ZingTruyen.Com

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 31

Duamuoi1980s

Từ trên sô pha, dùng một chân nhảy đến phòng bếp, bám vào cửa phòng phòng bếp, nhìn Tổng Tài đại nhân ở bên trong bận rộn. Rất đẹp trai nha......Ngày thường Tổng Tài đại nhân đã rất đẹp trai rồi, nhưng Diệp An Thần lại cảm thấy hiện tại Tổng Tài đại nhân hình như đẹp hơn một chút. Hơn nữa, Tổng Tài đại nhân trước kia luôn mang cảm giác không muốn để người khác tiếp cận hắn, mà hiện tại...... Lại giống như chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào.

"Thơm không !" Thời điểm Đông Phương Tuyệt bận rộn, hắn lại quay đầu lại nhìn Diệp An Thần một cái.

"Ừm !" Diệp An Thần gật đầu, hít hít, tiểu thuyết có viết, tài nghệ nấu ăn của Tổng Tài đại nhân rất tốt. Nhưng cũng chỉ có nữ chính mới có thể làm Tổng Tài đại nhân tự mình xuống bếp mà thôi. Nhưng hiện tại, người đang bận rộn trước mặt cậu lại chính là Tổng Tài đại nhân !

Đây là không phải chứng minh là...... Cậu hiện tại đã thay thế cho vị trí nữ chính đúng không ? Những việc về sau sẽ không xảy ra nữa phải không ?

Đông Phương Tuyệt xoay người, đối mặt với Diệp An Thần, chỉ là lúc này trong tay cầm đũa, mà trên đũa là một gắp rau rất thơm : "Em nếm thử xem, hương vị thế nào."

Diệp An Thần dừng vài giây, muốn nhận đũa trong tay Tổng Tài đại nhân, thời điểm sắp cầm vào đũa, Tổng Tài đại nhân lại nhích tay, rụt đũa để cách xa tay của Diệp An Thần.

Khó hiểu ngẩng đầu, lại thấy Tổng Tài đại nhân vẫn duỗi đũa về phía mình, đây là có ý gì ? Muốn cậu...... Cứ thế mà ăn hả ?

Cậu rất muốn lui về phía sau, nhưng nhìn nụ cười trên mặt Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần vẫn cúi người ăn miếng rau trên đũa trong tay Tổng Tài đại nhân. Nhai từ từ rồi mới nuốt xuống.

"Em ăn được không ? Hay nhạt quá ?" Thấy Diệp An Thần ăn xong, Đông Phương Tuyệt cũng ăn một miếng rồi mới hỏi.

"Không có, ăn rất ngon." Lắc đầu, Diệp An Thần ăn ngay nói thật. Không thể không nói, tài nấu ăn của Tổng Tài đại nhân thật sự không khoa học...... Sao lại ngon như thế ! Dù sao cậu cũng đã từng nấu ăn mười mấy năm, vì sao không thể nấu được ra món nào ngon như vậy ?

Nhìn vào trong nồi, chẳng lẽ Tổng Tài đại nhân cho thêm gia vị bí ẩn ?

"Nếu em thấy được thì chuẩn bị ăn cơm thôi." Đem đồ ăn để lên bàn, lúc quay đầu lại vẫn thấy Diệp An Thần đứng ở cửa dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Đông Phương Tuyệt mỉm cười với Diệp An Thần.

Từ trong phòng bếp cầm ra chén đũa để lên bàn, sau đó lại quay về cửa phòng bếp, khi Diệp An Thần nhìn Tổng Tài đại nhân, nghĩ Tổng Tài đại nhân quên cái gì, thì Đông Phương Tuyệt trở lại phòng bếp lại hơi cười mà nhìn Diệp An Thần.

Sau đó, Đông Phương Tuyệt liền bế Diệp An Thần đang đứng ở cửa lên, "A" trong nháy mắt bị bế lên, Diệp An Thần theo phản xạ mà ôm lấy cổ Tổng Tài đại nhân.

Sau khi phản ứng lại, nhìn tay mình, Diệp An Thần rơi lệ đầy mặt, này, thói quen là một thứ không tốt !

Nhẹ nhàng đem Diệp An Thần đặt lên ghế sau đó Đông Phương Tuyệt cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp An Thần.

Đồ ăn tuy đơn giản, hai món mặn một món canh, nhưng nhìn qua vừa ngon vừa đẹp.

"Em nếm thử xem." Thời điểm cậu không chú ý, tay đã được nhét vào một đôi đũa, nhìn Tổng Tài đại nhân mang ý cười, Diệp An Thần gắp món cải trắng xào gần mình nhất. Dưới ánh mắt đầy chờ mong của Tổng Tài đại nhân chậm rãi thưởng thức. Cuối cùng mới quay qua phía Đông Phương Tuyệt gật gật đầu, tỏ vẻ ăn rất ngon.

Bát của Diệp An Thần lại bị gắp thêm mấy đũa nữa, Đông Phương Tuyệt mới nói : "Nếu ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

"Ừm !" Diệp An Thần gật đầu, yên lặng cúi đầu ăn đồ ăn trong bát của mình, mà Tổng Tài đại nhân cũng không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát cậu, Diệp An Thần cũng chỉ có thể yên lặng mà ăn.

Không biết là do thật sự đói bụng, hay là do Tổng Tài đại nhân làm đồ ăn rất ngon, hay là......Dù là nguyên nhân gì đi nữa, thì...... Cuối cùng Diệp An Thần cũng ăn no căng cả bụng.

Nhìn theo Tổng Tài đại nhân thu dọn bát đũa, Diệp An Thần cảm thấy mình ăn xong mà ngồi như vậy có hơi xấu hổ, nhưng vừa rồi lúc ăn cơm xong, cậu muốn đứng dậy nhận phần rửa bát, nhưng lại bị Tổng Tài đại nhân ngăn lại.

Nghe lý do của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cuối cùng vẫn phải đầu hàng, nguyên văn lời của Tổng Tài đại nhân như sau : "Chẳng lẽ em muốn nhảy lò co bê bát đũa vào bếp, rồi đứng một chân để rửa hay sao ?"

Diệp An Thần nhìn xuống chân của mình, lại nhìn qua phía bàn đã được dọn xong, Diệp An Thần cảm thấy cậu vẫn nên ngoan ngoãn ngồi im đi thôi !

Tổng Tài đại nhân dọn rất nhanh, chỉ trong chốc lát, Đông Phương Tuyệt đã lau khô tay đi từ trong bếp ra, thấy Diệp An Thần mở to mắt nhìn hắn, hơi mỉm cười, dùng tay còn hơi ướt sờ lên trán Diệp An Thần : "Hiện tại em không còn sốt nữa rồi."

Diệp An Thần tiếp tục gật đầu, mà Đông Phương Tuyệt lại ngồi xuống bên cạnh Diệp An Thần, khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười, nhưng trong mắt, Diệp An Thần lại phát hiện ra hình như ý cười biến mất, lúc này hắn nói : "Thời điểm ở trường, hình như tôi đã dọa đến em đúng không ?"

?? Sau khi sửng sốt hai giây, Diệp An Thần mới phản ứng lại điều Tổng Tài đại nhân nói là gì. Đúng vậy ! Diệp An Thần thầm trả lời, không riêng gì ở trong trường, mà khi hắn vào bếp nấu cơm cũng đã dọa đến cậu. Nhưng chuyện như vậy Diệp An Thần sẽ không nói.

Thấy Diệp An Thần im lặng, Đông Phương Tuyệt dường như đã đoán được, dùng ngón tay nghịch tóc Diệp An Thần, trong mắt Diệp An Thần giờ đây đều là hình ảnh của hắn, hắn lên tiếng nói : "Dù tôi dọa đến em, nhưng tôi không cho phép em lùi bước, em là của tôi. Cả đời này em cũng chỉ có thể là của tôi, Thần...... Tôi sẽ cho em thời gian để làm quen với phần tình cảm của tôi, chậm rãi yêu tôi. Nhưng, tôi không cho phép em trốn tránh tôi."

"Anh...... Nghiêm túc." Diệp An Thần sau khi im lặng hồi lâu, mới mở miệng nói.

"Ừ, tôi rất nghiêm túc." Mà câu trả lời của Tổng Tài đại nhân cũng cực kỳ kiên quyết, không cho Diệp An Thần nghĩ theo hướng khác. Nếu là Tổng Tài đại nhân trước kia, Diệp An Thần cho rằng, hắn hẳn phải hỏi lại em cảm thấy sao mới đúng chứ ?

Nhưng không nghĩ tới hắn có thể khẳng định chắn chắn như vậy, nếu hắn nói như cậu mong, thì Diệp An Thần nghĩ cậu vẫn còn cơ hội để trốn tránh, nhưng câu trả lời hiện tại của Tổng đại nhân lại làm Diệp An Thần phải đối mặt.

Tổng Tài đại nhân, Đông Phương Tuyệt hiện tại...... Thật sự thích cậu ! Đây là sự thật, nhưng sự thật trước mắt làm Diệp An Thần không biết phải tiếp thu ra sao.

Tiếng dương cầm vang lên, Đông Phương Tuyệt liền nhấc điện thoại lên nghe, hắn nói rất nhiều thứ Diệp An Thần không hiểu, nhưng toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ diễn ra trong năm phút.

Editor : Con rể còn bận kiếm tiền, mong các anh chị em bạn dì tha thứ nhoa :v

"Nếu anh có việc thì anh cứ đi đi, dù sao em cũng không trốn được." Hơn nữa dù muốn trốn, cũng không trốn khỏi lòng bàn tay của anh, cậu nói tiếp : "Có một số việc em cần phải suy nghĩ lại." Cho nên...... Anh có thể để tôi yên tĩnh một chốc được không.

Ngẫm lại bản thân, nghĩ về thân phận của Tổng Tài đại nhân và nữ chính.

"Được...... Buổi tối tôi lại qua." Hôn một cái lên trán Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt đứng lên, tuy rằng không muốn rời đi, nhưng Đông Phương Tuyệt biết, có những chuyện đôi khi không thể nhanh được, em ấy...... Sẽ là của mình, cho nên cứ để em ấy có thời gian suy nghĩ là được.

Nghe tiếng cửa đóng lại, nhìn căn phòng trống không, thở dài một hơi, quay đầu, nhìn cánh cửa đã đóng, Diệp An Thần đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá.

Đứng lên, nhảy lò cò vào phòng, thả mình xuống giường lớn. Cả mặt chôn vào trong chăn, thẳng đến khi không thể hô hấp, Diệp An Thần mới quay đầu, nhìn vách tường.

Kỳ thật nếu nói cậu không có chút tình cảm nào với Đông Phương Tuyệt thì không đúng, dù trước đây gu của cậu là kiể con gái mềm mại, tuy rằng cậu và Đông Phương Tuyệt tiếp xúc không lâu, nhưng Diệp An Thần biết mình cũng có hơi thích hắn mà thôi. Nhưng cũng chỉ là có chút thích.

Hơn nữa...... Giữa cậu và Đông Phương Tuyệt còn có một nữ chính, giữa cậu và Đông Phương Tuyệt còn có cốt truyện nữa !

Như còn tôm bị nấu chín, cậu cuộn lại nằm trên giường. Cậu là cô nhi, ở thế giới kia không điều gì để vướng bận, cậu...... Không có cha mẹ, cũng không có bạn bè. Cho nên khi tới thế giới này mới có thể thản nhiên tiếp thu, sau đó mới phát hiện sống ở thế giới tốt hơn khi sống ở thế giới trước kia, cậu mới không muốn trở về nữa.

Ban đầu cậu chỉ muốn một mình sống qua ngày. Cho dù cốt truyện có tồn tại ra sao, cậu cũng chỉ là một người qua đường Giáp kiêm pháo hôi, chờ cốt truyện đi qua, là có thể sống thoải mái, nhưng...... Thế giới này không phải cậu muốn thế nào liền cho cậu làm như thế.

Cậu cũng không biết bản thân có gì mà lại có thể thu hút được Tổng Tài đại nhân, cũng không biết vì sao giữa nữ chính và Tổng Tài đại nhân đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm Tổng Tài đại nhân chán ghét nữ chính tới như vậy.

Hiện tại người Tổng Tài đại nhân thích là cậu, nhưng không phải tiểu thuyết từng viết, phải trải qua sống chết bên nhau, mới biết người mình thích là ai hay sao ?

Cậu hiện tại tuy có chút thích Tổng Tài đại nhân, nhưng cũng chỉ là một chút. Nhưng nếu thích, Diệp An Thần không biết mình còn có thể thích được bao lâu. Đối với cậu mà nói, thích thì có thể tùy thời mà chia tay, nhưng yêu thì sao cũng được. Đây là trong tiểu thuyết, Diệp An Thần luôn tự nhắc nhở bản thân.

Cậu có thể xuyên vào tiểu thuyết, chẳng lẽ vì thế mà Đông Phương Tuyệt đột nhiên không chịu ảnh hưởng của cốt truyện nữa nên mới không yêu Bạch Mộng Tuyết hay sao ? Dù tính là như thế, vậy......Còn con của hai người này thì sao ?

Cậu có thể không bận tâm tới mấy thứ khác, nhưng con của hai người đó thì sao ? Đông Phương Tuyệt và Bạch Mộng Tuyết còn có một đứa con, cậu có thể bỏ qua mọi thứ, lại không thể bỏ qua chuyện này. Đối với một cô nhi, chưa từng biết gia đình là gì, nhưng cậu biết, điều mà một đứa trẻ khát vọng nhất là gì !

Dù Tổng Tài đại nhân đến cuối cùng cũng không yêu nữ chính, nhưng hiện tại nữ chính lại đi theo cốt truyện, chỉ cần không cẩn thận, đứa trẻ kia sẽ xuất hiện như trong truyện thì phải làm sao bây giờ ? Đến lúc ấy, Diệp An Thần cảm thấy, lúc đó cậu sẽ không thể tiếp tục ở bên Tổng Tài đại nhân nữa. Nói cậu yếu đuối cũng được, nói cậu trốn tránh cũng được, nhưng cậu thật sự không có dũng khí thừa nhận được việc đó.

Cậu thật sự chỉ muốn ở thế giới này sống một cuộc sống bình thường mà thôi, nhưng hiện tại...... Cậu có cảm giác, cậu đang sống ở trung tâm của lốc xoáy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com