ZingTruyen.Com

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 43

Duamuoi1980s

Sau khi ký kết vài hiệp ước không bình đẳng, Diệp An Thần mới nhận ra mình vừa tự tay đào hố đó nhảy xuống,....Tổng Tài đại nhân không có tế bào lãng mạn. Diệp An Thần rưng rưng mắt nhìn ánh trăng, quả nhiên làm người là không nên tìm đường chết, hơn nữa tự làm bậy thật sự không thể sống QAQ

"Chúng ta đang đi...... Tới trường em ?" Nhìn phong cảnh bên ngoài, Diệp An Thần kinh ngạc lên tiếng.

Đông Phương Tuyệt lộ ra nụ cười mỉm nói : "Đúng vậy !"

"Chúng ta tới trường em làm gì thế ?" Nhíu mi, tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài, Diệp An Thần quay đầu khó hiểu, sau đó nhìn thấy khoé mệng Tổng Tài đại nhân hơi mỉm cười càng không hiểu vì sao..

"Bí mật." Đông Phương Tuyệt tiếp tục cười nói.

Còn có...... Bí mật ? Diệp An Thần nhìn Tổng Tài đại nhân thật lâu cũng không thấy hắn có ý muốn nói cho cậu biết, cho nên Diệp An Thần cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài. Nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ, Tổng Tài đại nhân mang cậu đến trường làm gì thế ? Chắc không phải vì để nhắc nhở cậu ngày ngày phải chăm chỉ học tập để tương lai cống hiến sức lực cho nước nhà đâu đúng không.

Rất nhanh đã đến trường, Đông Phương Tuyệt đi xe vào đường nhỏ, mỉm cười xuống xe, mở cửa xe cho Diệp An Thần, vẫn mỉm cười nhìn cậu, nhưng Diệp An Thần vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì thế nói : "Xuống xe."

?? Tuy không hiểu nhưng Diệp An Thần vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tổng Tài đại nhân mà xuống xe, khi chân đạp lên lá cây trên đất, Diệp An Thần vẫn không hiểu Tổng Tài đại nhân mang cậu tới trường là để làm gì ? Khó hiểu nhìn qua phía Tổng Tài đại nhân, chỉ thấy Tổng Tài đại nhân vẫn đang tủm tỉm cười.

"Nhìn tôi làm gì ? Em sợ tôi đem em đi bán hay sao ?" Sủng nịch nhìn Diệp An Thần vẫn chưa hiểu ra làm sao, Đông Phương Tuyệt cười kéo Diệp An Thần đi đến phía trước.


Trường của cậu buối tối rất đẹp, lại còn cực kỳ yên tĩnh. Khi đèn đường rọi xuống, con đường trước mặt như tản ra sự ấm áp, không biết dưới chân là lá cây gì mà khi bước qua kêu lạt xạt. Diệp An Thần nhìn mình và Tổng Tài đại nhân nắm bước bên nhau, sau đó nhìn qua Đông Phương Tuyệt, hình như cậu cảm thấy mình đã hiểu hiện tại là sao rồi. Nhưng bởi vì đã phát hiện ra cho nên Diệp An Thần đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương.

Bản thân mình vẫn hóa ra đã quên mất thời gian bảy ngày kia, cúi đầu nhìn chân mình, tim đập rộn ràng.

Tuy cậu biết là bây giờ Tổng Tài đại nhân đang đợi đáp án của mình......Nhưng Diệp An Thần ban đầu còn cho rằng hôm nay sẽ trôi qua như bao ngày thường mà thôi, cậu nghĩ nếu Tổng Tài đại nhân đã thấy thái độ của cậu rồi, sẽ đoán ra đáp án, nhưng mà cậu không nghĩ là....

Tổng Tài đại nhân vẫn luôn đợi đáp án của mình ! Chậm rãi đi trên đường, bốn phía rất yên tĩnh làm Diệp An Thần cảm thấy càng khẩn trương hơn, khi tay được nắm chặt, cậu mới có thể bình tĩnh lại một chút.

Nếu Tổng Tài đại nhân hỏi mình, thì mình phải trả lời như thế nào đây ? Chuẩn bị nói nhưng cậu lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói em đồng ý ? Nhưng đây cũng không phải là lễ kết hôn, nói mấy chữ thì...... Thì hơi kì ! Nhưng nếu nói em yêu anh, dù đã luyệt tập cả chục lần, nhưng cậu vẫn rất ngại.

"Anh mang em tới đây để đi bộ hả." Diệp An Thần nói rất hồn nhiên, nhưng chỉ có Diệp An Thần biết, cậu hiện tại cực kỳ khẩn trương. Tiến lên một bước, sóng vai đi bên Tổng Tài đại nhân, nghiêng đầu, lại thấy ánh đèn chiếu lên hai người có sắc vàng nhàn nhạt, Diệp An Thần đột nhiên cảm thấy, kỳ thật, cùng Đông Phương Tuyệt đi bộ bên nhau như vậy cũng rất tốt.

Nghe tiếng côn trùng kêu bên tai, khẩn trương trong lòng cũng bớt đi được một chút.

"Đúng vậy, hôm nay đột nhiên muốn tới đây cùng em." Đông Phương Tuyệt đứng yên, xoay người, mỉm cười nhìn Diệp An Thần.


Nơi này ? Nghe Đông Phương Tuyệt nói xong, Diệp An Thần đem ánh mắt từ trên người Đông Phương Tuyệt dời đi, thấy rõ cảnh sắc chung quanh sau đó hơi kinh ngạc, nhưng thật phải là nói không nên lời mới đúng, vừa xấu hổ lại có chút vui sướng.

Ở dưới ánh đèn, khung cảnh xung quanh không thể nhìn rõ tất cả, nhưng dù sao, Diệp An Thần cũng nhớ rõ nơi này là nơi nào. Hôm đó là vào buổi sáng, trời rất đẹp. Diệp An Thần cảm thấy, cậu hiện tại đã khẳng định được Tổng Tài đại nhân muốn nói gì rồi.

Đông Phương Tuyệt kéo Diệp An Thần lại gần, tiếp tục đi về phía trước, đi tới dưới tàng cây lúc trước, mới xoay người, nói : "Lúc trước ở nơi này gặp được em, nhưng tôi cũng không thể ngờ mình hiện giờ lại muốn cùng em bên nhau cả đời !"

Bên nhau cả đời ? Người này muốn bên cậu cả đời hả ?? Nháy mắt Diệp An Thần không biết phải làm sao, khi cậu tới thế giới này, mọi người, mọi việc, đều xa lạ, cậu chỉ muốn làm khách qua đường mà thôi, xem xong kết cục, cậu liền rời đi. Nhưng hiện tại lại có người nói, muốn.....bên cậu cả đời ?

Dù là đời trước, chưa từng có ai nói với cậu những lời này, nhưng mà...... Trái tim cậu hiện tại không bình tĩnh nổi, đành phải nắm chặt tay Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần ngẩng đầu đứng tại chỗ, trong mắt chỉ còn mình Đông Phương Tuyệt, có lẽ......Cậu cũng muốn bên người này cả đời !

Bằng không, vì sao hôm đó hắn lại ở đây ? Vì sao bọn họ lại gặp nhau, rồi yêu nhau ? Giống như lời Bạch Tịch Vũ đã nói, chỉ cần bỏ lỡ một chút, rất nhiều việc sẽ thay đổi, nếu Đông Phương Tuyệt hiện tại đứng ở đây cùng cậu. Thì ngày mà cậu tới thế giới này chính là để gặp được định mệnh của mình, chính là Đông Phương Tuyệt ?

"Tôi nói rồi, bảy ngày sau tôi sẽ tới nghe đáp án của em." Đông Phương Tuyệt tiến lên, hơi cúi đầu, khóe miệng đong đầy ý cười. Khom lưng, hôn nhẹ lên mắt Diệp An Thần, hôn thật lâu không rời. Nhìn người trước mặt khi hắn hôn, người nọ không còn phản kháng nữa, Đông Phương Tuyệt duỗi tay ôm Diệp An Thần sát vào mình.

"Nhưng tôi chỉ nhận một đáp án." Ý cười không che dấu một chút nào nữa, huống chi hiện tại Đông Phương Tuyệt căn bản cũng không muốn dấu, hiện tại hắn, muốn cho cả thế giới biết, người này là của hắn.

Editor : Ông trời ơi, con lạy thánh Ala, mong Jesu cứu giúp :) Dume, thật là cảm giác :(

"......" Thế mà vẫn muốn nghe đáp án ? Đối với Tổng Tài đại nhân bá đạo trước mặt, Diệp An Thần ném hết cảm động vừa đi, nói nhỏ một câu : "Bá đạo."

"Đúng vậy, tôi thích bá đạo như thế đó." Sau khi Diệp An Thần trả lời, tâm tình Đông Phương Tuyệt càng tốt hơn, đem người trong lòng ôm thật chặt, tiếp tục nói : "Nhưng tôi cũng chỉ bá đạo với mình em."

Dùng lời đường mật để dụ dỗ đó là phạm luật rồi đó anh có biết không hả ? Mặt Diệp An Thần phiếm hồng, nhưng trái tim lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, dù là nam hay nữ thì đều thích nghe lời ngọt ngào mà.

"Nếu em đã biết tôi bá đạo như thế rồi, vậy còn đáp án của em thì sao ?" Đông Phương Tuyệt dùng tay nâng cằm Diệp An Thần lên, nhìn gương mặt đã ửng đỏ của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt cảm thấy, phần tự chủ của bản thân mà hắn luôn tự hào, hiện tại sắp trôi hết rồi.

Đáp án ! Anh chỉ nhận một đáp án, còn bảo em phải nói gì nữa, nhưng khi...... Khi đối mặt với Tổng Tài đại nhân, cậu thật sự có thể từ chối không ? Tuy Diệp An Thần đã luyện tập vài lần, nhưng khi đứng trước mặt Tổng Tài đại nhân, nói ra câu kia, thì cậu không làm được.

Muốn gật đầu, nhưng cằm lại bị giam trong tay Tổng Tài đại nhân, vì thế chỉ có thể nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Nhưng hắn lại nói : "Tôi muốn nghe chính miệng em nói"

Rõ ràng thời điểm nghe thấy tiếng ừm kia của Diệp An Thần là đã cười tít cả mắt, mà Đông Phương Tuyệt vẫn không buông cằm Diệp An Thần ra, như muốn nói với Diệp An Thần, nếu hôm nay em không trả lời, thì tôi đành giữ cằm em vậy.

"Em......" nhỏ giọng lên tiếng, khuôn mặt đỏ bừng của cậu đối diện với Đông Phương Tuyệt, vì bị hắn giữ cằm mà bắt buộc phải ngẩng đầu.

Nếu có người vì cậu mà nguyện ý đem trăng xuống...... Vậy thì, cứ quyết định thế đi ! Thời điểm nhìn thấy trăng, Diệp An Thần cảm thấy mình đã suy nghĩ cẩn thận đủ rồi. Thời điểm nhìn thấy Tổng Tài đại nhân liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, đó không phải là yêu hay sao ? Đều là đàn ông với nhau, nếu đã thích thì tiến tới, rồi rắm quá nhiều làm gì, cũng không phải là con gái.

Vì thế dưới ánh đèn và ánh trăng, Diệp An Thần bá đạo vòng tay qua gáy Tổng Tài đại nhân, kéo người cúi xuống, không giống như nụ hôn phớt thường ngày, lúc này, Diệp An Thần cạy miệng Đông Phương Tuyệt ra, thực hiện một nụ hôn Pháp tiêu chuẩn.

Nhưng khi...... Diệp An Thần muốn rời đi...... Thì người trước mặt không hề muốn dừng lại, Tổng Tài đại nhân giữ gáy Diệp An Thần, làm nụ hôn sâu thêm, mà Diệp An Thần cuối cùng cũng hiểu rõ, đôi khi thật sự không thể khiêu chiến với sự bá đạo của Tổng Tài đại nhân.

Giống như hiện tại, cậu sắp không thở nổi rồi, Diệp An Thần nhìn trăng trên đầu, đầu óc đã bắt đầu mơ màng, nhưng vẫn muốn nói một câu, đây đều là tai hoạ từ ánh trăng mà ra !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com