ZingTruyen.Info

Tokyo Revengers | Hộp Quẹt Và Điếu Thuốc

50

TrmNguyn909200

Tắm bồn.

Đúng là thiên đường.

"A~ sống rồi."

Giá được làm điếu thuốc lá với nhắm tí bia thì tuyệt cú mèo. Tôi ngửa đầu vắt vẻo, thoải mái chuyện trò với ông bác trung niên ngồi bên, người bỗng nhiên trở thành bạn nhậu trong tích tắc dù khoảng cách tuổi tác giữa hai bên cách nhau một giáp.

Ông bác còn lên hẹn cuối tuần này ra quán nhậu bên bờ sông làm một bữa, sẵn tiêu về chuyện đời sống cho bớt sầu khổ. Đời người lắm đau thương, xô bồ và mệt mỏi khiến con người ta chết mòn, chỉ có rượu và bạn nhậu mới làm ta say sưa quên trời quên đất.

Bỗng nhiên thấy bản thân không còn 'trẻ', chẳng còn sung sức tuổi trâu cày như lũ giai trẻ thời nay. Nói thế thôi chứ tôi mới hai mốt, còn trẻ chán. Cơ mà đem so với lũ oắt con hiện nay thì đúng là mình lép vế thật.

Chưa kể tuổi đầu hai rồi chưa một lần đan tay gái. Chưa được nghe người ta tỏ tình hay tỏ tình ai bao giờ. Đến hai cái tem cũng chưa được bóc. Nhìn bọn oắt con bây giờ xem, hôm nay nói yêu anh này còn anh kia thì để hôm sau. Người yêu mà làm như cái áo, áo đẹp thì mặc đi chơi, áo xấu thì vứt xó tủ, nhìn thấy mà tội giùm nhưng không lẽ mình lại chen vào? Mắc công lại bị nói 'xài đồ cũ' của người ta.

Nhắc yêu đương mới nhớ, lúc còn học cấp hai với chúng bạn, có thằng thích nhỏ kia trong lớp nhưng nhát quá nên không dám nói, bao giờ cũng chỉ lén bỏ sữa vào hộc bàn người ta rồi thầm mơ mộng thôi. Thân là bạn bè chí cốt, còn là thủ lĩnh của tụi nó nên tôi phải ra chiêu gì đó giúp bạn mình thoát ế. Nhưng tiếc cái bản thân cũng là tay mơ, tới tận lúc sau mới biết chữ thích nó nghĩa làm sao thì muộn rồi.

Tôi còn nhớ lúc đó mình đã chạy đông chạy tây tìm cỏ bốn lá cho thằng chả đem tặng nhỏ, với mua thêm hộp sữa chua uống cho bớt quê nếu bị từ chối.

Nguyên một nhóm không đứa nào có người yêu, nhưng cứ phải là thích văn thơ bay bổng. Làm một bài thơ dài ba trang tập đem tỏ tình, vào phút thứ tám chín tôi còn dặm chút mắm thêm chút muối cho nó văn hơn nhưng ai mà ngờ nhỏ vừa nghe xong thì chạy đi luôn.

Và mặt nhỏ lúc đó kiểu rất ba chấm. Em quỳ em lạy các anh.

Ủa em? Thơ hay thế mà?

Giờ nhớ lại, tôi nghĩ mình đã hiểu vì sao bọn nó nhất quyết không cho tôi tham gia vào 'chiến dịch yêu đương' rồi. Chính là vì văn chương tôi tuyệt đến mức chúng bạn cũng không thể hiểu được. Vì tôi cũng đâu hiểu mình ghi cái gì đâu.

Mà cái tính đấy cũng di truyền từ ba mẹ tôi. Hồi đó nghe mẹ kể, lúc ba cầu hôn mẹ nhưng không có nhẫn, tại bả đòi nhẫn kim cương mạ vàng mà ổng tìm không ra.

Thành thử ổng lấy nắp lon bia mua trong máy bán hàng tự động, uống hết trơn, mặt đỏ lè cầm tay bả, run run kêu, mình cưới tôi nhé? Hôm đấy năm giờ sáng ngày hai mươi tư, nhân lúc bình minh vừa lên, mảng sáng vu vơ vây quần trên những áng mây tinh nghịch đang xõa mình nhấm nháp ly nước ngọt ngào được làm từ nắng, soi xuống con phố chớp nháy đèn đường nhìn hai con người đang cuống quít nhau bật cười vì lời cầu hôn bất ngờ.

Thương nhau lắm mà bỏ thằng con bơ vơ thế này đây.

Còn bây giờ, lòng người như cái bánh tráng, lật qua lật lại, quay như chong chóng trong gió. Nhiều hôm mình cứ nghĩ mình cảm nắng em này, nhưng đâu có ngờ bữa nay lại thinh thích em kia. Thế là lại phân vân. Thôi thì mình là người lớn nên yêu cả hai em.

Con người là thế. Đến họ còn không hiểu nổi mình thì ai hiểu được họ?

Không nên tin tưởng người khác quá nhiều, cũng không nên tin vào tình yêu chỉ mới ngày một ngày hai được 'yêu' qua cái nắm tay với dăm ba lời đường mật rồi nghĩ rằng trọn vẹn. Đó chẳng phải yêu, cũng chẳng phải thích, đó chỉ là cảm xúc nhất thời vì mình nghĩ mình cảm nắng người ta. Nhưng khi nắng chói rồi lại muốn che dù cho bớt nóng.

Thang đo tình yêu không thể đo hay nói được bằng lời. Thích và yêu quá phổ biến nên nó bị lạm dụng, nói đôi ba câu khoa trương hoa mỹ nhưng thật chất nó chỉ là copy paste vài câu trên trang web thả thính nào đó. Tuy cũ nhưng cũng rất mới, điển hình với những con gà mờ như tôi. Tình yêu là thứ phức cmn tạp, không nên hiểu và đừng cố gắng hiểu làm chi.

Nếu được thì làm như tình tôi đây, đốt cháy giai đoạn vừa hôn một cái xong cầu hôn luôn. Đã câu cá thì phải câu như thế, cứ rề rà mãi khéo bị người ta cuỗm mất.

Dù sao thì tôi không nên bàn luận chuyện tình người ta làm gì. Chính bản thân cũng trải qua hai mối, một đơn phương một yêu, nhưng đều có chung kết cục âm dương cách biệt. Chắc ông trời muốn tôi chết đi mà hai tấm tem vẫn còn nguyên vẹn.

Cơ mà sao tự nhiên có cảm giác đầu mình sắp ăn xà bông nữa nhỉ?

"Mày nên chết một lần đi!!"

"Im đi đồ Kenchin!!"

Hai đứa này... ồn quá đi mất.

Muốn thư giãn cũng khó với mấy đứa con nít!

"Tuổi trẻ sung sức quá ha."

Tôi nói vu vơ, thằng nhóc ngồi kế bên giật mình cười trừ, trên đầu còn đội cái mũ chụp do bọn bạn nó ném. Con nít thường chạy nhảy trong đây nên mới không có ai nhắc nhở, dù hai đứa kia quá tuổi làm bá chủ nhà tắm công cộng rồi.

Vuốt ngược mái tóc còn ẩm, tôi ngước lên, bỗng nghiêng đầu né sang một bên nhẹ nhàng đến mức bản thân kịp hiểu vì sao mình phải làm thế.

Một vật thể lạ - chính xác là cục xà bông - thứ đã nát bét và nhoe nhoét khắp trên tường do lực va chạm quá mạnh. Tôi thừ người, tay vô thức xoa xoa trán, không ngừng run bần bật. Né không kịp thì trán có một lỗ rồi!!

Cả phòng tắm tập thể lặng như tờ, chỉ còn mỗi tiếng xả nước róc rách từ vòi sen và tiếng ông lão trọc đầu đang gội đầu.

Thằng nhóc tóc vàng lùn lùn đang giằng co với bạn là người ném, nó chỉ vào tôi rồi hét lên.

"Hô, né hay đó ông anh!"

Mày chỉ chú ý mỗi cái đó thôi hả!?

Nhìn cục xà bông xem!?

Tao né không kịp là máu đổ thành sông rồi!!

"Takemicchi học theo để tránh phân đi nhé!"

Con mẹ nó còn xúi bạn nữa!!

"Bọn mày... m*, một lũ nít ranh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info