ZingTruyen.Info

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 18

Duamuoi1980s

Diệp An Thần cùng Đông Phương Tuyệt đều nhìn ra cửa, Bạch Tịch Vũ cũng chỉ hơi sửng sốt sau đó đưa đồ cho người phục vụ, nói gì đó, nói xong liền đi về phía Diệp An Thần và Đông Phương Tuyệt.

"Mình không ngờ có thể gặp được cậu ở đây." Trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua bánh kem trước mặt Đông Phương Tuyệt, sau đó tiếp tục nói : "Khó tin thật đấy."

"Ừ, tôi cũng không ngờ có thể gặp được cậu ở đây." Đông Phương Tuyệt cười nhẹ nói với Bạch Tịch Vũ. Diệp An Thần nhìn hai người nói chuyện, đây là tình huống gì thế ?

Vì sao đồng bọn của cậu lại biết Đông Phương Tuyệt ? Không đúng...... Tình huống này...... là sao ?

"Không ngờ hai người lại biết nhau." Bạch Tịch Vũ nhìn Đông Phương Tuyệt cùng Diệp An Thần một cái, nhận ly cafe trong tay phục vụ rồi ngồi xuống.

Những lời này phải để cậu nói mới đúng chứ ! Diệp An Thần nghe Bạch Tịch Vũ nói xong trong lòng rất muốn gào lên, vì sao không một người nào bên cạnh cậu không là nhân vật lớn thế ?

Ban đầu muội tử xinh đẹp cùng lớp chính là nữ chính, sư huynh gặp bên đường lại là tổng tài, hiện tại đến cả đồng bọn phải vất vả mới quen được, thế nhưng lại biết tổng tài đại nhân, thế giới này lại trở nên kì lah rồi, hay là do phương thức làm quen với nó của cậu là phương thức không đúng ?

"Những lời này tớ mới là người nên hỏi." Nghe Bạch Tịch Vũ nói, Đông Phương Tuyệt nhíu mày, nhìn xung quanh một vòng sau đó lên tiếng : "Còn nữa, sao cậu lại ở đây."

"Ở đây không tốt hay sao ? Mình rất thích nơi này." Không để ý tới lời của Đông Phương Tuyệt, Bạch Tịch Vũ vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng chỉ là cười như không cười mà thôi.

Đông Phương Tuyệt cau mày, nhìn Bạch Tịch Vũ cười mỉm, cảm giác được ánh mắt lo lắng của Đông Phương Tuyệt, Bạch Tịch Vũ cúi đầu nhìn ly cafe đặc, nói với Đông Phương Tuyệt nói : "Nơi này rất tốt."

"Thôi, cậu thích là được." Cuối cùng Đông Phương Tuyệt thở dài một hơi, không hỏi thêm nữa.

"Cám ơn." Tay đang khuấy cà phê, nghe được lời Đông Phương Tuyệt nói xong liền dừng một chút, trên môi xuất hiện nụ cười khổ, nhưng lập tức lại có thể khôi phục về bộ dáng ban đầu : "Các cậu còn chưa nói cho tớ biết, vì sao hai cậu lại quen nhau đâu."

"Thần, chúng ta dù sao cũng là bạn bè với nhau, cậu thế mà không nói với mình việc cậu quen với người đứng đầu tập đoàn Đông Phương, đúng là người vô tâm mà !" Bạch Tịch Vũ quay đầu, nói với Diệp An Thần trong lời nói mang theo chút giận dỗi.

"......" Hử ? Đây là làm sao ? Diệp An Thần còn đang bận suy nghĩ tại sao Bạch Tịch Vũ lại nói thế. Khi Đông Phương Tuyệt và Bạch Tịch Vũ nói chuyện với nhau, cậu đã không hiểu. Dù cố gắng phân tích không ra đáp án, còn chưa nghĩ xong thì Bạch Tịch Vũ lại giận dỗi nói câu kia.

Đây là làm sao ? Đề tài này tại sao lại chuyển qua cậu rồi ?

"Ha ha...... Đáng yêu." Duỗi tay, Bạch Tịch Vũ nhéo mặt Diệp An Thần hai cái.

"Nếu Đông Phương tổng tài đã hạ mình tới đây, thì nhất định phải nếm thử tay nghề của tớ." Vỗ tay, đứng lên, "Cứ từ từ thưởng thức, món còn lại rất nhanh sẽ đem ra cho các cậu." Nói xong liền xoay người rời đi.

"Muốn hỏi gì ?" Uống một ngụm cà phê, nhìn Diệp An Thần đang tò mò trước mặt, Đông Phương Tuyệt cuối cùng cũng nói ra Diệp An Thần muốn nghe nhất.

Đây là anh nói đấy nha. Tuy rằng cảm thấy tò mò về việc của Tổng Tài thì không tốt, tò mò sẽ chết người đó nha. Nhưng vẫn không nhịn được, vừa nghe là biết câu chuyện không hề đơn giản. Vì thế, tuy rằng biết bản thân không nên tò mò chuyện của người khác nhưng vẫn nói : "Quan hệ của hai anh...... Thật tốt."

Chắc là thế đi, vì vừa rồi cậu nghe thấy Bạch Tịch Vũ gọi Tổng Tài đại nhân là Tuyệt !

"Ừ, chúng tôi quen nhau từ bé." Đông Phương Tuyệt gật đầu nói.

Nói xong, rất lâu sau Diệp An Thần vẫn chưa lên tiếng, hắn đành mở miệng hỏi : "Chẳng lẽ cậu chỉ muốn hỏi thế thôi ?"

Đương nhiên không phải rồi !

Nhưng...... Khi bị Tổng Tài đại nhân hỏi, Diệp An Thần không biết nên hỏi cái gì. Trong lòng có nhiều câu hỏi, cơ mà không biết nên nói ra sao.

"Cậu hẳn cũng biết, tôi là người nhà họ Đông Phương, còn Vũ là người nhà họ Bạch. Nhưng có một người mà cậu chưa gặp, đấy là Mộ Dung Quý, là người nhà họ Mộ Dung." Tuy Diệp An Thần không hỏi, nhưng Đông Phương Tuyệt lại tự nói.

Em thật sự sin lỗi vì cái họ trẩu tre này ☹ đã là họ kép mà tình tiết lại còn kiểu teenfic, đọc nghe cười ĩa ☹

"Bạch gia......" Nghe thấy cái họ này, Diệp An Thần phát hiện, hình như mình bắt đầu hiểu rồi, nhưng vẫn rất mơ hồ.

Đúng vậy, cậu biết trong tiểu thuyết, có bốn đại gia tộc. Lần lượt là họ của Tổng Tài đại nhân - Đông Phương, nam phụ - Mộ Dung gia, còn có nam phụ số ba - Mộc gia. Nhưng Bạch gia, tuy rằng trong tiểu thuyết có nhắc qua, nhưng cũng chỉ nhắc tới một chút. Miêu tả về Bạch gia trong tiểu thuyết chưa tới mười câu, đừng nói là nhắc tới người của Bạch gia, có thể coi như không xuất hiện.

Thế mà hiện tại lại có người nói với cậu, Bạch Tịch Vũ là người của Bạch gia......

Ha ha......Nên nói là tôi may mắn, hay xui xẻo đây ?

"Vũ là con của Bạch gia, trên cậu ấy còn có một ca ca lớn hơn bốn tuổi." Thấy Diệp An Thần nói xong, Đông Phương Tuyệt giải thích.

"Ra là thế sao ?" Bạch gia...... Bạch gia...... Con thứ ? Ca ca...... Hình như cậu có bỏ qua cái gì thì phải ? Là cái gì mới được...... Khi đó tiểu thuyết chỉ nói vài câu để miêu tả Bạch gia thôi ?

"Chúng tôi là ba người lớn lên cùng nhau, tuy tính cách không giống nhau, nhưng lại cực kỳ hợp nhau." Dường như nhớ tới chuyện gì đó, Đông Phương Tuyệt hơi mím môi lại : "Nhưng...... Điều tôi không ngờ tới chính là, Vũ lại thích Quý."

Đúng rồi, chính là điều này. Nghe được câu cuối cùng Đông Phương Tuyệt nói, Diệp An Thần mở to mắt, đúng vậy, cậu nhớ rồi, tuy rằng chỉ nói qua về Bạch gia, nhưng trong tiểu thuyết, Bạch gia lại có một nhân vật rất quan trọng. Đó chính là, nam phụ, tên Mộ Dung Quý bị một người đàn ông thích, mà người kia lại là con thứ nhà họ Bạch, cũng chính là...... Bạch Tịch Vũ.

Tuy nhiên Bạch Tịch Vũ lại không được nhắc tới, có lẽ vì vậy nên cậu mới không chú ý. Nhưng sở dĩ Đông Phương Tuyệt và Mộ Dung Quý quyết liệt như thế, còn vì một nguyên nhân khác đó chính là vì Bạch Tịch Vũ.

"Cậu không tin ?" Nhìn biểu tình của Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt hơi lo lắng, nhưng sau khi suy nghĩ cũng bình thường trở lại. Dù là ai khi mới biết chuyện đều sẽ như thế thôi, giống hắn lúc trước khi biết chuyện này, cũng kinh ngạc không khác Diệp An Thần.

"......" Diệp An Thần không nói gì, chỉ lắc đầu. Cậu cảm thấy hiện tại đối với cậu sự kích thích thật sự hơi lớn rồi. Người mà đồng bọn thích hoa ra lại là nam phụ !

A...... Vì sao cậu lại bắt đầu cảm thấy thế giới này loạn tùng phèo lên thế nhỉ ! Chuyện này là sao ? Nhìn về phòng làm bánh có thể trông thấy Bạch Tịch Vũ đang bận rộn chuẩn bị. Hiện tại thì không nói, nhưng một năm sau người này sẽ phải chết.

Đúng vậy, số mệnh của Bạch Tịch Vũ trong tương lai chính là phải chết. Lúc ấy Đông Phương Tuyệt và Mộ Dung Quý đấu với nhau, có nói : cậu ấy vì cậu mà chết, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hổ thẹn hay sao ?

Hơn nữa cậu cũng nhớ rõ, tuy rằng hắn không nói tên, nhưng cũng đã nói qua về việc Mộ Dung Quý đi thăm Bạch Tịch Vũ, rồi còn có cả chi tiết Bạch Tịch Vũ đã chết.

Phải chết...... Tuy rằng trong tiểu thuyết viết chết ra sao, nhưng...... Chắc là do thế giới này tự động bổ sung đúng không ? Lần đầu tiên Diệp An Thần cảm thấy nơi này giống như không còn là một quyển tiểu thuyết. Những người ở đây đều là người sống sờ sờ ra đó. Mà người trước mắt cậu cũng thế, người này lại còn là bạn tốt của mình, một năm sau sẽ phải chết ?

"Suy nghĩ gì đó ? Khó có thể tiếp thu hay sao ?" Đông Phương Tuyệt bình tĩnh nói, thành công kéo suy nghĩ của Diệp An Thần về, thấy Diệp An Thần vẫn lắc đầu, Đông Phương Tuyệt tiếp tục nói : "Chuyện nam nam yêu nhau không thể tiếp thu hay sao ?"

"Không...... Không phải." Diệp An Thần vẫn lắc đầu, nam nam yêu nhau, tuy hơi ngạc nhiên, nhưng Diệp An Thần lại cảm thấy chính mình vẫn có thể bình tĩnh tiếp thu, dù sao thì tình yêu cũng chẳng phân biệt chủng tộc, tuổi tác hay giới tính, yêu chính là yêu. Ở thế giới kia, từ gay cho tới hủ nữ đã đầy rẫy khắp thiên hạ, nam nam yêu nhau không phải chuyện lạ. nhưng đây là trong tiểu thuyết ngôn tình......

Chẳng lẽ lại là một câu chuyện bi kịch hay sao? Hiện tại cách thời điểm Bạch Tịch Vũ chết đúng một năm, chắc là......hẳn phải có cách để cứu cậu ấy chứ !

Hẳn là phải có đúng không ! Tự cậu phải cổ vũ bản thân, sao không thể cơ chứ, nếu mình có thể xuyên tới thế giới này, chứng minh rằng không chuyện gì là không thể xảy ra, huống chi chỉ là chết thôi mà ? Tuy rằng trong tiểu thuyết không nói Bạch Tịch Vũ chết ra sao. Nhưng sau khi nhớ lại chi tiết truyện, Diệp An Thần xác định, Bạch Tịch Vũ nhất định không phải chết ngoài ý muốn.

Vô cùng có khả năng là do Mộ Dung Quý yêu nữ chính, cho nên vì quá yêu Mộ Dung Quý mà Bạch Tịch Vũ tương tư đến chết. Nếu bệnh chết, vậy, mỗi tháng mình mang cậu ấy tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân là được, cậu không tin nếu làm như vậy Bạch Tịch Vũ vẫn phải chết, dù thật sự kiểm ra bệnh nan y, cũng có thể phát hiện sớm để lên kế hoạch điều trị.

"Tôi không nghĩ năng lực tiếp thu của cậu mạnh như vậy !" Đông Phương Tuyệt nghe Diệp An Thần nói xong, cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Không, chỉ là em cảm thấy nếu đã yêu một người thì cần gì có lí do." Cái đạo lí này ở thế giới của cậu chính là một câu kinh điển đó nha. Diệp An Thần nhìn Bạch Tịch Vũ chớp mắt, sau đó mới nói : "Vũ thích nam...... Mộ Dung Quý, nhưng Mộ Dung Quý lại không thích Vũ, cho nên Vũ mới tới đây ?"

"Tuy tôi không rõ lắm, nhưng chắc là vì lí do đó. Chuyện này không phải một hai câu là có thể nói rõ, có thời gian cậu có thể chậm rãi hỏi xem sao, tôi cũng sẽ từ từ nói cho cậu. Vì vậy, sau này nếu cậu rảnh thì có thể đến đây nhiều một chút không, từ khi......Tâm trạng của Vũ vẫn luôn không tốt, ban đầu tôi rất lo, nhưng hiện tại......" Nói xong hắn nhéo một cái lên mặt cậu giống như Bạch Tịch Vũ.

"Có lẽ tôi hơi yên tâm rồi."

"?"Yên tâm cái gì, không biết hiện tại Bạch Tịch Vũ chỉ có bên ngoài là trông như không sao thôi hả, còn tim cậu ấy không chừng bị giày vò nát cả ra rồi ấy chứ. Một lần nữa tự cố vũ bản thân, Vũ chính là bạn tốt nhất của cậu, là người cậu nhất định phải cứu, nhất định......Ít nhất thì có thể bẻ cong được cốt truyện, chuyển diễn biến mà cốt truyện đặt ra cho cậu ấy.

Nơi nào mà chả có hoa thơm, vì sao cứ phải lưu luyến một bông hoa làm gì. Cơ mà hình như cậu có cảm giác không đúng lắm ?? Mà thôi kệ đi, không để Vũ phải bước trên cốt truyện cũ là được.

Nhưng Diệp An Thần không biết, về sau cốt truyện quân thực sự đã bị cậu bẻ cho cong vòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info