ZingTruyen.Info

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 24

Duamuoi1980s

Diệp An Thần bị Đông Phương Tuyệt đưa tới một hội trường rất lớn, nói là hội trường cũng không đúng, nơi này phải nói là phòng riêng của Đông Phương Tuyệt mới đúng, một phòng nghỉ riêng. Nhìn trang trí bên trong, Diệp An Thần không thể không nói, cái trường này thực sự có tiền đó nha, một phòng nghỉ thôi mà cũng có thể làm xa hoa như vậy.

Bị Đông Phương Tuyệt ấn lên sô pha nằm nghỉ, trên người còn được đắp chăn, trong tay cũng cầm một ly nước sôi để nguội, mà vừa rồi cậu mới uống xong một đống thuốc trị cảm và thuốc hạ sốt, thiếu mỗi truyền nước biển thôi.

Còn Đông Phương Tuyệt lại ngồi sofa bên cạnh nhìn cậu, Diệp An Thần không tự nhiên dịch người một chút, lại cảm thấy hơi xấu hổ ! Cậu cũng chỉ cảm nhẹ, hơi phát sốt một chút thôi mà, cũng không cần hầu hạ cậu như thế !

Hơn nữa......

Đối mặt với ánh mắt của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần không thể chịu nổi cuối cùng phải quay đầu đi. Nhìn bác sĩ thu dọn đồ. Bác sĩ là người một đầu hoa râm, vừa rồi trợ lý đã giới thiệu, nói đây là bác sĩ La. Tuy rằng Diệp An Thần không quen, nhưng nghĩ tới thân phận của Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cảm thấy, ông bác sĩ trước mặt và bác sĩ của bệnh viện hẳn là không giống nhau.

Vì trận cảm nhỏ của cậu mà cố ý tới đây một chuyến, Diệp An Thần cảm thấy trong lòng rất bất an. Từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng được chăm sóc kĩ đến thế, hiện tại đột nhiên Tổng Tài đại nhân lại làm thế, làm cậu thấy vừa sợ vừa lo.

Theo sau vị bác sĩ La kia còn có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, kỳ dù nói là trẻ thì cũng chỉ là khi đem ra so sánh tuổi tác với bác sĩ Là mà thôi. Hiện tại hai người kia đều đem theo hòm thuốc, theo sau bác sĩ La.

"Chú ý cho cậu ấy uống thuốc, qua mấy ngày là sẽ khỏe lại thôi. Nếu không yên tâm, Đông Phương tổng tài gọi một tiếng, tôi sẽ đến kiểm tra một lần nữa." Bác sĩ La cung kính nói với Đông Phương Tuyệt, Đông Phương Tuyệt nghe xong liền gật đầu, lại hỏi thêm những việc cần chú ý, rồi cho bọn họ về.

Nhìn cửa đóng lại, Diệp An Thần lại cảm thấy rất kì lạ, ánh mắt của nữ bác sĩ trẻ tuổi vừa rồi nhìn cậu, cậu lại có thể cảm nhận được trong ánh mắt của nàng giống như có ý khác thì phải, nhưng lúc đó không rõ là ý gì.

Editor : Đồng đội à, không em chứ ai😊

"Cảm giác khá hơn chút nào chưa ?" Chờ những người đó đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người Đông Phương Tuyệt và Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt nắm tay Diệp An Thần, hỏi.

Mà Diệp An Thần lại nhìn tay của mình bị tổng tài đại nắm lại, nhất thời không biết nói gì. Chuyện này...... Thật sự không phải cậu hiểu sai đúng không !

Nhớ tới đêm qua hình như cũng thế, hiện tại...... Tình huynh đệ có thể như này không ? Diệp An Thần thật sự không tin được, đây không phải là chuẩn bị được tổ bede độ cả đôi đấy chứ ?"

"Muốn ngủ một giấc không ? Vừa nãy bác sĩ có nói, uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ mau khỏi hơn." Tuy rằng Diệp An Thần không nói gì, nhưng Đông Phương Tuyệt cũng không thèm để ý, tiếp tục nói, thấy Diệp An Thần ngốc ngốc gật đầu, Đông Phương Tuyệt liền đem một cái gối đặt dưới đầu cầu, đỡ Diệp An Thần nằm xuống.

Sau đó...... Thân hình cao lớn hơi cúi xuống. Thời điểm Diệp An Thần chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Tổng Tài đại nhân đã khom lưng tới gần, sau đó cậu liền cảm nhận được sự mềm mại trên trán mình. Đầu mũi tràn đầy mùi hương của Tổng Tài đại nhân, mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, rất dễ ngửi. Trước mắt là cằm của Tổng Tài đại nhân, vừa tinh tế, lại rất đẹp. Sau đó là thanh âm trầm trầm mang theo sự quan tâm, sủng nịnh của Tổng Tài đại nhân : "Nếu em không thoải mái, phải nói cho tôi đấy, đã biết chưa ?"

Editor : Oem xin phép đổi từ "cậu – tôi" qua "em – tôi" nhá :3 Vì diễn biến tình cảm của con rể đã thay đổi rồi.

Này...... Ai có thể nói cho cậu biết, chuyện vừa rồi là sao không...... Đầu óc Diệp An Thần rối mù lên, nhưng hiện tại...... Lại chỉ có thể nằm yên một chỗ, im lặng không nói nên lời.

"Ngoan ngoãn ngủ đi." Rồi Tổng Tài đại nhân lại một lần nữa tới gần, sau đó, Diệp An Thần theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp theo, xúc cảm trên trán càng chân thật hơn, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở trên trán mình.

Thuốc cảm vừa uống hình như bây giờ phát huy tác dụng, Diệp An Thần cảm thấy đầu óc lâng lâng, mơ hồ.

Cảm giác được Đông Phương Tuyệt rời đi, nhưng mùi nước hoa Cologne giống như vẫn quẩn quanh cạnh mình. Nhớ tới lúc được Đông Phương Tuyệt nắm tay, trên tay vẫn vương lại cảm giác lành lạnh kia. Rồi tiếp tục...... Diệp An Thần cảm thấy, hình như luôn có một ánh mắt dõi theo cậu.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng kim giây chạy của chiếc đồng hồ treo tường, một giây lại qua một giây, Diệp An Thần cảm thấy mình hình như đã không còn cảm giác được thế giới xung quanh nữa rồi. Tiếp theo liền nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ, rồi lại nghe thấy tiếng mở cửa, cùng tiếng bước chân.

Nghe thấy Đông Phương Tuyệt ở bên tai cậu nói : "Tôi hiện tại phải đi có việc, nhưng sẽ trở lại sớm thôi, em ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt đấy." Sau đó Đông Phương Tuyệt đứng dậy, rời đi, rồi cậu lại nghe thấy Đông Phương Tuyệt sung sướng nói bên tai cậu : "Nếu thời điểm tôi trở về không thấy em, như vậy cả đời này dù em trốn ở đâu tôi cũng sẽ tìm ra."

Sau đó là tiếng bước chân rời đi, cùng...... Tiếng đóng cửa lại. Mà không khí trong phòng trở lại như ban đầu, nghe chiếc đồng hồ cổ kia, một giây lại qua một giây, mỗi một giây trôi qua, Diệp An Thần cảm thấy dường như không thở nổi.

Chậm rãi mở to mắt, đầu hơi nặng. Cậu phát sốt, hơn nữa thân nhiệt còn rất nóng, cũng không động đậy nổi.

Cho nên, vừa rồi đều là do ảo giác đúng không. Bên tai vẫn là tiếng kim giây chạy cùng tiếng hô hấp của cậu.

Vừa rồi...... Mọi người nói coi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ? Tôi hẳn là sốt đến hồ đồ rồi đúng không, Tổng Tài đại nhân, hôn tôi ? Ha......? Không phải thật đấy chứ !

Cảm giác cực kỳ thần kì, tuy rằng đã đoán ra một ít, nhưng hiện tại sao lại công khai ở trước mặt cậu, muốn cậu tiếp thu sao đây. Trong ý thức của cậu, Tổng Tài đại nhân là của nữ chính, nhưng hiện tại...... Tổng Tài đại nhân thật sự thích cậu rồi kìa ? Thích cậu...... Thật sự đó......

Quả thực không thể tin được ! Đây chính là tiểu thuyết ngôn tình đấy ? Nếu là truyện ngôn tình thì vừa rồi là sao ? Vì sao tổng tài lại hôn cậu......

Vừa rồi chắc chỉ là ảo giác thôi...... Từ trên sô pha nhổm dậy, trợn tròn mắt nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên Diệp An Thần không biết phải làm gì ? Hiện tại bỏ chạy ? Là không có khả năng, vừa rồi Tổng Tài đại nhân đã nói, nếu cậu rời đi......

Cậu không bao giờ hoài nghi lời Tổng Tài đại nhân nói đâu, bởi vì nếu Tổng Tài đại nhân thật sự cong, cậu cũng không biết nói gì. Hơn nữa...... Nếu rời đi...... Vừa rồi Tổng Tài đại nhân không có nói câu kia, cậu nhất định sẽ chạy trốn trong thời gian ngắn nhất, nhưng hiện tại...... Đi đâu...... Trừ phi rời khỏi thế giới này, nói cách khác, dù cậu có trốn đến nơi đâu, Tổng Tài đại nhân luôn có thể tìm được cậu......

Rối rắm ?...... Đúng vậy, Diệp An Thần cảm thấy, từ đầu đến cuối cậu chưa từng tự hỏi bản thân một cách nghiêm túc nhất, ngay cả khi mới xuyên đến đây, cậu cũng không tự hỏi bản thân về việc tương lai sau này sẽ ra sao.

Hơi nhích tay, liền cảm giác được trên cổ tay lành lạnh, nhìn xuống thì thấy một chiếc đồng hồ bạc. Rất đơn giản, nhưng cũng cực kỳ tinh xảo, vừa rồi chắc là Tổng Tài đại nhân đeo cho cậu.

Nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, lại nhìn kim đồng hồ đi một vòng lại một vòng, Diệp An Thần vẫn không suy nghĩ nổi hiện tại mình nên làm gì.


Đầu vẫn đau, hiển nhiên cơn sốt vừa rồi chưa đỡ hơn chút nào, mà sau khi nghe những lời Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần cảm thấy, nói không chừng bản thân bệnh nặng hơn chính là do chúng.

Đi giày vào, thời điểm cầm giày cậu không khỏi sửng sốt, cầm giầy lên ngửi, thúi !! Dù sao cũng đã đi vài lần, đấy là chuyện bình thường mà thôi !

Nhưng...... Hình như vừa rồi lúc đỡ mình nằm xuống, hình như Tổng Tài đại nhân tự mình cởi giày cho cậu đúng không !! Dù không chắc thói sạch sẽ của Tổng Tài đại nhân có nghiêm trọng hay không, nhưng ít nhiều chắc vẫn có, Thế mà...... Nhưng...... Nhưng...... Diệp An Thần cảm thấy cậu hiện tại rất muốn dùng sức vò đầu hoặc đâm đầu vào tường, phải làm sao đây ?

Tổng Tài đại nhân thật...... Thật sự thích tôi rồi !!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info