ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

6

TrmNguyn909200

Khoảng chiều tối, tôi về nhà.

Cùng một lon coca cola kiêm luôn thức uống ưa thích của Sano. Anh đã dúi vào tay trước khi đuổi tôi về, anh còn bảo muốn đến đây chơi bao giờ cũng được dù đây là lần thứ hai hai đứa gặp nhau. Thực ra tôi cũng không chắc vì lần trước chúng tôi còn không xã giao được một câu đàng hoàng. Anh khá tự nhiên và thoải mái, mặc định với cái tính hồn nhiên thơ ngây đó khiến tôi thấy ngại, hoặc vì bọn tôi chỉ cách nhau năm tuổi nên tôi không hiểu được suy nghĩ của người từng trải.

Sắp xếp mấy lon đồ hộp và thịt giảm giá ngăn nắp vào tủ lạnh, tôi quyết định khui hộp sữa bò mới mua xem như bữa tiệc chúc mừng vì được ngủ tới mười giờ sáng thay vì phải dậy vào tám giờ tối như dạo trước. Tôi thả phịch người ra phòng khách cùng cái bụng no căng, rồi thiu thiu ngủ với mấy cơn gió lùa vào từ cửa sổ.

Reng!!! Đó là cho đến khi đồng hồ bỗng dưng reo lên. Nghĩ lại thì hình như tôi chưa đổi giờ cho nó. Tự nhiên thấy bực vì bị phá, tôi cầm cái đồng hồ báo thức lên và ném nó bay vô góc tường. Choang!! Vỡ luôn cái chuông có con mèo xám kỳ cục trên đầu. Con mèo xám bằng nhựa nằm vất vưởng trên chiếu cùng mấy mảnh vỡ của mặt kính rải rác, cho dù bị ném thêm nhiều lần như thế nữa thì cái đồng hồ vẫn luôn di chuyển như thường. Nó không chết máy, cũng không bị hỏng và vẫn reo vào ngày hôm sau.

Nó khiến tôi phát bực!

Sao cái đồng hồ này lại lì lợm thế chẳng biết. Nếu tôi mà là đồng hồ báo thức, tôi đã im thin thít khi bị ném luôn rồi!

Reng, reng.

Cái điện thoại nằm trên sàn bỗng reo chuông ngắt ngang dòng suy nghĩ chạy trong đầu. Tôi lèm bèm nhặt lấy chiếc điện thoại cùi bắp lên xem ai gọi thì bất ngờ thay, người gọi đến lại là lão chú kẹt xỉ!

Bật cười ha hả một tiếng đầy cợt nhả với người họ hàng vốn dĩ đã cắt đứt liên lạc bao lâu, nay đột nhiên gọi đến hỏi thăm làm tôi có chút phấn khích? Nén điệu cười khinh vào trong họng, tôi áp lên tai nghe cái giọng oang oang chúa chát như con gà gáy mà mấy tháng rồi không được nghe.

Vẫn thế mà thôi. Vẫn là thằng cha keo kiệt kẹt xỉ không thèm quăng một cắc một xu nào cho thằng cháu nghèo nàn, trong khi sẵn sàng vung cho mấy cô đứng đường với gương mặt đầy phấn son lố bịch.

Tôi tặc lưỡi, ngắt máy giữa chừng để bảo vệ lỗ tai mình rồi chặn luôn số máy của lão ta. Ngu ngốc. Tôi chẳng hiểu sao tôi với lão lại là họ hàng gần mà không phải họ hàng xa nữa! Vứt xác cái điện thoại vô dụng đang rung lên trong xó tường, tôi cau có đi vào nhà vệ sinh đóng cửa mạnh bạo làm thiếu chút nữa thì rơi luôn cái cửa kính vốn đã hỏng khóa từ lâu mà tôi không chịu thay.

Cái cuộc sống tự lập chó chết!

Mặt nặng mày nhẹ thầm rủa cái cuộc đời khốn nạn, tôi phun đống bọt kem đánh răng xuống bồn rồi trút cơn giận dữ bằng việc ngâm mình trong bồn tắm. Đổi ý rồi, hôm nay không ăn tối, mất cả hứng ăn ngon.

Đang sửa soạn lại đầu tóc chuẩn bị ngủ thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ, tôi thở dài chẳng buồn thắc mắc đã tối muộn rồi ai còn làm phiền, chỉ mặc tạm cái áo phông với quần đùi rồi vắt khăn lên đầu lau tóc ra đón khách.

Tưởng ai hóa ra là thằng nhóc nhà sát vách có thể coi như hàng xóm vì bọn tôi không mấy thân thiết, cũng như chỉ đụng mặt vài lần. Nó tên gì ấy nhỉ? Mit... Mitsuya... Taka... À, Mitsuya Takashi. Dạo trước tôi thấy thằng nhỏ chơi nguyên con rồng trên thái dương trông ghê lắm, chẳng được gì nhưng được cái y chang mấy thằng cha xăm trổ phang mặt tôi. Nay nó nuôi tóc dài hơn tí, che được nửa nửa con rồng rồi.

"Có chuyện gì hả, Mitsuya?"

Thằng bé cách tôi năm tuổi, sống cùng người mẹ bận rộn và hai đứa em gái nhỏ hơn tới gần mười tuổi. Nó sang đây chỉ để hỏi tôi đã ăn tối chưa, chưa thì sang nhà nó ăn chung. Những ngôi nhà sát vách trong khu nhà thuê kiểu này thường cách âm rất tệ, nhưng tôi không nghĩ từ "tệ" đã đủ để diễn tả được chúng. Đó là lý do vì sao tôi có thể biết được tất tần tật chuyện trong cái khu này, dù sao cũng chỉ là làng trên xóm dưới, tầng nào cũng là hàng xóm.

"Cảm ơn lòng tốt nhưng anh ăn rồi."

Ọt, ọt...

"... Tôi nghe bụng anh kêu..."

Cái dạ dày phản chủ!

Căn hộ sống bốn người nên chật chội hẳn, tôi có thể ngửi thấy mùi người ở đây thay vì mùi gỗ cũ trống vắng giống bên tôi.

Mitsuya Takashi rất tự lập, mình nó chăm hai đứa em rồi sáng ra làm cơm trưa cho mẹ, bao giờ về nhà lúc sáng sớm tôi cũng nghe đôi ba câu của dì về nó. Đến mức tôi có thể tưởng tượng ra sau này đứa con gái nào cưới được nó thì may phải biết.

Bữa tối Mitsuya nấu nhiều, phần hai đứa em Luna và Mana là phần hơn, còn của nó thì bao nhiêu cũng được. Ngồi đợi cơm tối của nhà họ, tôi để cho hai đứa em nó nghịch đầu tóc của mình rồi lại quay sang thắt tóc cho cả hai.

"Luna, Mana, đừng phá anh Haru nữa."

Cơm tối có đậu hũ chiên, canh miso, dưa muối, cá chiên và một nồi cơm to tướng.

"Mời cả nhà xơi cơm!"

Được cảm nhận hương vị người khác nấu cho nó ngon hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info