ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

58

TrmNguyn909200

"A..."

Ôi cái đầu tội nghiệp của tôi. Tôi ôm đầu rên rỉ, cả người cuộn tròn trong cái chăn bông dày sụ không muốn tiếp xúc trực tiếp với không khí chợt se lạnh trong phòng.

Cửa sổ phòng mở toang hoang, rèm cửa chỉ kéo một bên phấp phới trong gió, hướng thẳng ánh nắng phản chiếu xuống sàn nhà, chim chóc bên ngoài chiêm chiếp chao liệng đang kiếm ăn mà bầy mèo lang thang ngoài chung cư cũng bắt đầu công cuộc của chúng.

"Meo."

Con mèo hoang lông vàng nhảy phốc lên giường tôi làm tấm đệm hơi lún xuống, nó kêu ngao ngao, dùng chân măng cụt đập trên trán tôi mấy cái như đánh thức. Thấy tôi không dậy, nó nghiêng đầu, ngúng nguẩy cái mông to nằm bẹp lên mặt tôi cuộn người ngủ ngáy.

Được rồi, chuyện này cũng bình thường thôi trừ việc lông nó hôi vãi! Tôi nằm dật dựa thêm được ba giây thì phải bật dậy lập tức vì khó thở, thiếu chút nữa đã chết ngạt rồi! Con mèo bị hất xuống đất đột ngột liền lồm cồm bò dậy, nó duỗi người rùng mình lắc lắc mấy phát làm lông rụng quá trời rồi lại ngửa mặt kêu ngao.

"Meo."

Đừng có mà kêu nữa! Tôi điên tiết muốn gào lên nhưng lại chẳng có sức, chỉ chặc lưỡi gãi đầu, sau rốt lại ho sặc ho sụa ra một đống lông mèo mắc vào họng. Ôi, ác mộng đây ư? Hay phải chăng đây là sự trừng phạt không có lý do cho tôi?

Sau khi nhậu nhẹt một bữa no nê xỉn quắc cần câu và được Baji Keisuke khiêng về thì tôi đã chính thức tử trận, ngủ li bì một giấc đến sáng không bị ngắt quãng do thức giấc giữa chừng. Đáng lý là thế nếu không phải vì con mèo này và...

"Meo."

"... Đồng bọn của nó."

Peke J dùi dụi cái đầu tròn ủm vào người bạn mình, miệng kêu meo meo rồi hai đứa lại rủ nhau nhảy phốc bằng cửa sổ để ra ngoài. Ủa rồi phá tao xong là chạy hả?

Tôi vò đầu bứt tóc, thả chân xuống sàn nhà hơi lạnh mà rời khỏi giường, trước đó phải gấp chăn đệm lại đã. Nếu hôm qua tôi tự về thì đã nằm la liệt trên ghế hoặc lăn đùng ra so pha ngủ rồi, còn Baji vì không biết tôi không hay sử dụng phòng riêng nên nó quăng tôi vào đây luôn. Dù sao trong nhà này cũng chỉ có mình tôi với mấy con mèo hoang, phòng ốc thì chả dùng nhiều nên cứ ném tôi đại đâu đó là được.

Ra ngoài phòng khách, tôi bật ti vi thu lại bản tin ngày hôm qua và mở tiếng hơi lớn chút để nghe. Sau đó xoay gót vào nhà tắm cùng quần áo, cứ thế bỏ cái ti vi đang chiếu thời sự mà tắm rửa, phải mất đến một lúc tôi mới bước ra. Chưa hẳn phải đến phòng khách liền, tôi lại rẽ bước qua nhà bếp làm một ly chanh ấm uống cho tỉnh người. Vị chua của chanh sẽ giúp tôi tỉnh táo hơn, cũng như tan bớt cơn đau nhức đang hoành hành trong cơ thể.

Bắt sẵn một ấm nước sôi, tôi nhón chân, mở tủ gác bếp lấy một mì ly vị hải sản ra đánh chén cho đỡ xót ruột. Nước sôi nhảy nút, tôi chờ chừng hai phút mới nhấc ấm đổ vào hộp mì đã được bỏ sẵn gia vị, trứng với xúc xích. Dù là hải sản hay mì chay hay sốt chua cay, tôi đều thêm trứng vào để tăng thêm hương vị cho mì.

Bưng theo hộp mì lên phóng khách, tôi mở toang cửa ban công cho gió buổi sớm lùa vào, thực ra đã tám giờ rồi nên cũng không còn sớm nữa. Chắc hôm qua tôi đã làm phiền tụi nhóc dữ lắm, tôi nhớ mang máng mình còn té lộn cổ xuống bụi lau trên mương nữa mà.

"Xung đột giữa các băng đảng ngày càng tăng cao, cảnh sát có thể tham gia vào cuộc..."

Hy vọng không có băng của Baji, dạo này bọn quái quỷ ấy lộng hành dữ lắm nên cẩn trọng là nhất thiết. Chưa kể nghe đồn còn có sử dụng cả dao giết người diệt khẩu, như vụ đánh lộn ở đền Musashi hồi 3 tháng Tám, không nghe đâu xa ngoài mấy cô mấy bác bán hàng ngoài đấy.

Họ bảo lúc tôi rời khỏi đền có xe cấp cứu đã đến, nghe người ta bảo người bị đâm hình như đang còn là học cuối cấp trung học cơ sở. Không biết sau đó có đến bệnh viện kịp không nhưng mong sao cứu chữa được. Nếu mà một băng đảng có liên lụy đến vũ khí thì sau này không yên được đâu. Cảnh sát không muốn làm lớn cũng phải, bất lương giờ nổi như cồn.

Nghĩ một chút, tôi tắt ti vi, sau đó vét mì còn dưới đáy ly ăn cho bằng sạch, đến nước dùng cũng húp hết rồi đem xuống bếp vứt hết cả vào thùng rác. Tiếp theo là đi vứt rác, thùng rác đầy ắp sắp không có chỗ chứa rồi. Tôi chép miệng buộc miệng túi lại, cầm cả bao rác đen bóng nặng trịch xách ra ngoài.

Hôm nay tương đối mát mẻ, không còn nóng nực và nhớp nháp quá thể nữa. Tôi ngáp ngắn, thuận tay ném túi rác nặng vào bãi đổ cách nhà chừng năm mươi bước chân, nằm giữa hai bức tường và được chắn bằng cái lưới sắt bị thủng. Xong xuôi, tôi phủi tay, ngúng nguẩy quay về nhà.

"Haru đấy à?"

Cái giọng này không còn ai ngoài người đó!

"Chào buổi sáng, cô Matsuno."

Người phụ nữ tóc vàng hoe búi củ tỏi này là mẹ của Chifuyu, con mèo vàng ham chơi hay làm mẹ nó phải cằn nhằn chống nạnh. Tôi gãi đầu, lon ton chạy đến chỗ mẹ của Matsuno giúp cô xách nào rau củ nào thịt thà được mua từ siêu thị sáng.

Quá trời là đồ ngon, dự đoán hôm nay nhà người ta sẽ ăn sườn. Sườn non một là tôi sẽ làm canh cho dễ húp, hai là sườn sốt nấu với dứa hơi mặn chút. Có lẽ bữa trưa hôm nào đấy tôi sẽ ăn với sườn.

Trong lúc mãi nghĩ ngợi, chẳng biết đến nhà từ bao giờ. Tôi trả những chiếc túi nặng trịch cho cô Matsuno, người đang lục tìm chìa khóa nhà trong túi áo khoác.

"Phải rồi, chờ cô một chút nhé Haru."

"Dạ vâng."

Không biết cô Matsuno có biết sáng nay thằng con cô đã qua ăn chực bữa sáng nhà tôi không. Công nhận bản thân cũng nghị lực thật, xỉn quắc cần câu dứt một giác tới năm giờ sáng dậy uống cà phê rồi vô ngủ tiếp. Đúng kiểu, tỉnh queo luôn á!

Đứng một lúc, cô Matsuno cũng trở ra cùng túi thức ăn hạt dành cho mèo và túi kẹo gummy bear. Tôi giật mí mắt, kẹo chắc chắn là của thằng con cô rồi, còn thức ăn cho mèo...

"Peke J chắc làm phiền cháu lắm, cô xin lỗi nhé. Với lại đây là thức ăn cho mấy con mèo, cháu cứ lấy đi nhé."

"Cháu không nuôi mèo, cô Matsuno..."

Cô nghe xong ngẩn người ngạc nhiên: "Thật sao? Mọi hôm cô thấy cửa sổ phòng con lúc nào cũng có mèo chạy vào, cô cứ nghĩ chúng là của cháu."

Cứng họng, tôi gãi đầu, chỉ đành cầm lấy túi thức ăn hạt và kẹo để khỏi mếch lòng hàng xóm. Dù sao thì Baji Keisuke trước đó cũng đã cho tôi một gói nhỏ để phòng hờ, và tuyệt thật, con mèo đen Peke J chiều nào cũng qua xử sạch rồi.

Riết chẳng biết nó là mèo nhà ai nữa, hết dính theo Baji rồi lại sang bám đỗ nghèo khỉ là tôi.

"Mà cô nhờ cháu vài việc được không?"

Tôi gật đầu: "Cô cứ nói ạ."

"Cô phải về quê vài hôm nên không có thời gian chăm sóc cho Chifuyu, bây giờ nó đang bận học nên cô cũng không thể cho nó về quê được. Nên cháu có thể trông nó giúp cô vài hôm không?"

Thật ra là không. Và tôi muốn từ chối, vì Matsuno Chifuyu sáng nay vừa sang ăn chực (hầu như nó đều đi ăn chực)

"Ơ vậy..."

"Cô giao toàn quyền quyết định cho cháu mà, Haru. Con hiền quá nên bọn nhóc mới làm tới đấy."

"..."

Tôi chưa kịp nói gì luôn ấy, phụ nữ đúng là những sinh vật đáng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info