ZingTruyen.Com

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 14

Duamuoi1980s

"Tôi nói cho cậu biết, ai nói dối thì mũi sẽ dài ra đó." Đông Phương Tuyệt cúi đầu, hắn rất thích nhìn tiểu lão thử nói dối, rất đáng yêu.

Đây là Tổng Tài đại nhân đang nói đùa ? Ngay từ đầu Tổng Tài đại nhân đã biết là mình lừa hắn ? Hay là......?

A...... Nếu không phải hiện tại Đông Phương Tuyệt ở trước mặt, Diệp An Thần cảm thấy cậu nhất định sẽ ngồi xổm trên đất mà vò đầu, vì sao khi đến thế giới này, lại cảm thấy tế bào não không đủ dùng !

Hơn nữa, lời của Tổng Tài đại nhân là có ý gì, Diệp An Thần thật sự rất muốn rít gào, Tổng Tài đại nhân à, anh có phải diễn sai kịch bản rồi hay không ? Vì sao đang làm người cao quý lãnh diễm, một cái núi băng di động trong miệng người ta thế mà lại biết nói đùa ?

Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ...... Tổng Tài đại nhân cũng xuyên tới đây ?

Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt. Khuôn mặt người truớc mắt này, tuy rằng Tổng Tài đại nhân, nhưng lại cảm thấy tính cách không giống trong tiểu thuyết, thật sự không giống, Tổng Tài đại nhân trong truyền thuyết chỉ khi nói chuyện mấy câu với nữ chính mới mỉm cười.

Nhưng ở đây......Cậu tuy mới gặp Tổng Tài có vài lần, tại sao lại được thấy Tổng Tài đại nhân cười rất nhiều lần rồi ? Hơn nữa...... Tuy rằng Tổng Tài đại nhân cũng sẽ phóng khí lạnh khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, nhưng khi cái người khi nói chuyện với người khác chưa từng nói quá hai chữ đâu rồi ?

A...... Chẳng lẽ là đối với nữ chính mới mở ra cái kỹ năng đó ? Ha ha...... Nhất định là cậu suy nghĩ nhiều rồi.

"Vào đi, cậu còn muốn ở chỗ này nhìn bao lâu ?" Đông Phương Tuyệt càng cảm thấy bất đắc dĩ.

"Em có thể tự đi về được." Ngửa đầu, thật không biết vì sao Tổng Tài đại nhân lại cao như vậy. Nhưng nếu trước mặt là Tổng Tài đại nhân, Diệp An Thần cũng muốn giãy giụa một lần cuối cùng.

"......"

"Được rồi, em vào." Nhìn Tổng Tài đại nhân chau mày, Diệp An Thần liền ngoan ngoãn bước vào, phía trước xe là một bồn hoa, bồn hoa có rất nhiều hoa đang nở, mà nhiều nhất chính là màu đỏ, méo miệng, Diệp An Thần cảm thấy, nhìn từng khóm hoa trước mắt, điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là huyết quang tai ương.

Huyết quang tai ương : họa đổ máu.

Theo tiếng đóng cửa, Đông Phương Tuyệt cũng ngồi lên xe.

Cảm nhận được ánh mắt của Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần vẫn không được tự nhiên mà giật mình, nhưng ánh mắt kia vẫn đang nhìn cậu, ngầm hít sâu một hơi, mới ngẩng đầu, đối với Đông Phương Tuyệt nói : "Tổng...... Tuyệt."

Vừa gọi được chữ đầu tiên, liền thấy mắt Tổng Tài đại nhân lập loè, Diệp An Thần lập tức sửa miệng. Vì sao mà Tổng Tài đại nhân lại chú trọng đối với việc xưng hô như vậy ?

"Ừ." Nghe thấy Diệp An Thần sửa lại, Đông Phương Tuyệt vừa lòng gật đầu.

"Thế hiện tại...Chúng ta......" Đi đâu ? Chỉ mới vừa nói ra nửa câu đầu, nửa câu sau bị Diệp An Thần nuốt vào.

"Đưa cậu về nhà." Vặn chìa khoá xe xong, Đông Phương Tuyệt mới nói.

Vì sao Tổng Tài đại nhân luôn muốn muốn đưa cậu về nhà ? Chuyện này nên xuất hiện trên người nữ chính mới đúng chứ ? Cậu không phải nữ chính nha, cho nên có thể cầu buông tha được hay không ?

Nhưng ...... Ba phút sau, nhìn theo cảnh vật không ngừng lùi về sau, trái tim Diệp An Thần cực kỳ bi ai, quả nhiên đối mặt với khí lạnh của Tổng Tài đại nhân, có thể cự tuyệt cũng chỉ có nữ chính. Quả nhiên, cậu vẫn không có dũng khí phản kháng lại Tổng Tài đại nhân, một câu từ chối vừa nãy, câu cực kỳ hối hận rồi.

Kiên trì sau một phút, Diệp An Thần quyết đoán nói ra chỗ ở của mình, thuận tiện vì hành vi ngu xuẩn của mình mà hối hận, dù tổng tài khi gặp được nữ chính thì chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, nhưng thời điểm đối mặt với cậu, thì không nha, vì sao mà cậu lại quên mất chuyện này cơ chứ.

Hai phút sau, Đông Phương Tuyệt khởi động xe, đi tới nhà Diệp An Thần, mà năm phút sau, hiện tại......

Diệp An Thần quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nếu không phải bên người còn có Tổng Tài đại nhân, hiện tại Diệp An Thần thật sự rất muốn dùng tay bụm mặt, cả đời không buông ra.

Hơn mười phút sau, đã tới dưới nhà Diệp An Thần, ngốc ngốc đứng tại chỗ, nhưng khóe mắt vẫn trộm nhìn về ảnh phản chiếu của Đông Phương Tuyệt trên cửa kính mà bồi hồi, hiện tại đã về đến nhà, phải làm sao bây giờ ?

"Cám ơn." Cúi mình nói với tổng tài đại nhân, khi ngẩng đầu lại cẩn thận hỏi : "Anh có muốn vào không ?"

"Ừm ! Hôm nay tôi không vào được." Đông Phương Tuyệt gật đầu nói.

Dù anh muốn vào tôi cũng sẽ không cho anh vào đâu. Tuy rằng trong lòng rất muốn nói như thế, nhưng ngoài miệng lại không dám nhiều lời, nhanh chóng mở cửa, rời đi, phanh một tiếng đóng cửa xe, trước khi lên nhà không quên quay đầu lại vẫy vẫy tay với Đông Phương Tuyệt.

"Ha ha......" Đông Phương Tuyệt ở trong xe cười thành tiếng, thẳng đến khi Diệp An Thần vào nhà, Đông Phương Tuyệt mới lái xe rời đi.

Bình tĩnh về đến nhà, nhưng sau khi đóng cửa, Diệp An Thần lại không thể bình tĩnh được nữa, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất. Vừa rồi cậu đã làm cái việc ngu xuẩn gì thế. Sớm biết vậy đã trực tiếp về nhà, hiện tại cậu lừa tổng tài, tuy rằng hiện tại tổng tài không truy cứu, nhưng có thể ghi lại trong lòng đấy, sau đó...... Sau đó......

Càng nghĩ tới lại càng thấy khủng bố ? A...... Hiện tại cậu phải làm sao bây giờ ? Phải làm sao bây giờ ?

Ngồi trên mặt đất, tay vò tóc rối tung.

Sớm biết rằng sẽ hối hận, nhưng khi đó mình giống như. Quả nhiên gần đây chính mình đang trên đường đi tìm đường chết, một đi không trở lại hay sao ?

"Tổng giám đốc, Mộ Dung tổng tài hiện đang ở trong văn phòng của ngài." Trợ lý thấy Đông Phương Tuyệt từ thang máy đi ra liền đứng lên nói.

"Đã biết, dời hội nghị lại một giờ sau đi." Đông Phương Tuyệt vừa nói vừa đẩy cửa bước vào văn phòng.

"Vâng, tôi đã biết." Trợ lý vừa đứng lên nghe thấy Đông Phương Tuyệt nói lập tức lấy điện thoại thông báo tới các trưởng phòng.

Văn phòng của Đông Phương Tuyệt rất lớn, thậm chí ở bên cạnh còn có một phòng nghỉ, hai màu đen trắng Đông Phương Tuyệt tương đối thích, cửa sổ lớn sát đất có thể thấy toàn cảnh biển phía xa.

Bàn làm việc rất lớn, nhưng hiện tại ngồi trước bàn làm việc là một người trẻ tuổi xấp xỉ Đông Phương Tuyệt, nghe thấy cửa mở liền nhìn về phía cửa. Sau khi đóng cửa lại, đến trước bàn ngồi xuống, Đông Phương Tuyệt mới hỏi : "Có việc gì ?"

"Chẳng lẽ tôi tới tìm cậu cũng chỉ có thể có việc hay sao ? Không thể là vì tôi muốn gặp cậu hả ? Cậu nói hai chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi ?" ngón tay Mộ Dung Quý nghịch đuôi bút máy trên bàn Đông Phương Tuyệt, ở trên bàn không ngừng đẩy qua đẩy lại, thấy Đông Phương Tuyệt nói như vậy, liền thu tay, khoanh tay trước ngực.

"Cậu cảm thấy lấy cớ vụng về như vậy tôi sẽ tin ?" Đông Phương Tuyệt không để ý tới Mộ Dung Quý nói, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì ?"

"Lần này cậu thật đúng là hiểu lầm rồi, là do quá chán mới đến nơi này chơi, chẳng lẽ cậu chào đón ?" Tây trang thuần trắng, mặc ở trên người Mộ Dung Quý lại sinh ra một loại cảm giác lười biếng.

"Xin lỗi, nơi này không chào đón cậu." Không để ý mà nói, Đông Phương Tuyệt cầm lấy di động, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, lại bị Mộ Dung Quý ngăn lại.

"Được rồi, tôi sai được chưa ? Không cần nói cho tiểu Tình tôi ở chỗ này, bằng không...... A......" Lắc đầu thở dài, đến khi thấy Đông Phương Tuyệt buông di động trong tay ra mới ngồi xuống.

Gác một chân lên bàn, ngả về phía sau, thấy thế nào cũng là bộ dáng một công tử ăn chơi, "Cậu không có em gái cậu không biết đâu, tôi đã bỏ hơn mười ngày, mỗi ngày đều ở văn phòng phê văn kiện, sắp điên rồi, lại không được đi ra ngoài nữa thì cậu tới mà nhặt xác huynh đệ của mình đi."

Thấy Đông Phương Tuyệt không mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Quý càng thêm một tấc lại muốn tiến một thước : " Cậu không biết, tiểu Tình canh tôi nghiêm như thế nào đâu, có khi cơm cũng không cho ăn, cậu nói tôi như vậy mà là tổng tài hay sao ? Sớm biết như thế, lúc trước có đánh chết thì tôi cũng không trở về."

"Nhớ năm đó phong lưu khoái hoạt, còn hiện tại, aiz, cơ bản không thể so sánh ! Mà tại sao tiểu Tình càng lớn càng không nữ tính, ngày bé còn đi theo chúng ta, mở mồm là ca ca, thơm một cái thì được bế, già rồi, không trở về được !"

Phong lưu khoái hoạt : thoải mái, tự do.

Mộ Dung Quý tiếp tục cảm thán, càng cảm thán lại càng ngồi thẳng người, dùng tay vuốt cằm, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyệt.

Thật lâu sau mới nghiêm túc nói : "Tuyệt, cậu bị ốm hả ?"

Vừa nói ra lại lắc đầu : "Không đúng, dù có bị bệnh đi chăng nữa cũng sẽ không thành thế này, chẳng lẽ là bị...... Quỷ bám vào người ?" Càng nói, Mộ Dung Quý càng cảm thấy đúng, bằng không vừa rồi nghe hắn giãi bày tâm sự, người này đã sớm bảo hắn cút, nhưng hiện tại......Lại nghe rất chăm chú.

Không hợp lí, nhất định là không hợp lí.

"Mộ Dung Quý." Giọng nói trầm thấp vang lên, vừa nghe là Mộ Dung Quý đã biết người trước mặt đang giận rồi đấy.

"Được rồi, tôi sai rồi, nhưng, cậu hôm nay giống như...... Tâm trạng không tồi." Không tồi nên mới nghe hắn nói nhiều như vậy, cũng không bảo hắn cút đi, quan trọng hơn là, hiện tại hắn vẫn còn có thể ngồi được ở đây, chuyện này chính là kỳ tích đấy, biết nhau đã hai mươi tám năm, chuyện như vậy chưa từng xảy ra......

"Cũng đúng một phần." Nhớ tới bản mặt đáng yêu ngây ngốc kia, tức giận mà Mộ Dung Quý đem đến nháy mắt biến mất.

Cũng đúng ? Mộ Dung Quý cảm thấy chính mình nháy mắt sợ ngây người ? Thật sự đây là người cùng hắn lớn lên hay sao? Vì sao lại cảm thấy hình như không giống ?

"Không có gì, chỉ là gặp được một tiểu lão thử thú vị mà thôi." Không để ý đến tiểu bằng hữu đang sợ ngây người, khóe miệng Đông Phương Tuyệt gợi lên một nụ cười không dễ phát hiện, làm Mộ Dung Quý cảm thấy, sắp tận thế rồi đúng không ? Vì sao lại cảm thấy hôm nay Đông Phương Tuyệt có chút...... Khác thường ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com