ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

89

TrmNguyn909200

Trút tiếng thở dài bất mãn ngồi xuống ghế, tôi hầm hầm hè hè chia đôi đống đồ ăn trên bàn gỗ thành hai phần bằng nhau, mình một miếng ngố tàu một miếng khỏi ai giành ai.

Hên sao thằng ngốc ấy chỉ mua mỗi thứ một phần, mua hai phần thì đem đi từ thiện là đúng đắn. Nhìn sơ qua cũng biết nó chọn khá nhiều đồ ngọt, có vài món chiên nướng phổ biến, thêm một phần cơm đóng hộp mà mới bước vô là đập thẳng vào mắt luôn.

"Ăn đồ ngọt sâu răng chết mày."

"Nhưng nó ngon lắm!"

Bọn tôi bắt đầu bữa ăn với cơm hộp được trang trí khá bắt mắt, đúng là đẹp thì dù có dở cỡ nào cũng cảm thấy ngon. Vì cơm hộp tiện lợi nên nó thường cháy hàng rất nhanh, nhiều khi gấp gáp không làm đồ ăn mang theo được thì có thể mua một phần để đem đi làm. Người ta chú trọng vào hình thức và vẻ bề ngoài của món ăn, nên có mấy món thường ngày như thịt, cá và các loại rau ăn kèm.

Cà chua bi, mận khô... chua lè chua lét luôn. Tôi đánh chén sạch cái hộp đến không chừa một hạt cơm thì mới chuyển sang món khác. Ăn cơm mà còn sót cơm là bị diêm vương bắt ăn đồ ăn ôi thiu với cơm thừa đó. Kế đó là bánh bạch tuộc takoyaki một phần gồm tám viên tròn ủm được chiên giòn, bên trên phủ thêm các loại nước sốt thường thấy và cá bào. Chia cho hai đứa mỗi đứa bốn viên, ăn vừa lúc còn nóng hổi thì tuyệt cú mèo luôn. Làm thêm miếng trà xanh nữa, pơ-phẹc.

Tiếp theo là mực ống nướng với sốt đậu nành đã được cắt nhỏ nhờ con dao mượn từ quầy bánh bao! Lấy que tre để xiên mực, nhai giòn giòn lại thơm thơm, nước sốt có hơi ngọt so với tôi và ăn nóng thì sẽ ngon hơn nhưng bọn tôi lỡ để nó nguội xíu cho dễ ăn nên hơi tiếc chút, mà tổng quan thì vẫn chấm 9/10 nhé. Hanagaki cũng khá thích món ăn này nên tôi nhường cho nó hết đống mực luôn vì tôi bắt đầu thấy no rồi.

Thêm một phần xà-lách rau trộn với sốt mayo ăn cho bớt ngán nữa, nhưng đây là món dành cho tôi vì bác sĩ bảo phải ăn uống thật 'heo-thì'.

Còn hai cái bánh bao nhân thịt tôi với Hanagaki chia đôi nhau, cái còn lại tôi quăng cho đám chó hoang trong công viên rồi. Bánh bao cũng ngon, đánh giá tám sao nhé.

Cuối cùng cũng đến đồ ngọt! Chờ mãi khoảnh khắc này!

"Nếu quăng một cái taiyaki xuống nước, mày nghĩ ai sẽ cứu taiyaki?"

Bánh cá taiyaki nhân đậu đỏ ngọt lịm cực phổ biến với giới trẻ, nói không xa chứ tôi chắc chắn chúng ta đều biết người thích món này là ai. Tôi nhìn cái bánh cá vàng óng còn nóng hổi trong tay, thản nhiên cắn một phát từ dưới đuôi rồi nhìn Hanagaki đang gặm đầu cái bánh, trên mép còn dính vụn đậu đỏ làm tôi phụt cười.

"Cá mập sao?"

"Sai rồi! Là Mikey sẽ cứu taiyaki!"

"..." Ờ ha, nghe có vẻ vô lý nhưng khá thuyết phục.

Mikey thích đồ ngọt nên tôi quyết định chừa lại mấy cái cho nó rồi nhờ Hanagaki đem qua. Lúc trước nó đến thăm tôi ở bệnh viện thì nó bảo rằng em gái nó - Sano Ema không cho phép nó ăn đồ ngọt trước giờ ăn tối. Không cho thế là đúng vì chỉ có đồ ngốc mới ăn đồ ngọt vào buổi tối thôi.

Làm thêm cái bánh kẹp vị phô mai mà tôi mua hồi nãy nữa để kết thúc bữa ăn hôm nay thôi. Vỏ ngoài được nướng chảo mềm mịn, nhân phô mai bên trong thì béo ngậy vẫn còn khá nóng, lúc mới cắn miếng đầu tiên là phô mai ngập tràn luôn. Hóa ra đây là cảm giác của hạnh phúc ư? Được ăn uống thì đúng là hạnh phúc thật rồi.

Ăn xong thì cũng đã hơn xế chiều, tôi bỏ rác vào túi giấy rồi đem theo đống đồ ăn còn dư cho vào chiếc túi khác đem về. Khui chai soda, tôi tu ừng ực chờ cu cậu dắt xe đạp điện ra chuẩn bị đèo mình về nhà. Trong số ít người thì Hanagaki Takemichi là người đầu tiên được tôi dẫn đi ăn, mặc dù quen nhau không bao lâu nhưng tôi có cảm giác thằng nhóc giống như ai kia vậy.

Bầu trời xanh đã dần chuyển sang màu cam đỏ đẹp mắt, phía xa kia tôi còn nhìn thấy bầy chim nhạn đang bay về tổ. Những đám mây nhuốm màu hoàng hôn cuộn tròn giống như đang nghỉ ngơi, sắp chìm vào giấc ngủ ngon lành sau một ngày di chuyển theo những cơn gió mệt nhoài.

Những ngôi nhà ngói đỏ được thay thế bằng mấy tòa cao tầng san sát nhau khi chúng tôi ra khỏi khu phố nọ, cung đường trở nên tấp nập trái ngược hoàn toàn với trống vắng và yên bình trong phố nhỏ. Ánh đèn đường dần buông và con người thì rảo bước trên phố đông, Tokyo, thật hoa lệ.

Xe đạp điện bon bon trên đường lớn, chúng tôi quyết định đi lòng vòng trước khi về nhà vì sẽ thật chán nếu tôi về ngay bây giờ. Hơn nữa, ngố tàu cũng không có ý định dừng xe đâu. Chốc lát, ngố tàu theo chỉ dẫn chở tôi đến một lớp học thêm trên đại lộ đông tây. Ở đây có xe đẩy bán kẹo bông ngon lắm, hồi đấy chiều nào tôi đi ngang qua đây cũng mua một que ăn riết ngán luôn.

Vậy tôi đến đây làm gì trong khi không phải để ăn kẹo? Đúng. Bạn thấy ý đồ của tôi rồi đó.

"Hi... Hina!??"

Hanagaki Takemichi gào lên khi nhìn thấy cô bạn gái tóc màu đào vừa bước ra khỏi trung tâm dạy học cùng bạn mình.

"Ta... Takemichi!? Anh làm gì ở đây!"

Ngố tàu quay mặt sang tôi, buồn vui lẫn lộn cùng bối rối. Lúc Tachibana Naoto đến thăm tôi có hỏi mấy câu, trong đó cũng đề cập đến chuyện nhà Tachibana có bố là cảnh sát mẹ là nội trợ. Còn cô chị hiện học ở trung tâm dạy thêm trên đại lộ.

Chà, đúng là con nhà quan chức lớn. Chậm rãi nhâm nhi điếu thuốc lá, tôi ngồi lên xe đạp điện ụn ga trực tiếp phóng đi luôn. Thôi thì người ta có lòng thì mình cũng có thành, đã tốn công dắt nó đến tìm bạn gái như vậy mình cũng nên chừa không gian cho hai đứa nó chứ.

Khoan, ngồi nghe lén xíu đã.

Thế là tôi phanh xe, lùi đến chỗ ban nãy rồi tu chai soda còn lưng chừng.

"Sao anh ở đây, Takemichi?" Cô gái của ngố tàu nói, vẻ như đang trách móc nhưng thật ra là đang khoái lắm. Người yêu không báo trước đến tận lớp học thêm mình chưa từng nói qua thì sao không yêu cho được? Phải tôi mà được như vậy tôi cũng nguyện đi theo cả đời.

Ngố tàu lắp ba lắp bắp, "Anh, Anh đưa anh Haru đi ăn ấy mà...!!"

"Anh Haru?"

Thấy cô gái nhỏ tò mò nhìn qua, tôi liền quơ tay chào lại, ấy vậy mà cô nhỏ lại lúng ta lúng túng trông ngại ngùng lắm.

Đôi gà bông này dễ thương ghê.

Quyết định thế, tôi gọi hai chú gà bông qua mua cho mỗi đứa cây kẹo gòn. Kẹo được bọc trong cái túi ni lông rồi xiên qua bằng que tre, người ta bán trên mấy chiếc xe đạp cà tàng kiểu vầy nè.

Hồi trước họ bán trước cổng trường nên tôi với đám bạn hay ghé ra 'ủng hộ' lắm. Bây giờ hương vị vẫn thế, vẫn ngọt lịm như xưa. Kẹo vừa liếm một phát là tan ngay trong miệng, ngọt ngọt thơm thơm lại nhiều màu sắc, nhìn thấy mà mê.

Ngồi trên xe đạp điện nhâm nhi que kẹo bông ngắm xe cộ qua lại, tôi mới thấy cuộc đời này thật tươi đẹp làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info