ZingTruyen.Info

Tổng hợp đoản

Đoản 1: Phong Triệt Lăng

Niep_Niep


"Đi đâu về?" Người đàn ông ngồi trên ghế sofa âm u hỏi.

"Quán bar." Cô gái ăn vận nóng bỏng dứt khoát trả lời, không để ý đi lên lầu.

Phong Triệt Lăng đứng lên đi về phía Thiệu Ôn Vu.

"Em lập lại lần nữa."

"Đi quán bar, cùng mấy tên con trai nhảy nhót thật vui, được chưa?" Thiệu Ôn Vu không sợ chết nói. Bởi vì anh luôn là một người ôn nhu, lúc nào cũng dịu dàng dung túng cho cô, nên chẳng bao giờ cô nói năng quá nể nang.

"Lời này của em tôi coi như em còn nhỏ, bồng bột chưa suy nghĩ... Nhưng đừng lập lại lần thứ hai. Tránh xa mấy tên bạn nam đó đi!"

"Còn nhỏ sao? Thảo nào đi chơi với bạn cũng bị "chú" quản." Thiệu Ôn Vu cứng cổ nói.

Cô năm nay 18 tuổi, con gái của một chính khách, còn đang học cấp ba. Anh hơn cô tám tuổi nhưng đã là tổng tài một tập đoàn lớn.

"Thiệu Ôn Vu!"

"Sao nào, tức giận sao?" Thiệu Ôn Vu bước lên, ôm lấy anh giả vờ kiễng gót chân muốn hôn anh.

Phong Triệt Lăng lập tức né tránh. Thiệu Ôn Vu liền bật cười, đứng cách xa anh.

"Ngay cả hôn tôi anh cũng không dám, vậy mà cũng đòi quản tôi không được đi với nam nhân khác?"

"Em còn nhỏ." Anh nhíu mi tâm, giải thích.

"Phải rồi, tôi còn nhỏ, so với những người phụ nữ khác hằng ngày ra vào cũng anh cũng thật là non kém mà."

"Em nói cái gì vậy? Tôi bên ngoài không có phụ nữ khác."

"Ừm..." Không có sao? Nhưng mà chính mắt cô thấy anh cùng một cô người mẫu nổi tiếng bước vào khách sạn, không nhầm lẫn được. Vậy đó là cái gì đây?

Thấy cô ừ trả lời rồi đi thẳng lên lầu, Phong Triệt Lăng ngồi xuống ghế sofa, dây dây thái dương.

Cô nhỏ này càng ngày càng khó giữ, bọn nam nhân nhân ngoài đường lúc nào cũng rình rập, nhìn cô trân trối, chỉ cần anh buông lỏng thì cô đã bị dụ dỗ, tụ tập chơi bời.

Một lúc sao, Thiệu Ôn Vu lại bước xuống, hướng cửa chính đi ra.

"Em đi đâu?"

"Đến nhà bạn."

"Nam hay nữ?"

"Nam."

"Thiệu Ôn Vu, em là đang chống đối tôi sao?" Giọng điệu Phong Triệt Lăng tăng thêm vài phần.

"Không có, tôi chỉ không muốn ở đây nữa, tôi muốn dọn ra ngoài."

"Em dám!" Đôi mắt Phong Triệt Lăng nổi lửa, phẫn nộ nắm chặt cằm của cô, nghiến răng.

"Có gì không dám, anh là gì của tôi? Không phải bạn tốt, không phải người yêu. Bây giờ tôi cũng không biết ban đầu tôi và anh sống chung nhà với mối quan hệ gì đây?"

"Quan hệ của chúng ta có cần nói rõ nữa sao? Chỉ là cần một chút thời gian để tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng." Phong Triệt Lăng nói, có chút bất đắc dĩ.

"Anh nói tôi biết, nhưng mà tôi thật sự không biết. Anh là bạn trai tôi sao? Vậy anh muốn tôi đi, thực hiện nghĩa vụ người bạn trai có thể."

"Ôn Vu, em đừng quậy nữa. Em còn nhỏ." Phong Triệt Lăng có chút phiền não nói. Thiệu Ôn Vu nhìn ra điều đó, anh là đang phiền chán cô sao?

"Píp píp píp" Thiệu Ôn Vu bấm một dãy số. "Alo, Mặc Nhiên, tôi chấp nhận làm bạn gái của cậu, cậu ở đâu, tôi qua đó ngay."

"Vụt"

"Bốp"

Chiếc điện thoại Thiệu Ôn Vu vừa cầm trên tay vỡ tan tành, cổ tay cô bị bốp chặt.

"Thiệu Ôn Vu, em muốn chết?" Phong Triệt Lăng hoàn toàn vứt bỏ phong thái ôn nhu, ấm áp thường ngày, bây giờ chỉ còn hung ác nhìn cô.

"Anh không dám làm, thì tôi cùng người đàn ông khác làm vậy." Anh ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác vui đùa, nhưng mà hôn tôi một lần cũng chưa có, anh không yêu tôi thế sao còn thế tại sao còn giữ tôi ở bên cạnh?

"Thiệu Ôn Vu, tôi đã nói em còn nhỏ, chúng ta không được."

"Nhưng tôi không cho là vậy, anh cũng không cần nói thêm đâu, bạn trai tôi đang chờ."

"Thiệu Ôn Vu, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn. Em rút lại lời vừa rồi còn kịp."

"Ha ha, Phong tổng ghen sao? Có phải tôi lên mà cùng người khác lên giường anh sẽ bóp chết tôi không? Tôi mong chờ thật đó." Thiệu Ôn Vu thật sự muốn đi ra ngoài. Tay cô vừa chạm vào cửa, vặn khóa, "rầm" một tiếng, bỗng dưng cả người cô bị ném lên sofa không thương tiếc.

"Tôi rất ít khi tức giận với phụ nữ, nhưng em cố tình chọc vào giới hạn của tôi?  Thương em, em không muốn, lại một hai định cùng nam nhân khác ân ái, muốn thử lắm sao? Vậy đừng trách sao tôi thô lỗ."

"Á..." Đột nhiên một nguồn lực từ phía hạ thân truyền đến đỉnh đầu, đau đớn tột cùng khiến Thiệu Ôn Vu suýt ngất xỉu.

Rõ ràng là trừng phạt, lần đầu tiên của cô bị hung hãn lấy đi không chút ôn nhu, không màn dạo đầu. Chỉ có sự cắn nuốt, xuyên xỏ đắm chìm trong tức giận.

Thiệu Ôn Vu bây giờ mới biết chẳng qua sự ôn nhu cũng chỉ là một cái vỏ bọc thường ngày, Phong Triệt Lăng cũng là một thương nhân không máu, không nước mắt, càng không phải người lương thiện.

______________
29/5/2018
Trích: Bảo bối, yêu thật lòng sao?
(Tên tạm thời.)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info