ZingTruyen.Com

[TỔNG HỢP] TRUYỆN MA CÓ THẬT - Thế Giới Tâm Linh Xung Quanh Chúng Ta

Những câu chuyện sông nước không phải ai cũng biết 3

pinkluv92

Tầm gần chục người cầm đèn pin kéo nhau ra, gần đến nơi ai nấy đều bịt mũi vì cái mùi tanh nó bốc lên, có mấy bà khôngchịu được nôn thốc nôn tháo không dám lại gần nữa mà dừng lại hóng từ xa.

Ra đến nơi soi chỗ gốc tre thì không thấy cái xác nữa, còn mỗi 1 đoạn từ khuỷu tay đến bàn tay bị buộc dây sót lại. Mọi người cho là chắc con chó ăn hết cái xác hoặc tha đi đâu đó rồi.

Nhưng mà có mỗi con chó thì làm sao mà ăn hết hoặc tha được hẳn cái xác đi chứ, giả sử có hẳn 1 đàn chó thì cũng chả tha đi được. Với lại cái mùi vẫn còn nặng lắm cái xác chỉ ở gần đây thôi, mấy ông tiếp tục rọi đèn ra xa xa bờ thì cách đó chừng 30m loáng thoáng thấy cái gì đó mập mờ trôi.

Mọi người kêu đó là cái xác và phỏng đoán rằng con chó giựt mạnh quá, cái xác lâu ngày thịt ủng eo hết rồi nên bị đứt ra và trôi mất, và tầm này là tầm thủy triều ứ nước nên vô tình kéo được cái xác trôi ra ngoài.

Thế rồi có 1 bác ra bẻ 1 cành tre khều khều đoạn thòng lọng rời khỏi cánh tay và hất hất cánh tay xuống sông, bác ấy bảo là hất xuống không lát nữa con chó quay lại tha đi nốt thì tội lắm.

Lát sau thì mọi người giải tán, chả biết cái xác sẽ thế nào nữa, bao vây xung quanh kín hết tàu rồi thì thoát khỏi đây sao được. Thôi thì mong cho nó chìm sớm để khỏi phải nhìn thấy nó nữa.

Lang thang lên tàu chơi tiếp, thấy xa xa hình như có bóng dáng của mấy con phò đang chèo thuyền tới đây thì phải. Gớm ngửi hơi tiền nhanh thế, mới có mấy tiếng mà đã có mặt. Ra đây thì tha hồ mà dạng háng kiếm tiền nhá, chỉ lo khôngcó sức mà tiếp mấy anh tàu cao to lực lưỡng tiền nhiều nhưng bí bách lâu ngày.

Xem nào, 1 2 3 đứa, mỗi đứa 1 cái thuyền nhỏ chèo bằng tay, thuyền này chắc mượn của mấy ông dân chài gần đó, chứ phò sông chuyên nghiệp của nó có hẳn thuyền máy cơ. Mấy bà đó lượn lờ quanh đoàn tàu tìm khách, ông nào có nhu cầu thì nhảy xuống và chui vào lều hú hí.

Tôi đang rảnh nên ngồi hóng ác lắm, thi thoảng cũng buồn cười. Có ông vừa rúc vào lều được mấy phút thì lóc ngóc chui ra cãi nhau với con đào, nghe loáng thoáng hình như vừa chạm vào thì ra mẹ nó rồi. Con đào thì đòi thêm tiền mới cho tiếp tục còn ông kia thì phản đối vì đã xơ múi được gì đâu mà mất tiền. Chả biết ai đúng ai sai ở đây cơ mà mình cũng bức xúc, thanh niên mà. Tôi thì chưa thử cái dịch vụ như này bao giờ nhưng nói thật là cũng thấy tò mò.

Mới hơn 10h làm gì cho nó hết đêm đây, ngủ 1 mình sợ lắm. Cứ nghĩ đến cảnh xác chết lại rùng mình, nửa đêm đang nằm biết đâu cái xác nó len lỏi luồn lách ra chỗ thuyền mình nằm cạnh thì sao. Tự nhiên muốn về nhà qúa, nhớ bố mẹ nhớ cả đứa bạn gái ở trường nữa. Hồi đó tôi cũng có bạn gái rồi đấy, bé tên Liên xinh lắm. 2 đứa hồi đó cũng ăn nằm với nhau rồi, mình khôngở bên cạnh nó khôngbiết nó có tằng tịu với thằng nào ko. Đến thời điểm này tôi cũng đủ 18 rồi nhá vì tôi nhuận năm lớp 11 mà, còn bé Liên thì đang học 12.

Trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng điên rồ là gọi điện rủ em nó lên đây, bé trọ ở ký túc của trường mà. Nếu gọi điện gặp em nó được và ký túc xá chưa đóng cửa thì tỷ lệ thành công rất là cao.

Nghĩ là làm, tôi chạy qua mượn điện thoại của 1 ông trên tàu và gọi về cho lão bảo vệ quản lý ký túc xá xin gặp bé Liên. Tôi được cái là có cái tài thiên bẩm là có thể nhái giọng con gái được, trên điện thoại đảm bảo chẳng ai nghe mà nhận ra được.

Tôi giả giọng là chị gái bé Liên rồi xin gặp bé đó có việc gấp. Ỏn ẻn 1 lúc lão già cũng đi gọi hộ và kêu tôi chờ 1 lát. Gặp được bé tôi dụ dỗ rủ rê rồi gạ gẫm, kể về hoàn cảnh thuận lợi hiện tại của tôi sau đó tôi cho tọa độ và kêu bé bắt xe ôm tới đây.

Bé Liên này yêu tôi lắm, tính bé bất chấp, liều lắm cơ, sau này tôi sẽ kể về bé sau. Bé đồng ý luôn và kêu tôi cứ ra đợi trước. Vui như vớ được vàng vậy trong lòng lâng lâng khó tả, tim cứ đập thình thịch ấy không thể nào kiểm soát bản thân được. Cái cảm giác sắp được gặp người mình yêu, được nói chuyện, cầm tay... cảm giác này thật tuyệt và hồi hộp làm sao.

Từ trường của bé lên đây phải gần 30km, đi chậm và tìm đường cũng phải mất 1 tiếng mới tới nơi. Tôi tranh thủ đi tắm lại 1 lần nữa cho thơm tho, vào balo lục tìm mấy lọ sữa rửa mặt và dầu gội ra dùng, đồng thời tìm bộ quần áo mua đợt mới lên nhưng không dùng đến nó.

Từ hồi bị cải tạo ở đây nhìn mình khác hẳn, đen hơn, luộm thuộm và đỡ đẹp trai hơn trước nhưng người rắn chắc hơn 1 chút. Nhảy xuống sông tắm táp sạch sẽ mặc bộ đồ mới rồi nhảy lên tàu bên soi nhờ cái gương.

Lâu lắm mới soi gương, thất vọng quá, người từng là niềm mơ ước của bao nhiêu cô gái làng đây sao! Thôi kệ, chắc ẻm vẫn thích. Xong xuôi tôi ra nhờ mấy ông tàu bên cạnh trông giúp mấy cái thuyền rồi tung tăng đi lên con đê trong làng để chờ bé.

Mà muốn lên chỗ đó thì bắt buộc phải đi gần qua cái bụi tre nhà ông Tầm, nếu không thì phải rúc vào bãi ngô mới đi được. Mà rúc vào bãi ngô thì bẩn và ngứa chết. Lúc này tâm trạng đang vui không biết sợ là gì nên quyết định đi qua cái gốc tre đó cũng được.

Đi đến gần đó đầu óc tự nhiên nhớ đến vụ bà lúc tối gặp ma nên cũng hoảng, tôi cứ thế cắm đầu chạy thật nhanh qua chỗ đó. Chạy thấy khá xa rồi dừng lại, đúng là tự mình dọa mình, có thấy ma tà gì đâu nào.

Đứng chờ tầm 15 phút thì bé Liên đi xe ôm xuống, lâu không gặp nhìn vẫn xinh như ngày nào, tóc dài da trắng khuôn mặt tròn tròn, dáng người dong dỏng. Bé mặc chiếc quần vải màu đen và chiếc áo phông dài tay màu trắng. Bộ này cũng khá giống với bộ của con bé chết trôi kia nhờ.

Tôi rủ bé đi ra bờ sông để lên tàu, 2 đứa tung tăng tay trong tay thỉnh thoảng tôi lại dừng lại ghé miệng thơm 1 cái vào má cho bõ công chờ từ nãy đến giờ. Vừa đi vừa chò truyện trêu đùa, ở bên cạnh người yêu mình có khác có cảm giác rất là bình an, vô lo.

Hai đứa đi lại đi đến bụm tre thì lại ngửi thoáng thấy mùi oi của cái xác. Chắc là mùi của cái tay mà ông đó hất xuống sông nên ngửi không nặng mùi lắm. Bé Liên lấy 2 tay che kín miệng hỏi tôi là mùi con gì vậy. Tôi nói dối là ở đó có con lợn chết bé cũng tin luôn vì từ bé giờ bé đâu có gặp hay ngửi thấy mùi chết trôi đâu.

Đi qua đó 1 đoạn thì bé kêu mệt và muốn nghỉ, 2 đứa ngồi xuống vệ cỏ lấy dép kê mông. Ngồi lát thì tôi chủ động quay sang hôn bé. Hôn nhau được hơn phút thì theo thói quen ngày trước của tôi hay làm với bé mỗi lúc tối ở bờ sông 2 đứa trên đường đi học về là tôi cởi chiếc áo ngoài của tôi ra và đặt ở sau lưng bé. Mặc kệ chỗ này giờ này chắc cũng không có ai qua đâu, mà có qua cũng chả sao, ở trên kia chúng nó còn công khai ấy chứ.

Dải áo xuống xong tôi hôn tiếp và từ từ ngả lưng bé xuống, 2 đứa cứ thế hôn nhau. Vừa được lát thì bé lấy 2 tay đấy đầu tôi ra khỏi người miệng lẩm bẩm:

- Thôi D ơi.. có người nhìn kìa.. có người nhìn kìa...

Tôi ngó lại nhìn xung quanh thì không thấy ai và tiếp tục xục xạo.

Bé Liên đẩy mạnh ra và ngồi hẳn dậy:

- Đã bảo có người rồi. Thôi đi.

Tôi nhìn lại không thấy ai nghĩ là bé hoa mắt nhìn lộn liền liền hỏi lại. Bé Liên chỉ tay chỉ tay tay về phía cái hướng bụi tre:

- Kia thế, áo trắng trắng đang đi kia kìa. Vừa bà ấy cứ đứng gần đây nhìn chằm chằm chỗ 2 đứa mình, em sợ quá!

Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của bé Liên vẫn không thấy gì cả nhưng trong đầu nghĩ là bé nhìn thấy thật, nghe bé tả thì giống hệt với bà lúc tối nhìn thấy, mà lại hướng bụi tre nữa chứ.

Thôi đúng là ma của con bé chết trôi luẩn quẩn quanh đây hù người rồi. Tôi cố giữ bình tĩnh và giục bé Liên đi lên về thuyền.

Hai đứa nhảy xuống thuyền của tôi, tôi kéo tấm dèm che 2 bên xuống và hai đứa nằm. Hai đứa nằm chung với nhau trên con thuyền nho nhỏ, con thuyền nghiêng ngả bập bềnh nhè nhẹ theo từng nhịp của con sóng như người đưa nôi.

Liên gối đầu vào tay tôi tay vòng qua ngực ôm lấy eo của tôi. Hai đứa cứ nằm lặng im mà không nói câu gì, thực sự lúc này tôi cảm thấy bình an và hạnh phúc vô cùng. Rồi bé đó bỗng nhiên thỏ thẻ:

- Anh! Sau này em có chết ở dưới sông thì anh phải đi tìm xác em nhé!  

Tôi nghe câu đó hoảng hồn quá, đang đêm ma nhập hay sao mà lảm nhảm mấy câu xui xẻo:

- Em nói linh tinh gì vậy, đang đêm hâm vừa thôi. Gở chết à.

- Em chả biết, tự nhiên nghĩ vậy thôi. Ngủ trên sông ở cái thuyền bé tẹo thế này em sợ lắm anh ạ. Em có biết bơi đâu.

Hóa ra là nói nhảm chứ không phải là ma nhập, làm mình cứ tưởng. Xong cái tôi ghì chặt bé vào lòng, thơm lên mắt bé 1 cái rồi 2 đứa lại tiếp tục ôm nhau.

Ngày hôm nay sao vậy trời. Cứ đang hứng thì lại bị làm phiền. Lão tàu bên í ới gọi hỏi mượn đoạn cáp, lại phải chui ra đi tìm cho lão. Bực cả mình, xong xuôi tôi ra tháo mẹ nó dây thuyền tính phi xuống dưới kia nằm cho yên tĩnh khỏi ai làm phiền soi mói. Với lại mấy ông đó lại nghĩ bé Liên là phò thì sao, bạn gái của mình mà bị gán cho cái đó thì mang tiếng lắm.

Phi xuống chừng hơn trăm mét thì tôi ghé vào cái mom bãi, ném chiếc neo nhỏ lên bờ, sau đó gá máy dựt thuyền cho ăn neo. Ở đây thì 1 mình 1 cõi nhá, làm gì thì làm. Rồi đôi nam nữ trong cái thuyền bé nhỏ lại cuộn lấy nhau, thôi đoạn này không tả chi tiết nữa nhá kẻo mọi người lại nghĩ tôi viết sex thì bỏ mợ. Chỉ biết là rất tuyệt vời...

Sau khi 2 đứa thỏa mãn thì tôi cũng khá là mệt mỏi rồi, đêm hôm trước rồi cả ngày nay có được ngủ đâu. Nằm ôm bé Liên ngủ, đang liu thiu thì bé Liên lay lay người tôi:

- Anh ơi bật đèn lên xem cái gì rớt trên ngực em mà tanh như máu vậy này.

Tôi vớ lấy cái đèn pin soi vào ngực thì thấy 1 giọt máu ở giữa khe ngực của Liên. Giọt máu đỏ tươi to bằng đầu đũa vậy. Soi lên mái liếp và xung quanh thì không thấy cái gì nữa, 2 đứa cũng sợ sợ và tự an ủi nhau rằng đó là máu của con muỗi nào đốt xong rớt vào đó.

An ủi vậy thôi chứ tuyệt nhiên không phải máu muỗi, chả có cách nào giải thích được. Cái chuyện đó đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu được luôn.

Rồi tiếp tục ngủ, đến tầm hơn 4h sáng thì tôi hơi mê man có cảm giác gì đó không ổn. Người lành lạnh và có vẻ như là thuyền đang bị trôi tự do. Lúc này vẫn đang ngủ say và mê man nhá, kiểu như là do bản năng vậy.

Giống khi mà ta đang ngủ say trên giường nhưng khi gần rớt xuống đất thì đột nhiên phát hiện ra vậy. Mắt vẫn nhắm và quờ tay sang bên cạnh xem thì không thấy bé Liên đâu nữa, tôi bừng dậy mở tấm liếp phía sau lái ra nhưng không nhìn thấy bé đâu.

Chạy hẳn ra ngoài nhìn thì hóa ra thuyền bị trôi thật, đang ở mãi giữa sông rồi, nhưng không thấy bé Liên đâu cả, quay người lại nhìn về phía bên kia thấy bé Liên đang trần truồng đứng ở sát mũi thuyền có vẻ như là đang định nhảy xuống sông. Tôi quát to:

- Liên...! Quay lại đây.

Bé vẫn không để ý gì đến tôi và đột nhiên bước thêm bước nữa sau đó hẫng chân bị rơi xuống sông. Tôi thấy vậy nhảy xuống luôn và bơi về phía trước, bé Liên đập đập 1 chút rồi chìm nghỉm luôn.

Tôi ra gần đến nơi rồi lặn xuống tìm bé Liên, trời tối om đâu thấy gì đâu, cứ quờ quạng dưới nước mà không thấy bé đâu. Tôi hết hơi định nhoi lên mặt nước lấy hơi rồi lặn xuống mò tiếp, bỗng nhiên thấy tay bé Liên đập vào tay tôi, tôi cố chúi xuống nhằm sốc nách bé kéo lên mặc dù cảm thấy đuối hơi và 2 cái tai buốt đến tận óc.

Cái tay tôi vừa đặt chớm đến ngực thì bị bé Liên nhoài lên 2 tay cứ ôm đầu tôi kéo xuống. 2 đứa cố vùng vẫy sâu trong nước, tôi có cảm giác như là mình sắp chết đến nơi; theo bản năng mồm và mũi đói hơi cứ liên tục sặc nước vào miệng. Thế rồi cong 2 chân lên đạp mạnh vào đầu bé, giật giật lát thì tay bé cũng bung ra.
Tôi ngoi lên mặt nước nhưng vẫn cảm nhận được cánh tay của tôi đang quờ quạng yếu dần chới với trong nước.

Nhoi lên được mới biết là mình còn sống, thở 1 lát rồi nghĩ đến bé Liên còn nằm bên dưới nên quyết định xuống kéo em ấy lên bằng được. Chả nghĩ được nhiều đến vậy đâu cứ thế phi xuống, vừa xuống vừa quờ quạng và xác định cái vị trí vừa rồi.

Xuống phải đến 4m thì chạm đáy, tay tôi đụng trúng đầu bé. 2 tay tôi túm tóc bé rồi dùng chân đạp mạnh xuống đáy đẩy lên trên. Có vẻ như là bé chưa chết vì thấy cái đầu bé cứ ngắc ngắc đập vào tay tôi.

Lôi được hẳn lên mặt nước tôi nhoai người ra tay víu lấy mạn thuyền. Rồi cũng kéo được bé lên, người bé mềm nhũn lạnh toát. Nhìn da bé nhợt nhạt, môi thâm đen, tôi kéo hẳn vào trong lều, quơ được cái đèn bật sáng lên và để cạnh. Lấy 2 tay ấn ngực 1 lúc thì bé phụt nước khỏi miệng ra và từ từ thở được.

Giờ bình tĩnh mới nhận ra mình khóc từ lúc nào không hay, bé Liên cũng bắt đầu khóc. Đúng là phải ở giữa cái ranh giới giữa sống và chết thì mới nhận ra nó đáng sợ đến thế nào, việc chứng kiến tận mắt người mình yêu thương mất đi nó sợ hãi ra sao.

Hai đứa ôm nhau 1 lúc rồi tìm quần áo mặc vào. Bé Liên ngồi im trong lều còn tôi ra nổ máy phóng về. Có chuyện gì không biết, cái thuyền mình neo chắc rồi mà, bé Liên tự nhiên sao lại như người vô hồn nhảy xuống sông.

Dù sao cũng may mắn và từ giờ sẽ chẳng bao giờ dám dẫn người thân mình ra sông nước như vậy nữa. Âu cũng là 1 kinh nghiệm, nếu lần sau cứu người chết đuối thì nên để người ta gần chết hãy phi xuống không thì bị kéo chết cùng như chơi, thế nên việc nhiều người rõ ràng bơi giỏi chết cùng với đám không biết bơi là ở cái chỗ đó.

Ngồi đợi đến tầm 6h thì tôi dẫn bé Liên lên đường để bắt xe ôm về. Xong xuôi lững thững ghé vào đám ma 1 chút xem đưa đi chôn chưa tiện thể gặp mẹ xin mẹ cho về chứ sợ lắm rồi ở đây nữa có mà chết lúc nào không biết.

Vào đám ma thì vẫn thấy đông người lắm, đội cờ quạt chiêng trống và chiếc xe tang vẫn còn nguyên. Tưởng phải nghe lời thầy hạ huyệt từ lúc 5h rồi chứ, vào hỏi mẹ mới biết được là khi mấy ông khiêng quan tài vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên 2 ông đi đầu vấp phải cái thành gỗ giáp hiên ngã bò xoài ra làm rớt cỗ quan tài xuống.

Quan tài ông Tầm bị bung 2 tấm vách ra, 1 tấm gãy nên không dùng được nữa. Chắc là người nhà mua phải gỗ đểu, mọi người đâm ra phải chờ người nhà đi mua cỗ quan tài mới. Tôi vào được 1 lát thì mọi chuyện đâu vào đó và chuẩn bị rước ông đi.  

Lúc sư thầy làm lễ hạ huyệt xong mọi người bắt đầu lấp đất xuống thì có 1 chuyện xảy ra. Cô con gái út của ông Tầm đang đứng ở miệng hố bồng đứa con nhỏ bỗng nhiên ném phịch đứa bé xuống đất rồi nhảy xuống huyệt mộ. Mặt bà ấy giữ tợn lắm, mắt chợn to nhe răng ra như mèo rồi đập tay liên tiếp vào quan tài gào thét:

- Tao chưa tới số sao mày giết tao... sao giết tao... cả nhà mày sẽ phải theo mày...

Nói đoạn xong cô ấy rụp xuống ngay mặt quan tài ông Tầm ngất lịm đi. Mọi người kéo cô ấy lên khỏi mặt đất vào xoa bóp tay chân cho cô. Lát sau cô tỉnh luôn, có hỏi cô là còn nhớ gì không thì cô ú ớ nói không biết gì cả.

Ai cũng nghĩ là cô ấy bị ma nhập và xúm xít vào hỏi sư thầy, thầy chỉ nói:

- Thầy đã bảo là phải hạ huyệt trước 5h rồi nếu không thì sẽ xảy ra chuyện. Vừa là vong cô chết oan ở bến sông làng mình nhập vào đòi mạng. Chết oan nghĩa là chưa tới số phải chết nhưng bị hãm hại oan ức mà chết, vong hồn không thể nương tựa vào đâu được. Thiên đường không lên được mà địa ngục cũng không xuống được, vong không đầu thai siêu thoát được nên vất vưởng đòi mạng.

Nhà mình nên nhờ thầy lập đàn ở sông giải oan và làm hình nhân thế mạng cho người nhà mình. Đàn này thầy không làm được, xuống nhờ cụ X đó.

Thầy nói xong thì mọi người bắt đầu bàn tán và lo lắng, người thì bảo vong đó là người ngày xưa đắm đò mà chết. Người thì bảo là do ông làm cụt tay cái xác chết trôi ngoài bờ sông nên nó vật ông chết. Xôn xao lên chả biết đâu mà lần, tôi thì tôi tin là có chuyện đó vì tối qua đã chứng kiến đến tận 3 lần.

Càng nghĩ càng thấy sợ, trên đường về nhà ông Tầm tôi có xin mẹ về nhà nhưng mẹ nhất quyết không chịu, mẹ chưa tin tưởng lắm hay sao ấy lại còn nói với cậu út là phải quản lý chặt hơn nữa.

Tôi xôi máu lắm đấy, tính bài liều hay là chốn khỏi đây đi bụi bây giờ. Nhưng mà kiếm tiền đâu ra bây giờ, chẳng lẽ lấy trộm của cậu à, không được đâu. Tôi có cái tính là chỉ có phá của nhà thôi chứ không dám phá của ai với lại lần trước bỏ đi bụi đánh đấm nhau bị nó chém mấy chục mũi vào đầu rồi.

Mà giờ mà bỏ đi thì y rằng mẹ lại lên trường làm khổ bé Liên... Hàng tỷ cái lý do để phải ở lại đây. Thôi cũng được, từ giờ có cậu và mấy anh nữa rồi, chắc sẽ không sau đâu.

Vào đám ma làm bữa cỗ no nê rồi ra tàu, mệt mỏi đánh giấc đến tận chiều mới dậy. Tầm chiều thì cậu ra và kêu 2 cậu cháu đánh thuyền cầm sào ra dò luống thử mấy đoạn xem luồng có bị xói đi không, tàu đỗ linh tinh này nước chảy siết nên cát hay đánh ụ lại lắm.

Một hồi loay hoay giữa sông tiện mồm tôi có hỏi chuyện về nhà ông Tầm, về cái chuyện vợ chồng ông làm chết người hồi trẻ. Cậu chỉ tay ra xa đúng cái đoạn giữa sông lúc rạng sáng thuyền bị trôi ra đó và bảo là thuyền ông Tầm ngày xưa bị đắm đúng chỗ đó. Giật mình nghĩ có lẽ lại có sự trùng hợp đến thế sao, hay chỉ là tình cờ thuyền bị trôi ra đó và bé Liên mộng du tự nhảy xuống sông.

Tưởng tượng xa hơn 1 chút thì bà chết trôi năm nào nhập vào bé Liên sau đó cởi dây thuyền đò đưa ra đến chỗ bà ấy chết sau đó tính kéo bé Liên xuống cùng.

Lượn 1 vòng mới nhận ra là cái xác chết trôi hôm tối qua không còn thấy đâu, chắc bị chìm rồi, không biết chìm ở đây hay len lỏi qua được dãy tàu đỗ bên ngoài rồi. Chìm đâu thì chìm chứ đừng ra đến đại bản doanh của tôi rồi nằm nghỉ tại đó nhá, tôi phi xuống tắm rồi 2 chị em giáp mặt dưới sông thì sợ lắm. Nghĩ đôi lúc cũng tội quê quán ở đâu mà giờ thân nằm đáy sông hồn chui dạ cá thế này.

Cậu thấy ở gần đó có thuyền của 1 cố chú trong họ liền kêu tôi đánh qua đó chơi. Ra thấy 2 cô chú đang hì hục gỡ cá, chắc trúng mẻ hay sao thấy toàn cá ngạnh mà. Đúng là nhiều cá thât mà toàn cá to chứ, lát sau thì bắt lên được 1 con to vật luôn. Cậu út chả biết đùa hay thật:

- Cứ cá to thế này là dưới có chết trôi quanh đây đấy, ngày xưa đi đánh lưới với bà toàn gặp kiểu vậy anh ạ. Kéo nhanh lên không nó cuộn vào lưới giờ.

Chả biết đúng hay sai nhưng thấy 2 vợ chồng cũng ậm ừ rồi kéo nhanh thật thậm chí không thèm gỡ cá nữa, nghi lắm chứ vì hôm qua mới thấy cái xác chết trôi gần đây mà. Kéo được vài quãng nữa thì tay bà vợ thấy kéo nằng nặng.

Tay lần lần được đoạn nữa thì tay cô ấy nhấc không nổi nữa, cả 4 người chắc trong đầu đều suy nghĩ như nhau. Chú ấy ra bèn ra kéo cùng cô, tay lần lần được hơn 1 m thì bắt đầu thấy váng mỡ nổi lên mặt nước lềnh bềnh và có mùi oi đặc trưng.

Thôi đúng nó quấn vào lưới rồi, chú ấy tiếp tục kéo thì cái chân theo lên khỏi mặt nước dính lằng nhằng vào lưới. Mới có 1 ngày mà nhìn kinh vậy trời, thịt rũa hết cả ra rồi, cá gặm vào tận xương nham nhở đến lỗi mấy cái móng chân cũng sắp bung hẳn ra. Bà vợ xua tay:

- Thôi Thôi đừng kéo lên nữa, lấy dao cắt lưới đi anh ơi..

Ông chồng vẫn tiếp tục kéo miệng làu bàu vẻ tức tối:

-Thì phải kéo lên xem nó quấn đến đâu rồi mới cắt được chứ, lưới thì mới mua hôm qua cứ xồn xồn hết cả lên.

Tiếp tục nhấc lên thì thấy 1 cái chân còn lại khoặc ngược gập lại vo tròn trong lưới. Cái quần thun trên người cái xác bị tụt hẳn xuống đùi nhìn phát gớm lên.

Ông ấy tiếp tục kéo mạnh lên chân ghì lưới vào thành thuyền cho chắc chắn, tay cầm đoạn lưới quấn chỗ ngực từ từ lần theo, phần trên từ từ nhô lên khỏi mặt nước, cái xác không còn nguyên vẹn như hôm trước rồi, 1 tay gần như cụt hẳn, 1 tay mất từ khuỷu trở xuống, tay này mất là cái tay mà ông hôm qua cầm ném xuống sông đây.

Bên kia thấy mấy cái tay áo rách tơi tả thì chắc là do con chó nó nhay đứt được và tha đi. Trên người nói chung những chỗ hở ra đều nham nhở hết, màu vàng trắng đen lẫn lộn cả lên.

Rồi tự nhiên ông chồng choài tay rút con dao khỏi ngực xúc xúc xuống nước cho sạch máu và ném vào thuyền của ông ý. Cái dao dài chừng hơn 30cm theo kiểu 2 lưỡi và đầu nhọn ý. Thấy lưới bị quấn khá nhiều có vẻ tiếc của, mặt ông thần lại chịp chịp:

- Phải gỡ thôi chứ cắt thế này thì hỏng hết, lưới mới này tiếc lắm. Thôi kéo nó vào đoạn nông nông để tao nhảy xuống nước gỡ 1 tí là ra ấy mà.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com