ZingTruyen.Com

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

64

TrmNguyn909200

Giở cuốn báo sáng được người phát báo quăng vào hòm thư, tôi chóp chép nhai cục kẹo cao su ngồi vắt vẻo trên hàng ghế của cửa hàng tiện lợi. Giờ xế chiều, hẳn mới ba bốn giờ nên cửa hàng vắng lắm. Ngoài tiếng nhạc trẻ của mấy cô ca sĩ thần tượng phát qua cái loa, thì tôi chỉ nghe mỗi tiếng cười khúc khích của anh chàng thu ngân đang xem hài, cả tiếng lật báo sột soạt trên tay mình nữa.

Nhả bã kẹo cao su thứ hai trong một tiếng vứt vào sọt rác dưới gầm bàn, tôi nheo nhéo khóe mắt, thầm tặc lưỡi gập tờ báo làm đôi rồi đứng dậy đi loanh quanh cửa hàng.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi cùng Kazutora thiêu rụi con xế hộp đen xì xì thơm phức mùi polyme. Lại chả, tôi không nghĩ lão già đó lại khoa trương đến mức 'treo thưởng' cho bất cứ ai tóm được thằng đã đốt xế cưng của lão.

Đúng là suy nghĩ của những kẻ thừa tiền, đăng chuyện nhà mình lên trang nhất của báo sáng, còn thêm cả khoản tiền thưởng 'khủng khiếp' theo góc nhìn của tôi nữa. Chà, bạn biết đó, tôi đã quên béng mình là thủ phạm của vụ đó. Bây giờ mà đi đầu thú thì tiền đó phải của mình không?

"Dạo này bất lương lộng hành quá, đến cảnh sát trong khu cũng không bắt được."

Anh thu ngân thấy tôi cầm cuốn báo gập, tay kia xách theo hộp sushi sáu miếng nguội ngắt với một hộp sữa chua liền ấn nút dừng bộ phim mình đang xem. Anh ta ưỡn lưng, ngáp một cái rồi thản nhiên bàn luận như thể nãy giờ cũng đọc báo mạng giống tôi. Khinh khinh ra mặt, tôi nhếch môi chẳng thèm đáp.

Cái máy quét mã cà lên tấm tem trên hộp vang lên tiếng tít, tôi liếc mắt ngó quanh, vội chạy đi lấy thêm sữa bò để uống vào buổi sáng.

"Lấy hộp trên cùng đấy. Cái đó hàng mới nhập về, giá thành cũng rẻ hơn."

"Cảm ơn?"

"Muốn tốt cho cái ví của cậu thôi."

Tôi chau mày, thở hắt một hơi lục lọi túi quần lấy ra cái ví tiền dẹp lép còn mấy tờ tiền nhăn nheo. Rốt cuộc... tôi nghèo đến mức nào?

"Cậu nghèo kinh niên khu này ai chả biết. Thằng nhóc Chifuyu còn lưỡng lự lúc nghe cậu mua peyoung cho đó."

Hóa ra là nó. Tối cho mày ra đường ngủ.

Mori biết tôi không phản bác, được nước lấn tới luôn.

"Thậm chí cậu còn bị đuổi việc vì làm rớt đống tã lót cơ..."

"Khoan. Sao anh biết?"

Và Mori bĩu môi: "Mấy bà hàng xóm không chỉ nhiều chuyện một người mà là rất nhiều người! Tôi nghe bọn họ nói nên mới biết thôi."

"..."

M* kiếp.

"Mà cậu cũng đọc rồi phải không. Cái vụ đốt xe tuần trước ấy." Anh chàng lấy túi ni lông bỏ đồ vào vừa nhướng mày. "Chúng đốt xong còn cuỗm luôn kính chiếu hậu, hồ sơ cũng bị vứt xuống cống."

Ác.

Ai chơi ác thế không biết.

Không thèm đáp, tôi nhún vai thể hiện sự đồng tình tiếc rẻ mà bản thân một thằng thủ phạm có thể làm ngay lúc này, giả sử hôm đấy có người nhìn thấy hai chúng tôi đi chăng nữa thì cũng bị phang một gậy nằm lăn queo. Kazutora sẽ triệt để tiêu diệt sạch đứa nào dám ngáng chân nó. Đôi khi tôi thấy nó hơi cực đoan khi 'vô tình' đấm tôi một cú nhưng biết sao được, tâm lý nó... hơi có vấn đề.

"Phải rồi, cậu có nhận giao hàng không?"

Anh chàng thu ngân gõ lên mặt bàn tính, miệng vừa nhoẻn đồng thời ẩn ý dưới đáy mắt một 'phi vụ' cực kỳ hời nếu tôi nhận.

"Cụ thể chút đi anh bạn."

Ngay lập tức anh ta cười phá lên, khác hẳn bản mặt lạnh lùng không quan tâm lúc tôi, Matsuno và Baji đến mua hàng rồi quậy một trận um sùm. Anh ta lấy trong túi tạp dề ra chùm chìa khóa có cái móc hình con mèo dúi vô tay rồi hất mặt nhìn ra ngoài làm tôi bất giác nhìn theo, bên ngoài bãi đỗ xe của cửa hàng - nơi có chiếc tay ga chuyên dụng dành cho nhân viên giao hàng.

Như hiểu được ý định của ai kia, tôi thoáng chần chừ cười gượng, nhưng anh chàng kia không hề bỏ cuộc mà tiếp tục 'dụ dỗ'.

Bả vai dường như không chỉ bị dăm ba cái vỗ đè nặng mà còn kèm theo hai chữ 'trách nhiệm'. Biết trốn không được, tôi đành xuống nước nghe con người xảo quyệt kia bày trò.

"Tuyệt!"

Anh ta reo lên phấn khích, sau đó lại chù ụ bản mặt sau khi thấy tôi ỉu xìu không muốn nhận.

"Thôi nào, cậu không biết đâu. Tôi cũng có nỗi khổ của riêng mình. Em yêu của tôi muốn đi chơi trong hôm nay nhưng tôi lại bận mất tiêu. Một năm tôi dành cho em được-"

"Thế anh là đồ bạn trai tồi." Tôi chộp lấy chìa khóa cùng bản đồ được vạch sẵn, tranh thủ khinh bỉ đá xéo mấy câu rồi ngúng nguẩy xách đồ ra ngoài.

"Xì. Cậu thì biết gì? Thà tôi có bạn gái, còn cậu vẫn độc thân. Hai tháng nữa Giáng sinh rồi, đừng nói lại rủ nhóc Chifuyu đi chơi nữa nhé?"

Tôi bất mãn đáp. "Đúng rồi đó, tôi ế nên mới phải rủ thằng nhóc đi chơi cho bớt buồn đấy."

Vịt thường chạy theo đôi, tôi với Matsuno cùng là một đôi vịt cùng ế.

Địa điểm tôi cần đến là tiệm bán pizza chỗ thằng chả làm bán thời gian, còn cái cửa hàng tiện lợi gần trường trung học này là của chú ổng. Mấy hôm nay chả đến làm vì người làm ca sau bị bong gân không thể di chuyển nhiều.

Hì hục tháo xích cả nửa ngày trời, tôi ngồi hẳn xuống đất mò từng cái chìa khóa được kết từ năm cái chung một chùm. Chả lấy lý do sợ quên sợ mất, nhưng nói trắng ra là đang làm khó tôi thì có!

Đội cái mũ bảo hiểm to quá khổ với đầu mình, tôi dắt xe ra khỏi bãi chầm chậm vặn ga chạy ra khỏi khu dân cư. Đường cũng gần, không quá xa nên chỉ cần cua qua mấy nhánh rẽ ngoằn ngoèo là đến được đường lớn. Tôi đanh mặt, nheo mắt nhìn lòng đường đầy tiếng bô xe nhả khói đang đợi đèn xanh đèn đỏ. Chiều tan nên đông lắm, nhất là cái tiết mà gần lễ hội ma quỷ Halloween này.

Năm ngoái tôi không tham gia, chỉ phát kẹo cho mấy đứa con nít gần nhà, mà có cả Matsuno nên tôi định tặng chúng một mẻ kẹo táo đóng gói bán trong siêu thị.

Nào ngờ... tôi trót nhìn nhầm hộp 'kẹo cao su' trên kệ cao nhất, dứt khoát mua hẳn hai hộp rẻ nhất gồm mười cái vị thường(?). Hèn chi lúc tính tiền, nhân viên lại nhìn tôi như sinh vật lạ. Đến tận lúc diễn ra lễ hội, tôi mới biết mình mua nhầm và thề rằng thằng ngốc Matsuno đã không thể đối mặt với tôi suốt một tuần sau đó.

'Kẹo cao su' đó là kẹo mà ai cũng biết, ai không biết thì làm ơn lên mạng tra cứu hoặc hỏi anh chị em nếu bạn chắc chắn mình không bị đòn.

Sau vụ việc 'đáng tiếc' năm đó, tôi bị sang chấn tâm lý với các loại kẹo đóng hộp nói chung và kẹo cao su nói riêng. Vui lòng đừng rủ rê tôi làm gì liên quan đến hai thứ ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com