ZingTruyen.Info

Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia [HOÀN] [BETA]

Chương 11

Duamuoi1980s

Thời điểm Diệp An Thần muốn rút tay ra, cửa xe truyền đến tiếng gõ. Hơn nữa......Còn xuất hiện một...... Khuôn mặt rất quen.

Nữ chính à, có thể nói cho em biết vì sao chị lại xuất hiện ở chỗ này hay không ? Chị không phải đang đi ăn cơm hay sao ? Tại sao lại xuất hiện ở đây ? Tình tiết như vậy không đúng lắm nha.

Đông Phương Tuyệt nghe thấy tiếng gõ, nhìn nữ nhân ở ngoài cửa, không khỏi nhíu mày, buông tay Diệp An Thần ra, ban đầu muốn tiếp tục đùa giỡn tiểu lão thử của hắn, nhưng hiện tại, tiếng gõ cửa xe không có dấu hiệu muốn dừng lại.

Kéo cửa xe xuống, vừa nhìn thấy một khuôn mặt mang theo mồ hôi, sắc mặt hơi đỏ, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì.

Thấy Đông Phương Tuyệt, mắt Bạch Mộng Tuyết sáng ngời, mắt đã sáng càng thêm sáng : "Tôi biết là anh mà." Giọng nói thanh thúy vang lên khi nhìn thấy Đông Phương Tuyệt.

Nhưng khi nhìn thấy nữ chính, Diệp An Thần chột dạ cúi đầu, vừa rồi ở trên phố, sau khi trông thấy nữ chính cũng đã nghĩ tới...... Linh cảm sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra, thời điểm thấy Tổng Tài đại nhân, loại cảm giác này càng rõ ràng thêm, mà hiện tại, nghĩ tới hai sự việc liên tiếp vừa rồi, Diệp An Thần cảm thấy, cậu hẳn đã hiểu chuyện hiện tại là như thế nào.

"Anh...... Có thể cho tôi mượn tiền hay không, tôi ra cửa hơi vội, quên mang tiền, yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại anh." Khi Diệp An Thần hiểu rõ hiện tại là thời điểm gì của câu chuyện, liền nghe thấy tiếng nữ chính, giống như trong tiểu thuyết, một chữ cũng không thiếu, không thể không cảm thán cốt truyện quân quá mạnh.

Cốt truyện quân à, anh thật sự rất mạnh, thời gian không đúng, địa điểm không đúng, còn thêm một người, nhưng vì sao một màn kịch này vẫn có thể xuất hiện ?

"Không có." Đông Phương Tuyệt lạnh lùng nói ra hai chữ, liền muốn đem cửa sổ xe đóng lại, nhưng nhìn được một nửa liền nhíu mày, nhìn cái tay bám ở trên cửa sổ xe, lời nói càng trở nên lạnh lùng, ngay cả Diệp An Thần ngồi cạnh không khỏi xê mông cách ra.

"Bỏ tay."

"Không cần tuyệt tình như vậy được không, dù sao hai chúng ta cũng đã gặp qua vài lần, anh nghĩ đi, trên đời có nhiều người như vậy, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó thôi, nói như thế nào cũng là có duyên, cho nên, làm ơn, năm trăm, tôi chỉ mượn năm trăm thôi, về sau nhất định sẽ trả lại anh, tôi thật sự cần dùng gấp." Vẻ mặt khẩn cầu, đặt trên người Bạch Mộng Tuyết cực kỳ đẹp.

Nhưng đẹp như vậy mà Đông Phương Tuyệt cũng không có cảm giác, nhìn bản mặt trước mặt này mà còn có thể gọi là đẹp, Đông Phương Tuyệt chỉ cảm thấy rất phiền. Nếu hiện tại bên người không phải có Diệp An Thần, hắn sẽ không tốn thời gian mà kéo cửa luôn, mặc kệ tay nữ nhân kia có đang ở trên cửa xe hay không.

Nhìn cái tay ở trên cửa xe, khi nào về liền bảo trợ lý đem xe đi rửa.

Đông Phương Tuyệt không nói gì, chỉ thấy hắn cau mày không kiên nhẫn nhìn nàng, tay Bạch Mộng Tuyết không khỏi nắm thật chặt cửa xe : "Thật sự, tôi nhất định sẽ trả lại anh, lần trước không phải ở trường học đã gặp rồi đó hay sao ? Tôi chính là học sinh ở đó, nếu anh còn chưa tin......"

Như đang rất khó xử, nhưng lại hạ quyết định, mở ví tìm trong túi xách, nhưng một tay khác vẫn cố chấp bám trên cửa sổ xe.

Chỉ thấy Bạch Mộng Tuyết cầm thẻ học sinh của mình đưa ra trước mặt Đông Phương Tuyệt, "Nếu anh thật sự không tin lời tôi nói, tôi đem thẻ của tôi để lại đây, chờ tôi trả anh tiền, anh trả lại cho tôi, thế nào ?"

"Tránh ra." Vẫn là câu trả lời cũ với Bạch Mộng Tuyết, biểu tình không kiên nhẫn, hơn nữa lời nói so với vừa rồi càng thiếu kiên nhẫn hơn, làm Diệp An Thần sắp bị đông lạnh thành băng, ở trong lòng cho nữ chính ba mươi hai like.

Quả nhiên là nữ chính, cũng chỉ có nữ chính mới có thể chống đỡ nổi sự lạnh lùng của Tổng Tài đại nhân.

Nhưng Tổng Tài đại nhân à, anh hôm nay ra khỏi nhà có phải không uống thuốc hay không ? Vì sao mỗi câu của anh nói đều không đúng kịch bản ?

Anh nhìn nữ chính đi, mỗi câu đều là lời nói trong tiểu thuyết, người ta nỗ lực diễn theo kịch bản như vậy, anh hiện tại lại không hợp tác ? Thời điểm nhìn thấy nữ chính không phải nên nói : "Cô gái, chúng ta lại gặp mặt." hay sao ?

Khi nữ chính muốn vay tiền, không phải nên nói: "Sao lại có thể dùng thủ đoạn vụng về như vậy mà đòi tiền tôi được cơ chứ ?"

Khi nữ chính lấy ra thẻ học sinh, tổng tài à, anh hứng thú nhìn đồ vật trong tay, sau đó lấy tiền, đối với nữ chính cười nói : "Thứ này tôi sẽ cầm, chờ cô một ngày có thể lấy đồ từ trong tay tôi về."

Nhưng...... Nhưng...... Tổng Tài đại nhân, anh xác định anh không lấy sai kịch bản đúng không ? Phản ứng của anh như bây giờ, thật sự không có vấn đề hay sao ?

Anh không biết là hiện tại trước mặt anh chính là nữ chính hả ? Anh lại nói với nữ chính chỉ có mấy chữ : "Không có" , "Buông tay" , "Tránh ra".

Ha ha..... Là do cậu gặp ảo giác đúng không, Tổng Tài đại nhân ơi, bây giờ anh nói chuyện với nữ chính như vậy, về sau thật sự sẽ không có vấn đề chứ ? Anh nếu không đi theo cốt truyện, về sau thật sự có thể có được tình yêu của nữ chính hay không đây ? Không phải anh đã quên mất là, ở bên cạnh nữ chính còn có nam phụ số hai và nam phụ số ba à, anh làm như vậy, xác định không phải đang muốn giết chết tình tiết đúng không ?

"Thần......" Thời điểm Diệp An Thần suy nghĩ, lại nghe thấy có người kêu tên mình. Mờ mịt ngẩng đầu, thấy nữ chính kinh ngạc.

Mấy ngày nay cậu luôn trốn nữ chính, cậu cùng nữ chính hiện tại trừ khi đi học đã không có quan hệ gì, hơn nữa cách đây hai tuần, nữ chính cuối cùng không còn hứng thú với cậu, sẽ không rảnh rỗi là lại đi tìm câu, cũng không nói chuyện cung cậu sau khi tan học.

"A......Chào cậu." Hơi nâng tay, cứng đờ nói mấy chữ, xem như chào hỏi.

"Hai người quen nhau ?" Đông Phương Tuyệt vẫn luôn không nói quá hai chữ quay qua nhìn Diệp An Thần cứng đờ hỏi. Nhíu mày, giống như, mỗi lần nhìn thấy tiểu lão thử, đều sẽ gặp nữ nhân này.

Nguy hiểm nheo mắt lại, ngón tay xoa cằm, hơn nữa Đông Phương Tuyệt cũng nhớ tới lần đâm xe trước, cũng là nữ nhân này, đâm xe, hừ, chiêu vụng về như vậy mà cũng dám ở trước mặt hắn diễn, còn hiện tại......

"A, chúng em, chúng em chỉ là bạn học, bởi vì học cùng một ban, cho nên biết nhau." Nhanh chóng giải thích, nếu Tổng Tài đại nhân hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ ?

"Phải không ? Chỉ là quan hệ bạn học ?" Cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, hắn cũng không cho rằng vài lần ba người gặp lại nhau là trùng hợp, một lần hai lần là trùng hợp, ba lần bốn lần khó có thể nói.

Chỉ có tiểu lão thử ngốc nhà mình bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, mà nữ nhân trước mắt này.....

Tốt nhất đừng để hắn biết có tâm tư gì khác, nói cách khác...... Nếu để hắn biết có tâm tư gì thì đừng trách hắn không biết thương hương tiếc ngọc.

"Thần...... Cậu sao lại ở đây ? Hơn nữa hai người......" Vì sao lại ở cùng nhau ? Không phải nghe nói hiện tại tài sản của Diệp An Thần đều bị bác của hắn cướp đi hay sao ? Hơn nữa dù không bị cướp cũng không có khả năng quen biết với Đông Phương Tuyệt, nhưng hiện tại...... Chẳng lẽ là mình tính sai rồi ?

"Chúng ta......" Muốn cậu nói như thế nào đây ? Cậu cũng không biết hiện tại vì sao lại cùng Tổng Tài đại nhân ngồi trên cùng một chiếc xe.

"Nếu cậu ở đây thì tốt rồi, mình lúc ra khỏi nhà quên mang tiền, hiện tại có thể cho mình mượn hay không ? Khi nào tới trường liền trả lại cậu." Bạch Mộng Tuyết vẫn mang ý cười, nhưng chỉ có Bạch Mộng Tuyết biết chính mình hiện tại cười giả tạo bao nhiêu, nhìn vị trí ngồi hiện tại của Diệp An Thần, nụ cười cứng đờ của Bạch Mộng Tuyết hoàn toàn biến mất.

"Được." Nhìn Tổng Tài đại nhân một cái, thấy Tổng Tài đại nhân hình như không hài lòng, liền duỗi tay vào túi tìm, nhưng mới vừa cho tay vào túi mới nhớ tới, vay tiền ? Chính cậu hình như cũng quên mang tiền, phải làm xao đây ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info