ZingTruyen.Info

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 42

Duamuoi1980s

Cho tới tận khi buổi đấu giá kết thúc, Diệp An Thần vẫn không biết, vì cả phần sau của buổi đấu giá, cậu đều đặt sự chú ý của mình lên viên kim cương, sợ mình không cẩn thận, đem viên kim cương đánh mất.

Vì thế khi nữ chính đứng trước mặt cậu, Diệp An Thần nhất thời không phản ứng, hiện tại là chuyện gì ? Vì sao cậu mới thất thần có một lúc mà nữ chính đã đứng trước mặt cậu và Tổng Tài đại nhân rồi ? Không đúng nha ! Không phải cốt truyện đã qua rồi hay sao ? Sao nữ chính vẫn xuất hiện trước mặt bọn họ ? Chẳng lẽ muốn diễn lại cảnh đã xảy ra ở hội trường ?

Đứng trước Tổng Tài đại nhân và Diệp An Thần, nữ chính cười đến sáng lạn, dùng tay sửa tóc, ánh mắt từ trên người Đông Phương Tuyệt chuyển qua Diệp An Thần nói : "Cuối cùng cũng đuổi kịp các anh."

Hả ? Nữ chính đang có ý gì thế ? Diệp An Thần khó hiểu, thời điểm này chị không nên xuất hiện ở đây mới đúng chứ ? Vì sao lại thấy, hình như nữ chính cố tình tìm bọn họ nha ?

"Cám ơn anh đã giúp tôi." Ánh mắt nhìn qua phía Đông Phương Tuyệt, nữ chính mỉm cười nói lời cảm ơn.

Giúp ? Có hả ? Diệp An Thần nhớ lại lúc đó, cũng không phát hiện Tổng Tài đại nhân đã giúp nữ chính ra sao. Mà thời điểm Tổng Tài đại nhân gặp nữ chính chỉ có thời điểm bọn họ xuống lầu thôi mà ? Đó đâu phải gọi là giúp ? Hay do cậu lý giải sa rồi, nhưng có khả năng là...... Nữ chính suy nghĩ nhiều thì đúng hơn ?

"Thần, chúng ta đã lâu không đi chơi cùng nhau, khi nào chúng ta đi ăn cơm không, mình mời." Nói cảm ơn với Tổng Tài đại nhân xong, nữ chính liền quay qua nói với Diệp An Thần trong lời nói mang theo chút giận dỗi, nhưng sau đó nàng suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng : "Hay là ăn ở chỗ trước kia chúng ta thường xuyên ăn được không ? Đồ nướng nhà đó ngon thật."

Nữ chính vẫn mang vẻ mặt mỉm cười, nhưng khi nữ chính nói xong câu đó, Diệp An Thần rõ ràng cảm giác được độ ấm của người bên cạnh mình giảm xuống mấy độ.

"A..... Đúng rồi, sắp tốt nghiệp đó, nói không chừng về sau chúng ta sẽ không còn cơ hội để gặp nhau, ngày mai cậu có rảnh không, chúng mình đi ăn ! Thật sự nhớ cảm giác khi đó nha !" Nữ chính vẫn tươi cười nói, mà độ ấm bên người Diệp An Thần từ từ chậm rãi giảm xuống.

Tôi có thể xin chị đừng nói nữa được không ? Hiện tại không cần nhìn sắc mặt của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cũng đã có thể sâu sắc cảm giác được sắc mặt hắn hiện tại đen đến thế nào. Nhưng nữ chính vẫn không ngậm miệng, tiếp tục nói.

"Cũng không sau khi tốt nghiệp chúng ta còn có thể gặp nhau hay không, nếu gặp......" Nữ chính tiếp tục nói, càng nói Diệp An Thần càng cảm thấy lạnh, em vô tội mà !

Trước kia Diệp An Thần có cùng nữ chính ăn cơm hay không cậu không biết. Nhưng sau khi cậu xuyên tới đây, đã không còn ăn cơm với nữ chính nữa rồi, thật đó, đừng nghe nữ chính nói bậy nha, em thề với anh.

Xoa xoa bả vai, Diệp An Thần cảm thấy, nếu nữ chính không câm miệng, có lẽ cậu phải tự mình hành động thôi !

"Em ấy không rảnh." Một tiếng nói cực kỳ vô tình, lạnh lùng vang lên. Nói xong, Đông Phương Tuyệt liền không thèm liếc nữ chính một cái, kéo Diệp An Thần đi về phía xe của mình, thành công đem nữ chính bỏ lại phía sau.

Cậu hiện tại có thể rời khỏi đây hay không ? Sao cậu lại cảm thấy, hiện tại Tổng Tài đại nhân rất khủng bố ! Nhìn bóng lưng của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần rụt vai, cậu thật sự vô tội mà ! QAQ

Sau khi bị Tổng Tài đại nhân nhét vào trong xe, Diệp An Thần hơi co người lại, tranh thủ tự làm vô hình bản thân, sau đó nghe "Phanh" một tiếng, cửa xe đóng lại, Diệp An Thần lại nhích dần về phía sau, cậu cảm thấy hiện tại mình chính là cá nằm trên thớt.

Trong xe rất yên lặng, yên lặng tới nỗi Diệp An Thần có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của mình, cả người Diệp An Thần gần như đã dán lên cửa, tay sờ vào tay nắm cửa, đợi Tổng Tài đại nhân ở bên cạnh chỉ cần phóng khí lạnh một cái là mở cửa chạy trốn.

"Sao em lại ngồi cách xa tôi như thế ?" Trong không gian im lặng, Đông Phương Tuyệt dùng khóe mắt nhìn lướt qua Diệp An Thần đã sắp dán cả người vào cửa xe, khó chịu nơi trái tim cuối cùng cũng biến mất.

"Chuyện kia, em vô tội !" Diệp An Thần không quay đầu lại, chỉ dám nói một câu rất nhỏ, nếu hiện tại không phải không gian trong xe rất hẹp, Diệp An Thần tuyệt đối sẽ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất tìm nấm.

Nhưng cậu lại có thể...... Cảm giác được khí lạnh bên người dần biến mất, Diệp An Thần mới cẩn thận quay đầu nhìn Tổng Tài đại nhân. Tổng Tài đại nhân vẫn đen mặt như cũ, nhưng không lạnh lùng như vừa rồi. Nhưng vẫn làm Diệp An Thần thấy rất lo lắng.

"Trước kia em thường xuyên đi ăn cơm với cô ta ?" Tuy đã suy nghĩ cẩn thận, hắn không còn nổi giận như vừa rồi, nhưng vẫn dùng đen mặt hỏi Diệp An Thần.

"Không có mà !" Diệp An Thần không chắc chắn trả lời, dùng tay gãi đầu, trước kia thì cậu không biết, nhưng chắc cũng không hẳn thường xuyên đi ăn cơm cùng nhau thường xuyên đâu ha.

Quay đầu, Đông Phương Tuyệt nhìn Diệp An Thần một cái, sau đó mới thở dài lên tiếng : "Về sau không được tôi cho phép, không được đi cùng cô ta, em rõ chưa ? Nếu muốn đi cùng ai thì cũng phải nói với tôi một tiếng."

"Bá đạo." Nghe Tổng Tài đại nhân nói xong, Diệp An Thần tuy gật đầu, nhưng vẫn là nói thầm một câu.

Sau khi khởi động xe, Đông Phương Tuyệt nghiêng người hôn một cái lên môi Diệp An Thần còn chưa phản ứng lại : "Đúng vậy, tôi là người bá đạo như thế mà."

"......" Ha ha..... Tổng Tài đại nhân sao có thể biến thành như vậy ? Diệp An Thần còn cứng đờ ngồi tồi chỗ, theo bản năng đưa tay che miệng.

Nhưng vừa đưa tay lên, thì bị vướng một chiếc hộp, cậu mới nhớ tới mình còn đang cầm kim cương trên tay, đây chính là mấy ngàn vạn đó, nếu không cẩn thận làm rơi, mà bị Tổng Tài đại nhân đòi, thì cậu chỉ có cách bán thân mà thôi.

Vì thế Diệp An Thần chỉ có thể ôm hộp kim cương xoay người hỏi : "Kim cương trong hộp anh định làm gì ?"

"Không phải là tôi đưa cho em đó sao ?" Tổng Tài đại nhân vẫn nhìn về trước tập trung lái xe, hắn liếc qua đồ trên tay Diệp An Thần một cái.

"Em là đàn ông, em không thích mấy đồ vật lấp lánh như này." Bất mãn méo miệng, tuy rằng viên kim cương này khá xinh đẹp, nhưng Diệp An Thần cũng chỉ thấy đẹp mà thôi, những cảm giác khác không có, một chút cũng không. Cho nên kết hợp các yêu tố trên, đưa viên kim cương này cho cậu thì cực kỳ lãng phí đó.

"Em thật sự không thích nó ?" Thấy Diệp An Thần nghiêm túc ôm kim cương, Tổng Tài đại nhân cuối cung quay sang nhìn Diệp An Thần.

Diệp An Thần gật gật đầu, có lẽ kim cương trong mắt nữ giới thì sẽ rất đẹp, làm người ta yêu thích, nhưng trong mắt cậu cũng chỉ cảm thấy, đây là một viên đá rất đẹp mà thôi, chẳng phải chỉ là cục...... Đá...... Hay sao ?

Kinh ngạc nhìn Tổng Tài đại nhân dùng một tay lấy hộp kim cương trong tay cậu, sau đó...... Tùy ý ném về phía sau xe, tiếp tục lái xe ( ⊙o⊙ )

Tổng Tài đại nhân...... Đó là kim cương đấy ! Nhìn theo hộp kim cương rơi xuống ghế sau, lắc lư vài cái rồi nằm im trên đêmh ghế. Cái đồ kia không phải đồ hàng trăm, hàng ngàn, mà là hàng vạn đó !

Đem kim cương mấy ngàn vạn tùy ý ném tới phía sau có được không đó ? Đây là kim cương không phải là pha lê đâu ! Đúng không. Quay qua nhìn Tổng Tài đại nhân, cậu biết Tổng Tài đại nhân rất giàu, nhưng không nghĩ hắn lại giàu như thế !

"Nhìn tôi làm gì." Duỗi tay xoa đầu Diệp An Thần, nhìn ánh mắt Diệp An Thần đang ngó về phía sau, liền biết hiện tại Diệp An Thần suy nghĩ gì : "Không sao đâu, nếu em không thích thì cứ đặt nó ở đó là được, nhưng nếu lần sau em thích cái gì thì hãy nói với tôi được không ? Bất kể thứ gì chỉ cần em thích mà thôi."

Tổng Tài đại nhân nói lời tâm tình, làm Diệp An Thần đỏ mặt, nhìn ra bên ngoài, nhưng trái tim vẫn bởi vì những lời vừa rồi của Tổng Tài đại nhân mà cảm thấy thật vui. Cắn môi, nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên nhớ tới một cảnh rất hay xuất hiện trong tiểu thuyết.

Đột nhiên cũng muốn diễn theo, Diệp An Thần xoay người, chỉ vào sao trên trời nói với Đông Phương Tuyệt : "Nếu em muốn một trời sao, anh cũng có thể cho em hay sao ?"

Đông Phương Tuyệt nhìn sao trên trời, cười cười : "Được, nhưng em thích sao thật không đó ? Sao không đẹp như kim cương đâu." Trên mặt vẫn là nụ cười sủng nịnh, giống như chỉ cần Diệp An Thần nói, sau đó hắn có thể ngay lập tức hái sao xuống cho cậu.

"Ừm......" Diệp An Thần nhìn sao bên ngoài, sau đó thấy ngôi sao càng ngày càng sáng, ý cười trên môi nhiều thêm nói tiếp : "Nếu em muốn mặt trăng thì sao."

"Đem toàn bộ mặt trăng cho em thì không thể, nhưng cắt một miếng thì tôi vẫn làm được."

Tổng Tài đại nhân nói nghiêm túc, làm mặt Diệp An Thần ở một bên nhìn Tổng Tài đại nhân liền biến thành ( ⊙o⊙ ).

...... Không...... Không thể nào nha ! Tổng Tài đại nhân không phải nghiêm túc đó chứ ! Chắc không phải đâu ! Nhưng nhìn thần thái nghiêm túc của Tổng Tài đại nhân khi nói câu kia, Diệp An Thần biết hắn thực sự nói được làm được !

Người bình thường không phải hay nói "Được" hoặc là "Chỉ cần em thích, tôi sẽ lấy toàn bộ cho em." Nhưng là hiện tại là tình huống gì ? ( ╯‵□′ ) ╯︵┻━┻

Đây là muốn tìm đường chết hay sao ? Em đang nói đùa thôi mà ! Vì vừa rồi cậu thấy không khí trầm xuống, muốn làm không khí bớt căng thẳng một chút...... Nhưng vìa sao câu chuyện lại chệch thành như bây giờ.

Thấp thỏm nhìn ánh trăng bên ngoài làm cậu cảm thấy cực kỳ áy náy ! Nghĩ tới ánh trăng tròn. Diệp An Thần quyết định, không nên hại tới trăng.

Nhưng...... Làm sao để ngăn Tổng Tài đại nhân đi cắt trăng bây giờ ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info