tuyệt.

Một tia lý trí cuối cùng cũng vì một câu "Tuyệt" kia của Diệp An Thần mà biến mất. Mười ngón tay nắm lấy nhau không buông ra, mà Đông Phương Tuyệt cũng dần hôn xuống người Diệp An Thần, em là của tôi......Em chỉ có thể là của tôi...... Mà Diệp An Thần đối với nụ hôn của Đông Phương Tuyệt, trong đầu như có cảnh báo.

Nhưng thời điểm hai người chuẩn bị lau súng cướp cò, Đông Phương Tuyệt đã đem quần áo trên người Diệp An Thần cởi một nửa, thì tiếng chuông điện thoại làm lửa nóng của hai người đồng thời cứng đờ.

Editor : Ồ hố :3 zui zẻ hong quạu nà :v

Đông Phương Tuyệt đen mặt, muốn tiếp tục. Nhưng tiếng chuông kia lại bám riết không tha, Đông Phương Tuyệt đã đen cả mặt, nhìn tên trong di động, cắn chặt răng sau đó mới nghe. Trong điện thoại truyền đến thanh âm sung sướng, Đông Phương Tuyệt lại khôi phục lại trạng thái có thể đông chết người.

Nghe trong điện thoại tiếng Mộ Dung Quý oán giận nói, mặt Đông Phương Tuyệt lại càng đen hơn, lạnh lùng nói : "Có việc mau nói."

"Này nha, chẳng lẽ không có việc gì thì không thể gọi điện cho cậu hay sao ? Thật là vô tình mà ! Tớ......" Ở bên kia di động Mộ Dung Quý tuy nghe Đông Phương Tuyệt nói đã có thể cảm giác được cả người như bị đông lạnh mà run lên, nhưng theo thói quen, sau khi run một cái, Mộ Dung Quý vẫn tiếp tục cợt nhả.

Vì thế......một giây sau Mộ Dung Quý nhìn cuộc gọi bị ngắt khó hiểu nhìn trời. Vì sao lại cảm thấy hôm nay Đông Phương Tuyệt so với bình thường còn kỳ lạ hơn ? Hơn nữa khi nói cũng có vấn đề...... Không phải đang làm chuyện đó thì bị mình gọi tới chứ ! Ha ha...... Người kia là người chơi hệ cấm dục đấy ? Sao có thể ?

Đông Phương Tuyệt đen mặt ngắt điện thoại, quay đầu lại thấy người từ sô pha đã bò dậy, còn đã mặc xong quần áo, duỗi tay sờ sờ mặt, hiện tại mặt đỏ ửng, đem di động trong tay ném lên sô pha, lại cọ đến bên người Diệp An Thần, mỉm cười nói : "Chúng ta tiếp tục."

"Tiếp tục cái đầu anh !" Đem gối đập lên người bên cạnh đang động tay động chân, Diệp An Thần hơi nhích mông : "Anh còn ngồi trên sô pha làm gì ? Mau về đi, mai anh còn phải đi làm đó ?"

"Tôi là tổng tài, cho nên ngày mai không đi làm cũng được." Đem chiếc gối vừa bị ném lên mặt đặt sang một bên, Đông Phương Tuyệt tiếp tục lại gần Diệp An Thần.

"Dù anh không cần đi làm, thì cũng phải cho em về chứ." Lại lui lui về phía sau, nhưng vẫn bị Tổng Tài đại nhân bắt được chân, sau đó kéo lại, còn chồm người lên, Diệp An Thần một lần nữa lại bị Tổng Tài đại nhân đè dưới thân.

"Đông Phương Tuyệt......" Duỗi tay đẩy đẩy Tổng Tài đại nhân ở trên người ra, nhưng vẫn bị Tổng Tài đại nhân ôm lấy, thời điểm Diệp An Thần cảm thấy đêm nay chính mình trốn không khỏi mệnh bị ăn, Tổng Tài đại nhân lại rời đi.

Đứng lên khỏi sô pha, sửa sang quần áo của mình xong, thấy Diệp An Thần cũng ngồi dậy nhìn hắn, liền cúi người hôn lên trán Diệp An Thần một cái mới cười nói : "Đừng tiếp tục nhìn tôi như vậy, tôi không nhịn được lại đem em tử hình tại đây bây giờ."

Nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, mặt Diệp An Thần lại một đỏ lên. Nắm gối ở bên cạnh ném qua, còn không quên nói một câu "Lưu manh !"

"Ừ, chỉ lưu manh với mình em." Tổng Tài đại nhân bắt được gối ôm.

Cậu lại lấy thêm một cái gối ôm ném qua "Hỗn đản."

"Ừ, chỉ hỗn đản với mình em." Lại duỗi tay, đem gối ôm bắt được.

"......" Diệp An Thần hết chỗ nói, nhưng vẫn muốn ôm gối ném qua : "Còn không mau đi đi, đừng lảng vảng trước mặt em nữa, chướng mắt."

"Không phải tôi sợ, tôi đi rồi, thì nửa đêm em sẽ nhớ tôi hay sao." Lại bắt được gối ôm Diệp An Thần ném qua, Đông Phương Tuyệt mỉm cười đem gối ôm trên tay mình để lên trên sô pha, làm Diệp An Thần không ngừng cố gắng.

"Có, có quỷ mới nhớ anh, đi mau, đi mau." Như Tổng Tài đại nhân mong muốn, Diệp An Thần nắm hai cái gối ôm bên cạnh ném về phía Tổng Tài đại nhân.

Chờ đến khi gối ôm nện vào trong lòng mình, Đông Phương Tuyệt mới mỉm cười tiến lên, đem gối nhét vào tay Diệp An Thần. Khom lưng hôn lên trán Diệp An Thần một cái rồi nhẹ giọng nói bên tai Diệp An Thần một câu : "Ngủ ngon."

"Ừm". Thẹn quá hóa giận được một lúc, Diệp An Thần mới gật đầu, sau đó nhìn Tổng Tài đại nhân mở cửa rời đi, đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp An Thần mới ngã xuống ghế. Cọ cọ gối ôm trong lòng, vì sao lại làm hành động như vừa rồi chứ ? Đem gối đầu che mặt lại, hình như còn ngửi được mùi hương của Tổng Tài đại nhân vẫn còn lưu trên gối.

Mới hôn nhau lâu một tí mà suýt nữa là lên giường cmn rồi ? Nhưng...... Dù sao cũng đã ở bên nhau, hơn nữa không phải người ta nói, nam nhân là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ hay sao ? Cho nên nếu thật sự làm...... Cũng không sao, liêm sỉ gì đó vỗn dĩ đã không tồn tại rồi.

Ôm gối đầu lăn trên sô pha, lại quên mất độ rộng của sô pha. Vì thế Diệp An Thần lăn xuống, sau đó kêu lên một tiếng kinh hãi, nằm giữa kẽ hở của sô pha và bàn trà, Diệp An Thần cảm thấy mình rất may mắn, ánh mắt nhìn qua bàn trà bên cạnh, nếu đầu mình không cẩn thận đập vào cạnh bàn, nói không chừng cậu lại xuyên qua một lần nữa đó.

Xoa cánh tay lúc ngã xuống đã đụng vào bàn. Diệp An Thần bò dậy, bò lên sô pha nằm. Trong lòng vẫn ôm gối ôm vừa rồi Đông Phương Tuyệt nhét vào lòng mình, cảm thấy, Tổng Tài đại nhân vừa rời đi, hình như mình cũng hơi nhớ hắn ?

Sự thật chứng minh Tổng Tài đại nhân quả nhiên là người nói được thì làm được. Sáng sớm ngày hôm sau, Tổng Tài đại nhân tới đưa cơm sáng, sau đó là cơm trưa, còn buổi tối lại cùng nhau ăn xong cơm chiều, sau đó cùng đi xem phim. Giống như ngày hôm qua, phim là Diệp An Thần chọn, tuy không thể nói là quá hay, nhưng so với một bộ phim tình cảm thì tốt hơn nhiều.

Sau đó lại chậm rãi cùng nhau đi dạo, nếu đói, lại đi ăn khuya.

Mấy ngày cứ như vậy tới khi được hơn một tuần, làm Diệp An Thần cảm thấy, lúc soi gương, hình như mình hình như lại béo lên rồi. Mà Tổng Tài đại nhân thấy thế liền xoa mặt hắn, nói béo lên một chút khi hắn bế mới thoải mái, vì thế, một hồi đại chiến gối ôm lại bắt đầu.

Mấy ngày nay, Diệp An Thần cảm thấy tuy đơn giản nhưng rất thoải mái. Mà hôm nay, sau khi cùng Tổng Tài đại nhân ăn xong cơm chiều, Tổng Tài đại nhân bởi vì có việc nên mới rời đi. Nói chúng là vì để gặp một đối tượng hợp tác rất quan trọng.

Tuy Tổng Tài đại nhân cũng đã hỏi cậu muốn đi cùng hay không ? Nhưng Diệp An Thần lại từ chối, uống rượu xã giao gì đó, chẳng lẽ lại để cho Tổng Tài đại nhân thấy cậu là người chơi hệ một ly là say ? Cũng may Tổng Tài đại nhân không bắt cậu đi, chỉ hôn một cái rồi lại dặn dò rồi mới rời đi.

Đối với một tuần này, sau khi ăn xong đều lặp đi lặp lại cùng một loạt hoạt động giống nhau, cho tới khi Tổng Tài đại nhân rời đi, Diệp An Thần liền chán đến ngây người, nhưng không tới mười phút sau cũng rời khỏi nhà.

Đi đến cửa hàng của Bạch Tịch Vũ, mấy ngày nay bởi vì mỗi ngày đều ở bên Tổng Tài đại nhân, cho nên đã rất lâu rồi không tới tiệm của Bạch Tịch Vũ, ban đầu còn muốn hỏi thăm Vũ và Mộ Dung Quý, thuận tiện tán phét mấy câu.

Nhưng khi Diệp An Thần đến cửa hàng của Bạch Tịch Vũ, liền thấy Bạch Tịch Vũ buông đồ làm bánh trong tay xuống cười nói : "Ai dà, vị nào đây ta ? Nhìn xem, mới mấy ngày không gặp, cậu lại béo lên rồi kìa."

"Aiz......Cậu không cần cười nhạo tớ." Nghe Bạch Tịch Vũ nói xong, Diệp An Thần rối rắm sờ sờ lên mặt, cậu cũng không biết vì sao, tuy thịt trên người không nhiều lên, nhưng mặt lại tròn ra !

Bạch Tịch Vũ lau khô tay, từ bên trong đi ra, nhìn thấy mặt Diệp An Thần, vẫn không nhịn được mà ra tay, hai tay nhéo má Diệp An Thần, nhéo nhéo, xúc cảm so với lần trước còn tốt hơn !

"Không phải cậu đang yêu đương cuồng nhiệt hay sao ? Sao lại rảnh rỗi tới tìm tớ thế ? Tuyệt thế mà lại có thể thả người." Nhìn Diệp An Thần trước mặt, Bạch Tịch Vũ nhéo thật lâu mới thu tay lại, không thể tin nói.

Rốt cuộc cứu vớt được mặt mình, mắt Diệp An Thần đã hồng hồng, dùng tay xoa xoa mặt bị bẹo đau, dùng tay xoa xoa sau đó mới nói : "Tuyệt có việc đi ra ngoài."

"Tớ nói mà, tính tình tên đó bá đạo như vậy, sao có thể thả người được chứ." Gật đầu, xoay người vào quầy bên trong nói : "Cậu muốn ăn cái gì."

"Ừm....Tớ muốn cái này." Nhìn bánh kem trong tủ, Diệp An Thần tùy ý chỉ hai loại bánh kem rồi mới thu tay. Bạch Tịch Vũ gật đầu, nói với Bạch Tịch Vũ một câu, Diệp An Thần hiện tại có rất nhiều thời gian để thử bánh.

"Nếu không hiểu cậu ấy, thì ai cũng cho rằng Tuyệt là loại soái ca lạnh lùng, vô tình cấm dục. Nhưng...... Căn bản cậu ấy là một người vừa bá đạo vừa vô lại !"

"Vô lại ?" Nghe xong, Diệp An Thần hỏi lại, nhưng Bạch Tịch Vũ lại bật cười nói tiếp : "Nhưng mà Tuyệt chỉ vô lại với người cậu ấy yêu thôi."

Nói xong, Bạch Tịch Vũ còn thâm ý cười cười, làm Diệp An Thần cảm thấy rùng mình : "Được rồi, đừng nói chuyện này nữa...... Vũ...... Đã lâu không gặp cậu, cậu có món gì ngon đãi mình nào ?" Nhận đĩa bánh Bạch Tịch Vũ đưa qua, mắt vẫn nhìn về tủ kính, Diệp An Thần tội nghiệp nhìn Bạch Tịch Vũ cầu ăn.

Nhưng Diệp An Thần chưa cầu ăn xong, cửa lại mở. Người chưa vào nhưng đã nghe thấy tiếng : "Vũ, Vũ, Vũ...... Anh xem em mang cho anh cái gì này."

Một đầu ánh vàng rực rỡ, trong tay còn cầm hai bao nilon to từ ngoài cửa tiến vào, nhưng khi thấy người kia đi vào, dù là Diệp An Thần hay là người vừa tiến vào liền đồng thanh nói một câu : "Là cậu !"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com