ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

62

TrmNguyn909200

Kazutora được dẫn sâu vào trong cửa tiệm, thứ mà nó chưa hề nghĩ đến sau khi bước vào.

Haru đạp cái cửa gỗ cọt kẹt, nó nặng trịch và cứng ngắc khiến gã đau đáu rít lên, Kazutora biết gã là một kẻ yếu đuối, ngay từ hôm nó gặp gã trong con hẻm và khi đang thưởng thức ramen của Chibata cùng Baji.

Nó hung hăng đẩy gã sang một bên, dùng một lực vừa phải đạp văng cánh cửa quét sơn nâu bị mối đục khoét cả ruột bên trong; trước cái vỗ tay vang vang đầy ngưỡng mộ và trầm trồ của kẻ lớn hơn. Chỉ nhiêu đây thì chẳng nhằm nhò gì với No.3 của Vallhalla cả.

"Kazutora tốt bụng thật."

Tốt bụng không phải là từ ngữ đúng đắn để nói về một bất lương đâu.

Phía sau cái cửa gỗ mục ruỗng là cầu thang xoắn ốc dẫn lên sân thượng của tiệm giặt. Kazutora bất ngờ trong giây lát, cảm giác như bản thân vừa rơi xuống cái ảo giác của kẻ thù, nó quay sang nhìn Haru đã nhanh nhảu bước lên trước, bàn tay chai sần của gã vẫy gọi cùng cái miệng công nghiệp như đắc chí lắm.

Trông cửa tiệm thấp chủng, xập xệ và cứ tưởng chỉ có một tầng lầu lại hóa ra còn có một tầng thượng thông qua cầu thang lên đó. Có thể do hiệu ứng ánh sáng và tiệm nằm lẩn khuất giữa những tòa nhà cao tầng nên việc đánh lừa thị giác của mấy kẻ không hay chú ý đến tiểu tiết là chuyện bình thường.

Cầu thang xoắn ốc rỉ sét tróc lớp sơn do oxi hóa, đôi chỗ còn bị thủng, nhìn sơ cũng biết nó không an toàn một chút nào. Và, Kazutora ghét nhất là vụn sơn bám đầy trên tay khi nắm vào thành cầu thang để giữ thăng bằng. Lúc này, nó chợt nghe tiếng càu nhàu của ai kia về vụn sơn, tay gã liên tục chùi vào mép quần và áo khoác, hòng xua đi những miếng vụn màu đỏ đô đang dính riết lấy tay mình. Kazutora im lặng cất bước theo sau, chậm rãi, chậm rãi và chậm rãi, để chân mình giẫm thật nhịp nhàng lên bệ cầu thang, cộp cộp. Nghe như tiếng vỏ lon lăn trên đường do gã đá vậy.

Thang càng lên cao, ánh sáng của bầu trời xanh trong bên ngoài càng hiện ra rực rỡ, ngày một rõ hơn và chiếu rọi khắp khu nhà bên dưới đã bị mất hút cùng phần bóng tối đen như vết mực vẩy trên trang giấy. Hanemiya Kazutora cảm tưởng, chỉ cần sảy chân một cái thì chính nó sẽ là kẻ chết chìm trong bóng đen cô đơn dày đặc không bao giờ thoát được.

Gió cuồn cuộn thổi qua cửa hầm dẫn lên tầng thượng, ánh sáng le lói giữa không gian quạnh hiu vắng vẻ chỉ có hai người bỗng nhiên bừng sáng lạ thường. Hanemiya Kazutora vì tia sáng đột ngột mà mắt nhắm mắt mở, tay bất giác giơ lên để che đi cái nắng rọi ban chiều đang hắt thẳng vào mặt.

"Đây! Căn cứ bí mật của anh mày!"

Gã trai phấn khích, liền nhảy vọt lên phía trên sàn gỗ bám đầy bụi được lót một tấm thảm màu xanh dương như miếng giẻ lau nhà, nó nhàu nhĩ, bám đầy phân chuột phân gián. Haru cười toe toét, hai tay đồng thời dang rộng đứng ngược hướng nắng, biến bản thân trở thành màn che nắng di động cho Kazutora. Nó ngẩn ngơ, môi mấp máy mấy cái rồi im bặt. Tự dưng thấy lạ lạ sao.

"Tuyệt không? Người ta bán nhà rồi nhưng không ai mua nên tao lấy cái ban công này luôn."

Tự nhiên ghê gớm.

Haru dùng chân đá phăng mấy cái thùng cát tông màu nâu được dán băng keo trong cẩn thận không chút thương tiếc, tiếng loảng xoảng trong thùng đập xuống sàn gỗ kêu lên thật chói tai, Kazutora nghĩ đó là tiếng của những chiếc ly thủy tinh vỡ cho đến khi nó nhìn thấy vài cái cờ lê, tua vít và mỏ lết, hoặc ti tỉ những thứ mình từng thấy trong bộ đồ nghề của Baji rơi khỏi thùng.

Nó biết đó là gì, Baji cũng là thằng 'lão luyện' trong chuyện sửa xe, Kazutora nhớ con xe yêu của Baji (được gọi là con gián) thuộc hãng Suzuki GSX250E được tên ấy đem về tu sửa. Nếu không đề cập đến cái tên kỳ cục thì chiếc xe trông khá hoàn hảo. Và Kazutora đoán, gã trai cũng là thằng thợ điên khùng.

"Mấy cái đó của mày à?"

"... Ừ, của tao. Ngồi xuống đi, đứng chi mỏi chân."

Gã lục tung mấy cái thùng rồi lôi ra tấm đệm cũ rích dường như đã nằm khá lâu trong thùng, bụi bay tứ tung và nó thấy gã trai ho sặc sụa. Cái ghế êm ái được lót tấm đệm trên két bia rỗng, đặt chỗ đối diện cái sofa nhung xỉn màu sữa đặc. Kazutora không chần chừ, ngồi xuống ghế trong khi ai kia đang cởi áo khoác và ném vào cái máy giặt cũ đã móp méo, mất vài cái nút và được thay bằng cục giấy cứng.

"Tao đã nói mình sẽ giặt đồ mà, tin rồi chứ?" Haru nói, giọng gã hơi ngân lên dường như rất thích thú lắm khi cho nó biết căn cứ bí mật của mình. Nó ậm ừ, vẻ không mấy hưởng ứng với nơi đầy bụi bặm, ẩm mốc và bốc mùi rỉ sét như thế này.

Vệt nắng le lói từ ban công rọi xuống sàn gỗ lót thảm, chạy nhảy tung tăng cùng hạt bụi con lấp lánh. Hanemiya Kazutora trộm nhìn gã trai ngâm nga bài đồng dao mùa hạ lỗi thời, bài ca đến từ cái radio cũ đã mất hai cái ăng ten được đặt trên chiếc bàn gỗ sứt mẻ, nó thấy gã thả phịch người xuống cái sofa nhung, chân vắt vẻo và đầu ngửa ra sau nhìn thoải mái lắm.

Tiếng máy giặt chạy ầm ầm vang vọng khắp ban công mùi mẫn đón gió lộng và nắng ấm, từ đây có thể nhìn bao quát được khung cảnh của những tòa nhà cao tầng bên kia, trên nóc tầng thượng có người đang phơi đồ, có người đang giũ cái chăn ướt nhẹp cho ráo nước, lại có người đang ngồi hóng gió mát nhìn thinh thích yên bình lắm. Kazutora thích những sân thượng không có ban công, nó muốn có cảm giác tự do, tự do sải cánh như cánh chim chao liệng cùng trời xanh mây trắng.

Tiếng nhạc viu viu trong gió, nghe thích tai mà thú lắm, như sóng biển dạt dào cuộn xô mùa hè. Kazutora ngước lên rồi nhìn xuống, trên sàn có vài con kiến đen đang kiếm mồi, bọn nó đóng tổ dưới cái rãnh giữa hai tấm gỗ mục, mỗi lần bước đi đều kêu cọt kẹt không mấy chắc chắn.

Những con kiến chỉ lũ là côn trùng ngu ngốc, giống như người lớn, lúc nào cũng nhìn đời bằng con mắt của kẻ bề trên và lệnh cho kẻ khác bằng cái giọng khó chịu. Kazutora chúa ghét loại người đó, rặt một bè một mẻ cả.

Gã trai với tay điều chỉnh cái nút âm trên radio, ban đầu nghe hơi rè rồi tuýt lên một tiếng rõ chói tai sau đó, Kazutora liền nghe được giọng nói êm như suối nguồn róc rách của cô phát thanh viên đang nói về dự báo thời tiết cho ngày mai. Nhiều gió, ít mưa và không nắng gắt. Lúc này, Haru ngó lên nhìn Kazutora rồi cái miệng nhăn răng mà cười.

"Ở Harajuku cũng có nhiều thứ hay ho lắm, tao với mày nên đi một chuyến."

Gã mời mọc, Kazutora bắt đầu không tin vào những lời nói gió bay của Haru, nó có cảm giác mình đang bị dắt mũi.

"Sao cũng được."

Haru lật lật những trang giấy trắng ố vàng do thời gian của quyển sách mà gã giấu dưới đệm sofa, đôi chỗ thấm nước bị nhòe mực và rách nát. Gã trai liếm môi, đọc được mấy trang rồi bảo.

"Ăn gì không, đồ Trung nhé?"

"Không thích."

"Sushi băng chuyền?"

"Tao không thích đồ sống."

"Ramen?"

"Ăn riết ngán rồi."

"Lẩu Thái?"

"Nóng trong người lắm."

"Chứ mày muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được."

Kazutora cười thầm khi thấy gương mặt bất mãn cau có trước câu trả lời kỳ cục, song, nó chợt nhận ra mình đang hùa theo gã, một khoảnh khắc nào đó nó đột nhiên thấy mình đang được bình yên?

'Bình yên' không có trong từ điển của Hanemiya Kazutora.

Trời về chiều, nắng tắt.

"Quyết định thế nhé, tao với mày sẽ ăn katsudon. Sau đó sẽ đi... Mày muốn đi đâu tiếp?"

"Về nhà."

Nó nói.

"Thôi nào." Haru phản đối ngay lập tức. "Tao hứa sẽ đưa mày đi chơi. Và... Tao sẽ tổ chức sinh nhật cho mày."

"Sinh nhật?"

Haru gật đầu.

"Vì mày không nói cho tao biết nên tao quyết định hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho mày. Chúng ta có thể làm tất cả mọi thứ mày thích, Kazutora."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info